Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng
Một đời này anh...
2024-11-23 19:49:51
Giản Hi chạy thẳng ra phía sau căn nhà, hướng về triền núi.
Lúc Thịnh Thừa Dương cầm dao muốn đánh lộn với Hồng Chinh. Thậm chí sự sợ hãi của cô đối với cậu bé kia còn lớn hơn cả nỗi sợ với người cậu lưu manh của cô.
Một kẻ nguy hiểm!
Tàn bạo, vô nhân tính!
Đó là những suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô bé.
Một kẻ cầm dao chém người, là kẻ nguy hiểm trong những kẻ nguy hiểm nhất.
Phía sau căn nhà là một cánh rừng lớn. Giản Hi cứ thế mà chạy, ngã bổ nhào vào trong núi. Vì sợ hãi và hoảng loạn, còn làm rơi một chiếc giày.
Đúng lúc này, trời đột nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn kéo đến bao phủ. Chẳng mấy chốc cơn mưa lớn, ào ào trút xuống.
Thịnh Thừa Dương sốt ruột, quay đầu lại hét lớn về phía tài xế và Phùng thúc đứng cách đó mấy chục mét: “Mau tới đây, tìm Hi Hi trở về!”
Ba người họ men theo con đường nhỏ phía sau nhà chạy lên trên núi. Chạy được nửa đường, mưa to tầm tã như thác đổ, Phùng thúc đã chuẩn bị sẵn dù để che mưa cho thiếu gia. Thịnh Thừa Dương chạy phía trước, còn Phùng thúc như người cha già âm thầm cầm dù chạy theo sau.
“Đừng bung dù, nhanh lên, vào núi tìm người.”
Thịnh Thừa Dương nhìn hai cái người lớn chậm chạp càng thêm sốt ruột. Mưa lớn như vậy, lỡ như Hi Hi gặp chuyện bất chắc gì ở trong rừng thì làm sao?
Cũng may bây giờ vẫn là tháng sáu, cho dù bị mưa ướt đẫm người thì cũng sẽ không quá lạnh. Nhưng Thịnh Thừa Dương vẫn lo lắng, đường núi trơn trượt, nhỡ Giản Hi không cẩn thận bị té làm sao bây giờ.
Càng nghĩ lại càng cuống, Thịnh Thừa Dương bất cẩn trượt chân, mất thăng bằng ngã nhào xuống cái mương bên cạnh.
“Thiếu gia!”
Phùng thúc cùng tài xế thấy thế, vội chạy nhanh vớt tiểu thiếu gia từ mương ra. Ngày thường tự phụ, kiêu ngạo thiếu gia nhà giàu, hiện tại nhìn anh chẳng khác nào con gà vừa rớt vào nồi canh, thật sự rất thảm hại.
“Đừng động vào tôi, đi tìm Hi Hi trước đã.”
Thịnh Thừa Dương mặc dù thân thể là đứa trẻ mười tuổi, nhưng tâm trí lại là người trưởng thành 27-28 tuổi. Việc cấp bách lúc này là phải tìm được Giản Hi.
Ba người cứ như vậy kiếm từ sáng đến chiều, một cái bóng cũng không thấy. Khu rừng này diện tích quá lớn, mà bọn họ lại lạ nước lạ cái, việc tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Chờ đến trời sắp tối đen, Thịnh Thừa Dương chợt nhìn thấy một góc áo màu lam nhạt lộ ra bên cạnh một cái hang đá. Anh vội vàng tiến lên, liền thấy Giản Hi đang nằm ngủ say dưới một tảng đá trong hang.
Trái tim Thịnh Thừa Dương lập tức mềm nhũn.
Anh tới gần, đưa tay lau đi những giọt nước mưa trên mặt Giản Hi, lại sờ cái trán của cô, rất nóng. Quả nhiên, cô bé đã bị sốt.
“Tiểu thiếu gia, mau trở về thôi!”
Phùng thúc thấy đã tìm được người, liền thúc giục Thịnh Thừa Dương mau chóng quay trở về. Tiểu thiếu gia thân thể kiều quý, nếu bị cảm lạnh hay gặp chuyện gì không hay phải làm sao bây giờ? Ăn nói cùng lão gia phu nhân như thế nào đây!
“Hi Hi, Hi Hi ....”
Thịnh Thừa Dương ôn nhu mà gọi cô vài tiếng, Giản Hi chỉ mơ mơ màng màng rầm rì, rồi không có phản ứng gì thêm.
“Thiếu gia, để tôi ôm cô bé về cho!”
Tài xế trẻ tuổi, khỏe mạnh bước tới, định cúi xuống bế Giản Hi lên khỏi mặt đất, tay anh ta còn chưa đụng tới thân thể Giản Hi, đã bị Thịnh Thừa Dương ngăn lại.
“Anh đừng chạm vào cậu ấy, tôi tự mình ôm.”
Thịnh Thừa Dương không cho phép bất luận một ai chạm vào Giản Hi. Mặc dù anh chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng từ nhỏ đến lớn, Thịnh gia chỉ có mình bảo bối này. Tất nhiên là nuôi dưỡng càng thêm chất lượng, cẩn thận. Anh không chỉ có lớn lên cao gầy, thân thể cũng chắc nịch, sức lực cũng rất lớn. Hơn nữa, Giản Hi trông nhỏ nhắn, yếu ớt do thiếu dinh dưỡng, Thịnh Thừa Dương không gặp khó khăn gì trong việc cõng Giản Hi trên lưng.
Họ lái xe đến trấn trên và tìm được một bệnh viện lớn.
“Sốt cao, cần phải truyền nước biển.” Bác sĩ nói.
“Được, được, bác sĩ mau chóng giúp cậu ấy hạ sốt!”
Thịnh Thừa Dương đặt Giản Hi lên giường bệnh. Nhìn cô gái nhỏ, trong lòng Thịnh Thừa Dương tràn đầy cảm giác hụt hẫng và đau lòng.
Anh không thể tưởng tượng nổi, đời trước khi mình chưa tham dự đến thời thơ ấu của Giản Hi, đã phải chịu bao nhiêu bất lực và đau khổ.
Cậu của cô không hài lòng liền đánh cô, không có ba mẹ che chở, thường xuyên bị bạn bè cùng lớp bắt nạt.Trong những năm tháng ấy, Hi Hi của anh, rốt cuộc làm như thế nào để kiên trì sống sót.
Trong lúc hôn mê Giản Hi rất ngoan, không hề ầm ĩ cựa quậy. Có một lần, cô bé mơ màng tỉnh lại, con mắt nửa mở nhìn Thịnh Thừa Dương đang ngồi bên cạnh. Sau đó lại nhắm mắt rất nhanh, trở mình, quay lưng về phía anh tiếp tục ngủ.
Thịnh Thừa Dương nhanh chóng điều chỉnh lại góc chăn cho cô. Tay bất tri bất giác mà sờ lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô.
“Một đời này, anh nhất định sẽ không bao giờ rời đi, bảo vệ em thật tốt.” Thịnh Thừa Dương thì thầm.
Lúc Thịnh Thừa Dương cầm dao muốn đánh lộn với Hồng Chinh. Thậm chí sự sợ hãi của cô đối với cậu bé kia còn lớn hơn cả nỗi sợ với người cậu lưu manh của cô.
Một kẻ nguy hiểm!
Tàn bạo, vô nhân tính!
Đó là những suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô bé.
Một kẻ cầm dao chém người, là kẻ nguy hiểm trong những kẻ nguy hiểm nhất.
Phía sau căn nhà là một cánh rừng lớn. Giản Hi cứ thế mà chạy, ngã bổ nhào vào trong núi. Vì sợ hãi và hoảng loạn, còn làm rơi một chiếc giày.
Đúng lúc này, trời đột nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn kéo đến bao phủ. Chẳng mấy chốc cơn mưa lớn, ào ào trút xuống.
Thịnh Thừa Dương sốt ruột, quay đầu lại hét lớn về phía tài xế và Phùng thúc đứng cách đó mấy chục mét: “Mau tới đây, tìm Hi Hi trở về!”
Ba người họ men theo con đường nhỏ phía sau nhà chạy lên trên núi. Chạy được nửa đường, mưa to tầm tã như thác đổ, Phùng thúc đã chuẩn bị sẵn dù để che mưa cho thiếu gia. Thịnh Thừa Dương chạy phía trước, còn Phùng thúc như người cha già âm thầm cầm dù chạy theo sau.
“Đừng bung dù, nhanh lên, vào núi tìm người.”
Thịnh Thừa Dương nhìn hai cái người lớn chậm chạp càng thêm sốt ruột. Mưa lớn như vậy, lỡ như Hi Hi gặp chuyện bất chắc gì ở trong rừng thì làm sao?
Cũng may bây giờ vẫn là tháng sáu, cho dù bị mưa ướt đẫm người thì cũng sẽ không quá lạnh. Nhưng Thịnh Thừa Dương vẫn lo lắng, đường núi trơn trượt, nhỡ Giản Hi không cẩn thận bị té làm sao bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng nghĩ lại càng cuống, Thịnh Thừa Dương bất cẩn trượt chân, mất thăng bằng ngã nhào xuống cái mương bên cạnh.
“Thiếu gia!”
Phùng thúc cùng tài xế thấy thế, vội chạy nhanh vớt tiểu thiếu gia từ mương ra. Ngày thường tự phụ, kiêu ngạo thiếu gia nhà giàu, hiện tại nhìn anh chẳng khác nào con gà vừa rớt vào nồi canh, thật sự rất thảm hại.
“Đừng động vào tôi, đi tìm Hi Hi trước đã.”
Thịnh Thừa Dương mặc dù thân thể là đứa trẻ mười tuổi, nhưng tâm trí lại là người trưởng thành 27-28 tuổi. Việc cấp bách lúc này là phải tìm được Giản Hi.
Ba người cứ như vậy kiếm từ sáng đến chiều, một cái bóng cũng không thấy. Khu rừng này diện tích quá lớn, mà bọn họ lại lạ nước lạ cái, việc tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Chờ đến trời sắp tối đen, Thịnh Thừa Dương chợt nhìn thấy một góc áo màu lam nhạt lộ ra bên cạnh một cái hang đá. Anh vội vàng tiến lên, liền thấy Giản Hi đang nằm ngủ say dưới một tảng đá trong hang.
Trái tim Thịnh Thừa Dương lập tức mềm nhũn.
Anh tới gần, đưa tay lau đi những giọt nước mưa trên mặt Giản Hi, lại sờ cái trán của cô, rất nóng. Quả nhiên, cô bé đã bị sốt.
“Tiểu thiếu gia, mau trở về thôi!”
Phùng thúc thấy đã tìm được người, liền thúc giục Thịnh Thừa Dương mau chóng quay trở về. Tiểu thiếu gia thân thể kiều quý, nếu bị cảm lạnh hay gặp chuyện gì không hay phải làm sao bây giờ? Ăn nói cùng lão gia phu nhân như thế nào đây!
“Hi Hi, Hi Hi ....”
Thịnh Thừa Dương ôn nhu mà gọi cô vài tiếng, Giản Hi chỉ mơ mơ màng màng rầm rì, rồi không có phản ứng gì thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiếu gia, để tôi ôm cô bé về cho!”
Tài xế trẻ tuổi, khỏe mạnh bước tới, định cúi xuống bế Giản Hi lên khỏi mặt đất, tay anh ta còn chưa đụng tới thân thể Giản Hi, đã bị Thịnh Thừa Dương ngăn lại.
“Anh đừng chạm vào cậu ấy, tôi tự mình ôm.”
Thịnh Thừa Dương không cho phép bất luận một ai chạm vào Giản Hi. Mặc dù anh chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng từ nhỏ đến lớn, Thịnh gia chỉ có mình bảo bối này. Tất nhiên là nuôi dưỡng càng thêm chất lượng, cẩn thận. Anh không chỉ có lớn lên cao gầy, thân thể cũng chắc nịch, sức lực cũng rất lớn. Hơn nữa, Giản Hi trông nhỏ nhắn, yếu ớt do thiếu dinh dưỡng, Thịnh Thừa Dương không gặp khó khăn gì trong việc cõng Giản Hi trên lưng.
Họ lái xe đến trấn trên và tìm được một bệnh viện lớn.
“Sốt cao, cần phải truyền nước biển.” Bác sĩ nói.
“Được, được, bác sĩ mau chóng giúp cậu ấy hạ sốt!”
Thịnh Thừa Dương đặt Giản Hi lên giường bệnh. Nhìn cô gái nhỏ, trong lòng Thịnh Thừa Dương tràn đầy cảm giác hụt hẫng và đau lòng.
Anh không thể tưởng tượng nổi, đời trước khi mình chưa tham dự đến thời thơ ấu của Giản Hi, đã phải chịu bao nhiêu bất lực và đau khổ.
Cậu của cô không hài lòng liền đánh cô, không có ba mẹ che chở, thường xuyên bị bạn bè cùng lớp bắt nạt.Trong những năm tháng ấy, Hi Hi của anh, rốt cuộc làm như thế nào để kiên trì sống sót.
Trong lúc hôn mê Giản Hi rất ngoan, không hề ầm ĩ cựa quậy. Có một lần, cô bé mơ màng tỉnh lại, con mắt nửa mở nhìn Thịnh Thừa Dương đang ngồi bên cạnh. Sau đó lại nhắm mắt rất nhanh, trở mình, quay lưng về phía anh tiếp tục ngủ.
Thịnh Thừa Dương nhanh chóng điều chỉnh lại góc chăn cho cô. Tay bất tri bất giác mà sờ lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô.
“Một đời này, anh nhất định sẽ không bao giờ rời đi, bảo vệ em thật tốt.” Thịnh Thừa Dương thì thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro