Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng
Giản Hi cũng cả...
2024-11-23 19:49:51
Giản Hi phát hiện một vấn đề mà tuy vẫn luôn tồn tại, nhưng gần đây lại trở nên rõ ràng hơn.
Đó là, xung quanh Thịnh Thừa Dương ngày càng có nhiều nữ sinh xum xoe, vây quanh anh.
Trước đây, Giản Hi không bận tâm nhiều vì Thịnh Thừa Dương luôn tỏ ra lạnh lùng, thậm chí có phần phản cảm.
Mặc dù anh vẫn giữ thái độ không phản ứng, nhưng Giản Hi lại bắt đầu để ý đến mấy nữ sinh đó nhìn Thịnh Thừa Dương với ánh mắt si mê và thái độ nịnh nọt. Trong lòng cô liền không thoải mái, khó chịu.
Từ khi mười tuổi cô đã bắt đầu đi theo Thịnh Thừa Dương, cô hiểu rất rõ Thịnh Thừa Dương là người như thể nào, cũng biết tường tận tình cảm mà anh dành cho cô. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô nên thờ ơ, để mặc những mối nguy hiểm vẫn lởn vởn xung quanh. Nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi, một cô gái thông minh và sáng suốt sẽ không bao giờ nằm yên chờ đợi hiểm nguy tự động biến mất. Thay vào đó, cô sẽ chủ động xuất kích, từng bước đánh nát mọi nguy hại tiềm tàng.
Ngày hôm đó, sau khi tan học về nhà, Giản Hi tự mình pha cho Thịnh Thừa Dương một ly cà phê, rồi lại rửa sạch trái cây và sắp xếp gọn gàng lên đĩa cho anh. Bình thường, những việc này đều do Thịnh Thừa Dương làm, nên hôm nay khi Giản Hi tự nhiên đảm nhận mọi thứ. Vị "thiếu gia" vốn đã quen với việc hầu hạ người khác có phần ngỡ ngàng, thậm chí hơi bối rối.
"Có chuyện gì vậy?" Thịnh Thừa Dương hỏi, ngạc nhiên còn chưa phản ứng lại.
Giản Hi chỉ khế mỉm cười, không vội trả lời, thong thả tiếp tục công việc của mình.
"Chuyện nhỏ thôi mà, em chỉ cho anh chuẩn bị chút trái cây, thế mà anh lại ngạc nhiên như vậy. Em thấy anh đọc tài liệu vất vả nên muốn giúp anh chút thôi."
Thịnh Thừa Dương dần quen với các nghiệp vụ trong công ty. Dù chưa cần trực tiếp tham gia, nhưng Thịnh Hồng Hoa thường xuyên đưa cho anh các tài liệu và quy trình về những dự án quan trọng để anh đọc qua, nhằm giúp anh từng bước hiểu rõ và chuẩn bị cho tương lai.
Thịnh Thừa Dương dù biết những thứ này không quá cần thiết với anh. Nhưng những lúc rảnh rồi, anh vẫn dành thời gian xem qua.
"Là do anh đem chuyện bé xé ra to rồi, bảo bối nhà chúng ta chỉ là làm những việc bình thường thôi," Thịnh Thừa Dương cười đáp.
Giản Hi gật đầu thật mạnh, ánh mắt nhìn Thịnh Thừa Dương một hồi lâu, rồi chủ động nói: "Thật ra, giữa hai người khi sống chung, chỉ cần chú ý đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, sẽ nhìn ra rất nhiều vấn đề."
Thịnh Thừa Dương đang uống cà phê, tay bống run một cái. Rõ ràng là tiểu nha đầu này có chuyện muốn nói đây mà!
"Có thể nhìn ra vấn đề gì cơ?" Thịnh Thừa Dương rất thức thời mà hỏi tiếp.
"Em biết anh chỉ uống cà phê đen, không thêm sữa, không thêm đường, một chút ngọt cũng không chịu được.
Trái cây thì anh chỉ ăn loại đang vào mùa, nhất định phải là trái cây tươi được hái trong ngày. Anh không ăn chuối vì ghét cảm giác dính dính của nó, còn củ ấu thì đơn giản là vì không ưa nhìn. Anh thích uống nước chanh, nhưng lại không bao giờ ăn cam. Em nói có đúng không?"
Thịnh Thừa Dương vừa nghe đã bật cười, chờ Giản Hi nói xong, lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
"Hi Hi nói cái gì cũng đúng."
"Anh có biết vì sao em có thể nói đúng tất cả không?" Giản Hi lại hỏi.
"Tại sao?" Thịnh Thừa Dương biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
"Bởi vì em quan tâm anh đó, nên em có thể lưu ý đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh mà người khác khó phát hiện," Giản Hi nói, đôi mắt xoay tròn một lúc rồi tiếp tục, "Nhưng không phải ai cũng có thể quan tâm người khác như vậy. Ví dụ như, những cô gái bên ngoài luôn vây quanh anh, họ không giống như em, để tâm mọi chuyện liên quan đến anh."
Thịnh Thừa Dương nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu được mục đích thực sự của tiểu nha đầu này.
Tuy nhiên, Thịnh đại thiếu gia của chúng ta sẽ giả vờ không hiểu, tất nhiên sẽ không thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Gián Hi.
"Đúng vậy, Hi Hi nói rất đúng. Cho nên anh phải giữ Hi Hi bên cạnh mình thật chặt, không thể để cô gái tốt như vậy bị người khác cướp mất." Thịnh Thừa Dương cười rạng rỡ.
"Anh biết vậy là tốt." Giản Hi thấy mình đã đạt được mục đích, vui vẻ ra ngoài.
Trường cấp 3 Bắc Thịnh mỗi năm đều tổ chức lễ hội nghệ thuật. Vào ngày này, mỗi lớp đều phải chuẩn bị một tiết mục để tham gia.
Giáo viên chủ nhiệm lớp của Thịnh Thừa Dương và Giản Hi vừa tốt nghiệp thạc sĩ nên còn khá trẻ và có chút tâm hồn thiếu nữ, một hai phải cho lớp biểu diễn vở kịch "Công chúa ngủ trong rừng".
"Chúng ta đúng là quá khổ mà!" Các bạn học trong lớp đồng loạt kêu rên.
"Đã quyết định như vậy rồi." Chủ nhiệm lớp tuyên bố dứt khoát, không cho ai cơ hội phản đối.
"Vậy ai sẽ diễn công chúa, ai sẽ diễn hoàng tử đây?" Các bạn học bắt đầu bàn luận.
"Giản Hi, cậu diễn công chúa đi!" Một bạn học đề nghị.
Chủ nhiệm lớp cũng đồng tình, Giản Hi lớn lên rất đẹp, diễn công chúa quá phù hợp không cần phải bàn cãi.
"Cô ơi, em không thể diễn được!" Giản Hi lắc đầu, vẻ mặt lo lắng. "Em có hội chứng lo âu khi lên sân khấu, chỉ cần đứng trước mọi người là em sẽ cảm thấy hồi hộp, nói không nên lời. Đầu lưỡi cứ như bị thắt chặt lại vậy. Hay đề bạn khác diễn công chúa đi ạ!"
Giản Hi không có một chút hứng thú nào với việc biểu diễn này, đặc biệt là khi vai diễn công chúa còn phải ôm ấp với cái gọi là hoàng tử. Cô không thể chịu nổi việc phải tiếp xúc với bất kỳ nam sinh nào khác ngoài Thịnh Thừa Dương.
"Hội chứng lo âu khi lên sân khấu? Đây là một căn bệnh rất hiếm gặp, tôi chưa từng nghe nói đến." Chủ nhiệm lớp không phải là người ngốc nghếch. Rõ ràng là Giản Hi đang khéo léo từ chối lời đề nghị của mình.
"Cô ơi, để em diễn công chúa đi!" Trương Phỉ Tịnh đột nhiên giơ tay lên.
"Được, vậy em diễn công chúa nhé!" Chủ nhiệm lớp đồng ý, vì Trương Phỉ Tịnh cũng khá xinh đẹp, diễn vai công chúa cũng hoàn toàn hợp lý.
"Vậy người diễn hoàng tử thì sao? Ai sẽ đảm nhận?"
Trong lớp bỗng chốc im ắng, tất cả các nam sinh đều cố gắng tránh ánh mắt của chủ nhiệm lớp, không ai dám tình nguyện đứng ra nhận vai hoàng tử.
Không có bất kì nam sinh nào ở độ tuổi 15-16, sẵn sàng ăn mặc trang phục loè loẹt trên sân khấu hô to : "Công chúa của ta, ta sẽ dùng nụ hồn của mình để cho nàng tỉnh lại!"
Tình huống này, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến ai nấy đỏ mặt ngượng ngùng.
"Không ai muốn diễn, vậy thì rút thăm nhé. Ai trúng sẽ diễn hoàng tử," chủ nhiệm lớp nói, đồng thời cầm mấy tờ giấy trắng, trong đó có một tờ ghi chữ "Hoàng tử". Sau đó, cả lớp bắt đầu lần lượt đi rút thăm.
Bởi vì đây là khoa xã hội, nam sinh trong lớp không nhiều lắm, mọi người lần lượt tiến lên rút thăm. Cuối cùng, chỉ còn lại Thịnh Thừa Dương ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.
"Thịnh Thừa Dương, sao em không đi rút thăm?" Chủ nhiệm lớp hỏi.
"Bọn họ rút xong, còn lại một tờ thì cho em chứ sao!"
Thịnh Thừa Dương thật sự không muốn tham gia những loại biểu diễn như thế này. Dù anh có 15,16 tuổi thật sự đi nữa cũng không muốn tham gia, huống chi giờ anh đã ngoài ba mươi.
Chủ nhiệm lớp cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn tờ giấy cuối cùng trên bàn, mở ra.
"Chúc mừng em, Thịnh Thừa Dương, em trúng thưởng." Chủ nhiệm lớp cười ha ha.
Vì vậy, cả lớp đều cười ẩm lên, phòng học trở nên hỗn loạn, chỉ có Thịnh Thừa Dương và Giản Hi là không cười nổi.
"Cô à, chắc chắn là cô nhìn lầm rồi!" Thịnh Thừa Dương thực sự không thể tin nổi vận may của mình. Anh không muốn khoác áo choàng, tay cầm kiếm, và diễn một vai hoàng tử ngốc nghếch trong vở kịch như vậy.
"Không nhìn lầm đâu, chính em đến xem đi." Chủ nhiệm lớp nhìn Thịnh Thừa Dương với vẻ mặt uề oải, rồi nói thêm, "Được rồi, nếu em không có ý kiến gì, vậy thì quyết định như vậy đi. Thịnh Thừa Dương, em sẽ vào vai hoàng tử, chuẩn bị diễn kịch thật tốt nhé!'
Thịnh Thừa Dương:......
Giản Hi:....
Đó là, xung quanh Thịnh Thừa Dương ngày càng có nhiều nữ sinh xum xoe, vây quanh anh.
Trước đây, Giản Hi không bận tâm nhiều vì Thịnh Thừa Dương luôn tỏ ra lạnh lùng, thậm chí có phần phản cảm.
Mặc dù anh vẫn giữ thái độ không phản ứng, nhưng Giản Hi lại bắt đầu để ý đến mấy nữ sinh đó nhìn Thịnh Thừa Dương với ánh mắt si mê và thái độ nịnh nọt. Trong lòng cô liền không thoải mái, khó chịu.
Từ khi mười tuổi cô đã bắt đầu đi theo Thịnh Thừa Dương, cô hiểu rất rõ Thịnh Thừa Dương là người như thể nào, cũng biết tường tận tình cảm mà anh dành cho cô. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô nên thờ ơ, để mặc những mối nguy hiểm vẫn lởn vởn xung quanh. Nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi, một cô gái thông minh và sáng suốt sẽ không bao giờ nằm yên chờ đợi hiểm nguy tự động biến mất. Thay vào đó, cô sẽ chủ động xuất kích, từng bước đánh nát mọi nguy hại tiềm tàng.
Ngày hôm đó, sau khi tan học về nhà, Giản Hi tự mình pha cho Thịnh Thừa Dương một ly cà phê, rồi lại rửa sạch trái cây và sắp xếp gọn gàng lên đĩa cho anh. Bình thường, những việc này đều do Thịnh Thừa Dương làm, nên hôm nay khi Giản Hi tự nhiên đảm nhận mọi thứ. Vị "thiếu gia" vốn đã quen với việc hầu hạ người khác có phần ngỡ ngàng, thậm chí hơi bối rối.
"Có chuyện gì vậy?" Thịnh Thừa Dương hỏi, ngạc nhiên còn chưa phản ứng lại.
Giản Hi chỉ khế mỉm cười, không vội trả lời, thong thả tiếp tục công việc của mình.
"Chuyện nhỏ thôi mà, em chỉ cho anh chuẩn bị chút trái cây, thế mà anh lại ngạc nhiên như vậy. Em thấy anh đọc tài liệu vất vả nên muốn giúp anh chút thôi."
Thịnh Thừa Dương dần quen với các nghiệp vụ trong công ty. Dù chưa cần trực tiếp tham gia, nhưng Thịnh Hồng Hoa thường xuyên đưa cho anh các tài liệu và quy trình về những dự án quan trọng để anh đọc qua, nhằm giúp anh từng bước hiểu rõ và chuẩn bị cho tương lai.
Thịnh Thừa Dương dù biết những thứ này không quá cần thiết với anh. Nhưng những lúc rảnh rồi, anh vẫn dành thời gian xem qua.
"Là do anh đem chuyện bé xé ra to rồi, bảo bối nhà chúng ta chỉ là làm những việc bình thường thôi," Thịnh Thừa Dương cười đáp.
Giản Hi gật đầu thật mạnh, ánh mắt nhìn Thịnh Thừa Dương một hồi lâu, rồi chủ động nói: "Thật ra, giữa hai người khi sống chung, chỉ cần chú ý đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, sẽ nhìn ra rất nhiều vấn đề."
Thịnh Thừa Dương đang uống cà phê, tay bống run một cái. Rõ ràng là tiểu nha đầu này có chuyện muốn nói đây mà!
"Có thể nhìn ra vấn đề gì cơ?" Thịnh Thừa Dương rất thức thời mà hỏi tiếp.
"Em biết anh chỉ uống cà phê đen, không thêm sữa, không thêm đường, một chút ngọt cũng không chịu được.
Trái cây thì anh chỉ ăn loại đang vào mùa, nhất định phải là trái cây tươi được hái trong ngày. Anh không ăn chuối vì ghét cảm giác dính dính của nó, còn củ ấu thì đơn giản là vì không ưa nhìn. Anh thích uống nước chanh, nhưng lại không bao giờ ăn cam. Em nói có đúng không?"
Thịnh Thừa Dương vừa nghe đã bật cười, chờ Giản Hi nói xong, lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hi Hi nói cái gì cũng đúng."
"Anh có biết vì sao em có thể nói đúng tất cả không?" Giản Hi lại hỏi.
"Tại sao?" Thịnh Thừa Dương biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
"Bởi vì em quan tâm anh đó, nên em có thể lưu ý đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh mà người khác khó phát hiện," Giản Hi nói, đôi mắt xoay tròn một lúc rồi tiếp tục, "Nhưng không phải ai cũng có thể quan tâm người khác như vậy. Ví dụ như, những cô gái bên ngoài luôn vây quanh anh, họ không giống như em, để tâm mọi chuyện liên quan đến anh."
Thịnh Thừa Dương nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu được mục đích thực sự của tiểu nha đầu này.
Tuy nhiên, Thịnh đại thiếu gia của chúng ta sẽ giả vờ không hiểu, tất nhiên sẽ không thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Gián Hi.
"Đúng vậy, Hi Hi nói rất đúng. Cho nên anh phải giữ Hi Hi bên cạnh mình thật chặt, không thể để cô gái tốt như vậy bị người khác cướp mất." Thịnh Thừa Dương cười rạng rỡ.
"Anh biết vậy là tốt." Giản Hi thấy mình đã đạt được mục đích, vui vẻ ra ngoài.
Trường cấp 3 Bắc Thịnh mỗi năm đều tổ chức lễ hội nghệ thuật. Vào ngày này, mỗi lớp đều phải chuẩn bị một tiết mục để tham gia.
Giáo viên chủ nhiệm lớp của Thịnh Thừa Dương và Giản Hi vừa tốt nghiệp thạc sĩ nên còn khá trẻ và có chút tâm hồn thiếu nữ, một hai phải cho lớp biểu diễn vở kịch "Công chúa ngủ trong rừng".
"Chúng ta đúng là quá khổ mà!" Các bạn học trong lớp đồng loạt kêu rên.
"Đã quyết định như vậy rồi." Chủ nhiệm lớp tuyên bố dứt khoát, không cho ai cơ hội phản đối.
"Vậy ai sẽ diễn công chúa, ai sẽ diễn hoàng tử đây?" Các bạn học bắt đầu bàn luận.
"Giản Hi, cậu diễn công chúa đi!" Một bạn học đề nghị.
Chủ nhiệm lớp cũng đồng tình, Giản Hi lớn lên rất đẹp, diễn công chúa quá phù hợp không cần phải bàn cãi.
"Cô ơi, em không thể diễn được!" Giản Hi lắc đầu, vẻ mặt lo lắng. "Em có hội chứng lo âu khi lên sân khấu, chỉ cần đứng trước mọi người là em sẽ cảm thấy hồi hộp, nói không nên lời. Đầu lưỡi cứ như bị thắt chặt lại vậy. Hay đề bạn khác diễn công chúa đi ạ!"
Giản Hi không có một chút hứng thú nào với việc biểu diễn này, đặc biệt là khi vai diễn công chúa còn phải ôm ấp với cái gọi là hoàng tử. Cô không thể chịu nổi việc phải tiếp xúc với bất kỳ nam sinh nào khác ngoài Thịnh Thừa Dương.
"Hội chứng lo âu khi lên sân khấu? Đây là một căn bệnh rất hiếm gặp, tôi chưa từng nghe nói đến." Chủ nhiệm lớp không phải là người ngốc nghếch. Rõ ràng là Giản Hi đang khéo léo từ chối lời đề nghị của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô ơi, để em diễn công chúa đi!" Trương Phỉ Tịnh đột nhiên giơ tay lên.
"Được, vậy em diễn công chúa nhé!" Chủ nhiệm lớp đồng ý, vì Trương Phỉ Tịnh cũng khá xinh đẹp, diễn vai công chúa cũng hoàn toàn hợp lý.
"Vậy người diễn hoàng tử thì sao? Ai sẽ đảm nhận?"
Trong lớp bỗng chốc im ắng, tất cả các nam sinh đều cố gắng tránh ánh mắt của chủ nhiệm lớp, không ai dám tình nguyện đứng ra nhận vai hoàng tử.
Không có bất kì nam sinh nào ở độ tuổi 15-16, sẵn sàng ăn mặc trang phục loè loẹt trên sân khấu hô to : "Công chúa của ta, ta sẽ dùng nụ hồn của mình để cho nàng tỉnh lại!"
Tình huống này, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã đủ khiến ai nấy đỏ mặt ngượng ngùng.
"Không ai muốn diễn, vậy thì rút thăm nhé. Ai trúng sẽ diễn hoàng tử," chủ nhiệm lớp nói, đồng thời cầm mấy tờ giấy trắng, trong đó có một tờ ghi chữ "Hoàng tử". Sau đó, cả lớp bắt đầu lần lượt đi rút thăm.
Bởi vì đây là khoa xã hội, nam sinh trong lớp không nhiều lắm, mọi người lần lượt tiến lên rút thăm. Cuối cùng, chỉ còn lại Thịnh Thừa Dương ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.
"Thịnh Thừa Dương, sao em không đi rút thăm?" Chủ nhiệm lớp hỏi.
"Bọn họ rút xong, còn lại một tờ thì cho em chứ sao!"
Thịnh Thừa Dương thật sự không muốn tham gia những loại biểu diễn như thế này. Dù anh có 15,16 tuổi thật sự đi nữa cũng không muốn tham gia, huống chi giờ anh đã ngoài ba mươi.
Chủ nhiệm lớp cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn tờ giấy cuối cùng trên bàn, mở ra.
"Chúc mừng em, Thịnh Thừa Dương, em trúng thưởng." Chủ nhiệm lớp cười ha ha.
Vì vậy, cả lớp đều cười ẩm lên, phòng học trở nên hỗn loạn, chỉ có Thịnh Thừa Dương và Giản Hi là không cười nổi.
"Cô à, chắc chắn là cô nhìn lầm rồi!" Thịnh Thừa Dương thực sự không thể tin nổi vận may của mình. Anh không muốn khoác áo choàng, tay cầm kiếm, và diễn một vai hoàng tử ngốc nghếch trong vở kịch như vậy.
"Không nhìn lầm đâu, chính em đến xem đi." Chủ nhiệm lớp nhìn Thịnh Thừa Dương với vẻ mặt uề oải, rồi nói thêm, "Được rồi, nếu em không có ý kiến gì, vậy thì quyết định như vậy đi. Thịnh Thừa Dương, em sẽ vào vai hoàng tử, chuẩn bị diễn kịch thật tốt nhé!'
Thịnh Thừa Dương:......
Giản Hi:....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro