Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng
Thịnh Thừa Dươn...
2024-11-23 19:49:51
Giản Hi vừa điền xong thông tin, ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt mình là một nam sinh văn nhã, tuấn tú.
Đàn chị phụ trách chiêu sinh nhìn Giản Hi và giới thiệu: "Đây là hội trưởng của câu lạc bộ tennis chúng ta, anh ấy chơi tennis rất giỏi đó. Hiện tại ở các trường cấp 3 Nam Thành, chưa ai có thể đánh bại anh ấy. Anh ấy còn giành được nhiều giải nhất trong các giải đấu tennis cấp quốc gia dành cho học sinh trung học."
"Vương Thuần, em đừng ở trước mặt học muội thổi phồng anh." Hắn giơ tay đẩy đẩy mắt kính, khi nhìn Giản Hi còn nở một nụ cười.
Nụ cười ấy khiến Thịnh Thừa Dương trong lòng trào dâng biển cuộn sóng ngầm.
"Giản Hi, cái tên rất hay." Cao Bách Nhiên khẽ đánh giá Giản Hi, rồi nói tiếp, "Anh thấy trên hồ sơ kỹ thuật của em là 3,5. Xem ra không tệ, buổi chiều em có thời gian không? Chúng ta có thể luận bàn, giao lưu một chút."
"Được thôi, em có thời gian."
Giản Hi vui vẻ đáp ứng ngay, cảm thấy hội trưởng này rất tốt, lại còn thân thiện và dễ gần. Tuy nhiên, trong khi cô đang hào hứng, sắc mặt của Thịnh Thừa Dương lại trở nên kém hẳn.
"Vậy quyết định vậy đi, buổi chiều tiết ba là hoạt động ngoại khóa, em tới sân tennis, chúng ta sẽ tập hợp ở đó," hội trướng nói.
"Vâng, được," Giản Hi vui vẻ đồng ý.
Sau khi hẹn định xong, Giản Hi và Thịnh Thừa Dương rời khỏi điểm chiêu sinh của câu lạc bộ tennis, cùng nhau đi về phòng học.
"Anh hội trưởng này quả thật rất dễ mến, nói chuyện cũng rất hòa nhã, còn chủ động mời em luyện bóng, thật là tốt."
Suốt dọc đường, Giản Hi vui vẻ không ngớt. Sau một tuần ở Bắc Thịnh, cô cảm thấy mọi thứ đều đặc biệt suôn sẻ.
Thầy cô giảng dạy rất dễ hiểu, bạn bè cũng dễ gần, khiến cô cảm thấy mọi thứ đang diễn ra vô cùng thuận lợi.
"Vậy xem ra Hi Hi rất thích hội trưởng này, phải không?" Thịnh Thừa Dương làm bộ làm tịch hỏi.
"Ai đối xử ôn hòa với em, em đều thích, ở chung với người như vậy rất thoải mái." Giản Hi vô tư trả lời, không nghĩ ngợi gì thêm.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi bật cười. Tiểu nha đầu này quá đơn thuần, không hề nhận ra được hội trưởng kia có tâm tư khác trong lòng.
Thịnh Thừa Dương lớn lên trong một môi trường gia tộc như thế, dù cho Thịnh gia bảo vệ anh rất kỹ. Nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng ngấm ngầm của những quy tắc nên mưa dầm thấm lâu, khiến anh hình thành một tính cách nhạy bén và mẫn cảm.
Chính điều này khiến anh có thể chính xác cảm nhận được Cao Bách Nhiên có ý nghĩ khác thường đối với Giản Hi.
Dù không thể nói rõ lý do, nhưng anh chỉ biết theo bản năng mình không sai.
Thịnh Thừa Dương vốn dĩ đã quen với việc cẩn trọng trong mọi bước đi của mình, chính anh cũng một thợ săn lão luyện. Sao lại không nhìn ra được gian xảo trong ánh mắt của một tên thợ săn khác.
Dù vậy, Thịnh Thừa Dương biết rằng Cao Bách Nhiên vẫn có chút dè chừng với anh, vì thế mà giữ lại phần nào cảm xúc. Thịnh Thừa Dương không vạch trần, bởi anh hiểu rằng chỉ cần Giản Hi không nhận ra thì cô vẫn vui vẻ.
Và đối với anh, chỉ cần Hi Hi của anh hạnh phúc, mọi thứ khác không quan trọng.
Tuy là một thợ săn lão luyện, hiểu rõ cách bảo vệ con mồi của mình, nhưng anh cũng biết rõ, Giản Hi không thể cứ bị ràng buộc mãi. Anh không thể bắt cô từ bỏ niềm vui riêng, không thể yêu cầu cô suốt ngày chỉ xoay quanh anh. Cô cần có thế giới của mình để khám phá và tự do.
Trưa hôm đó, sau khi tan học, Giản Hi nhanh chóng thu xếp sách vở, rồi vội vàng chạy đến sân tennis. Thịnh Thừa Dương lặng lẽ đi phía sau, tay xách theo một cái túi với khăn lông và chai nước, trồng chẳng khác nào một nhân viên phục vụ chu đáo, luôn sẵn sàng chăm Giản Hi.
Giữa sân, người đến cũng không ít, toàn bộ câu lạc bộ tennis có hơn hai mươi thành viên. Họ đang thảo luận sôi nổi về kỹ thuật và chiến thuật, không khí cực kỳ nhiệt huyết. Thịnh Thừa Dương ngồi trên ghế nghỉ chân, quan sát
Giản Hi.
"Giản Hi, anh cùng em đánh một hồi nhé!" Cao Bách Nhiên đột nhiên lên tiếng.
"Được thôi."
Cao Bách Nhiên có kỹ thuật tennis xuất sắc, Giản Hi cũng muốn học hỏi từ hắn. Rất nhanh, mọi người đã đứng ở hai bên sân, sẵn sàng để theo dõi trận đấu. Giản Hi và Cao Bách Nhiên cầm vợt, chuẩn bị vào trạng thái thi đấu.
Sau hai hiệp đánh, Giản Hi không thể không thừa nhận rằng Cao Bách Nhiên quả thực rất mạnh. Hai quả bóng đầu tiên mà cô tiếp đều rất khó, và kết quả cuối cùng, cô đã thua. Tỉ số hiện tại đã là 0:2.
"Giản Hi, động tác tiếp bóng của em có chút vấn đề," Cao Bách Nhiên từ phía đối diện đi tới. Hắn làm mẫu một động tác tiếp cầu cho nàng xem. Giản Hi làm theo, nhưng Cao Bách Nhiên nhanh chóng chỉ ra những sai sót.
"Cánh tay của em nâng quá cao, chân của em cũng cần điều chỉnh. Với tư thế như vậy, eo rất dễ bị vặn đau,"
Hắn đang chuẩn bị đặt tay lên cánh tay Giản Hi thì từ xa, không biết lúc nào Thịnh Thừa Dương đã tiền lại gần, quát lớn: "Bỏ cái tay của anh ra!" Ngữ khí của Thịnh Thừa Dương không tốt.
Trước ánh mắt của nhiều người như vậy, Cao Bách Nhiên không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh. Hắn cười ôn hòa và giải thích:
"Thịnh Thừa Dương, cậu hiểu lầm, tôi chỉ đang làm mẫu giúp Giản Hi điều chỉnh động tác tiếp bóng, không có ý gì khác."
"Chỉ là làm mẫu mà yêu cầu động tay động chân sao?" Thịnh Thừa Dương cũng không nề mặt chút nào.
Cao Bách Nhiên vẫn giữ được sự bình tĩnh: "Tôi chỉ đang nhắc nhở một chút việc sửa động tác thôi, không có gì sai khi tôi hỗ trợ. Cậu không hiểu tennis, nên dễ dàng hiểu lầm."
"Tôi không hiểu tennis?" Thịnh Thừa Dương thiếu chút nữa cười lớn. "Cao Bách Nhiên, đôi mắt anh bị què hay sao? Có muốn thử xem không? Nếu anh mà bắt được một quả bóng, coi như tôi thua!"
Đám đông xung quanh mê mần "ăn dưa", tất cả mọi người đều chờ đợi màn kịch sắp diễn ra giữa hai người.
Giản Hi thấy tình hình căng thẳng, muốn hòa giải nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Vì vậy, cô thong thả bước tới sân bóng, đứng bên cạnh Thịnh Thừa Dương, chuẩn bị xem cuộc thi đấu.
Cao Bách Nhiên, trước khi trận đấu bắt đầu, thần sắc bình thản, nhìn Thịnh Thừa Dương và Giản Hi rồi nói: "Ván thứ nhất là hữu nghị, ván thứ hai là thi đấu. Chúng ta coi như là giao lưu, chơi chơi mà thôi."
Cách ứng xử của Cao Bách Nhiên làm các thành viên khác đều vỗ tay khen ngợi.
Nhìn Cao Bách Nhiên với dáng vẻ ngụy quân tử, Thịnh Thừa Dương thầm nghĩ nếu không phải nhờ sự trưởng thành của mình sau khi trọng sinh. Thì có lẽ với tính cách bốc đồng ở độ tuổi mười lăm mười sáu hiện tại, anh đã sớm ra tay rồi.
Trận đấu bắt đầu, chỉ mới qua hai hiệp của ván đầu tiên, Thịnh Thừa Dương đã dễ dàng vượt qua áp đảo.
Sắc mặt Cao Bách Nhiên dần thay đối, không còn giữ được vẻ tự tin như lúc lên sân. Hẳn đã tính toán sai lẩm khi cho rắng Thịnh Thừa Dương không biết chơi tennis, những cú đánh vừa rồi, Thịnh Thừa Dương chính là một cao
thủ.
Ván thứ hai kết thúc nhanh chóng. Cao Bách Nhiên phát bóng trước, nhưng Thịnh Thừa Dương đáp trả bằng một cú đánh mạnh mẽ và chính xác. Bóng lướt qua lưới và Cao Bách Nhiên hoàn toàn không thể chặn được.
Đến ván thứ năm, điểm số đã là 5:0, hoàn toàn nghiêng về phía Thịnh Thừa Dương.
Thịnh Thừa Dương đã lâu không có cơ hội chơi tennis mà không phải kiểm chế như thể này. Trước đây, khi tập luyện với Giản Hi, anh luôn phải đánh bóng một cách cẩn thận để cô dễ dàng đón, chỉ dùng khoảng một phần mười sức mạnh thật sự. Nhưng lúc này, đối mặt với Cao Bách Nhiên, anh vẫn không cần đến một nửa thực lực để chiêm ưu thế tuyệt đối.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 10:0, Thịnh Thừa Dương thắng áp đảo. Nhìn Cao Bách Nhiên đứng đối diện mặt xám mày tro, Thịnh Thừa Dương trong lòng vô cùng thoải mái.
Bên cạnh, các thành viên tennis xã bắt đầu xì xào bàn tán. Người mà họ vẫn thường coi là "nam thần tennis" hóa ra cũng chỉ đến thế.
Vì thế, tại Nam Thành trưởng cấp 3 Bắc Thịnh, một tân "nam thần tennis" chính thức xuất hiện.
Thịnh Thừa Dương sau khi kết thúc trận đấu, liền vẫy tay về phía Giản Hi đang đứng bên cạnh. Hai người sóng vai bước ra khỏi sân tập tennis.
Đàn chị phụ trách chiêu sinh nhìn Giản Hi và giới thiệu: "Đây là hội trưởng của câu lạc bộ tennis chúng ta, anh ấy chơi tennis rất giỏi đó. Hiện tại ở các trường cấp 3 Nam Thành, chưa ai có thể đánh bại anh ấy. Anh ấy còn giành được nhiều giải nhất trong các giải đấu tennis cấp quốc gia dành cho học sinh trung học."
"Vương Thuần, em đừng ở trước mặt học muội thổi phồng anh." Hắn giơ tay đẩy đẩy mắt kính, khi nhìn Giản Hi còn nở một nụ cười.
Nụ cười ấy khiến Thịnh Thừa Dương trong lòng trào dâng biển cuộn sóng ngầm.
"Giản Hi, cái tên rất hay." Cao Bách Nhiên khẽ đánh giá Giản Hi, rồi nói tiếp, "Anh thấy trên hồ sơ kỹ thuật của em là 3,5. Xem ra không tệ, buổi chiều em có thời gian không? Chúng ta có thể luận bàn, giao lưu một chút."
"Được thôi, em có thời gian."
Giản Hi vui vẻ đáp ứng ngay, cảm thấy hội trưởng này rất tốt, lại còn thân thiện và dễ gần. Tuy nhiên, trong khi cô đang hào hứng, sắc mặt của Thịnh Thừa Dương lại trở nên kém hẳn.
"Vậy quyết định vậy đi, buổi chiều tiết ba là hoạt động ngoại khóa, em tới sân tennis, chúng ta sẽ tập hợp ở đó," hội trướng nói.
"Vâng, được," Giản Hi vui vẻ đồng ý.
Sau khi hẹn định xong, Giản Hi và Thịnh Thừa Dương rời khỏi điểm chiêu sinh của câu lạc bộ tennis, cùng nhau đi về phòng học.
"Anh hội trưởng này quả thật rất dễ mến, nói chuyện cũng rất hòa nhã, còn chủ động mời em luyện bóng, thật là tốt."
Suốt dọc đường, Giản Hi vui vẻ không ngớt. Sau một tuần ở Bắc Thịnh, cô cảm thấy mọi thứ đều đặc biệt suôn sẻ.
Thầy cô giảng dạy rất dễ hiểu, bạn bè cũng dễ gần, khiến cô cảm thấy mọi thứ đang diễn ra vô cùng thuận lợi.
"Vậy xem ra Hi Hi rất thích hội trưởng này, phải không?" Thịnh Thừa Dương làm bộ làm tịch hỏi.
"Ai đối xử ôn hòa với em, em đều thích, ở chung với người như vậy rất thoải mái." Giản Hi vô tư trả lời, không nghĩ ngợi gì thêm.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi bật cười. Tiểu nha đầu này quá đơn thuần, không hề nhận ra được hội trưởng kia có tâm tư khác trong lòng.
Thịnh Thừa Dương lớn lên trong một môi trường gia tộc như thế, dù cho Thịnh gia bảo vệ anh rất kỹ. Nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng ngấm ngầm của những quy tắc nên mưa dầm thấm lâu, khiến anh hình thành một tính cách nhạy bén và mẫn cảm.
Chính điều này khiến anh có thể chính xác cảm nhận được Cao Bách Nhiên có ý nghĩ khác thường đối với Giản Hi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù không thể nói rõ lý do, nhưng anh chỉ biết theo bản năng mình không sai.
Thịnh Thừa Dương vốn dĩ đã quen với việc cẩn trọng trong mọi bước đi của mình, chính anh cũng một thợ săn lão luyện. Sao lại không nhìn ra được gian xảo trong ánh mắt của một tên thợ săn khác.
Dù vậy, Thịnh Thừa Dương biết rằng Cao Bách Nhiên vẫn có chút dè chừng với anh, vì thế mà giữ lại phần nào cảm xúc. Thịnh Thừa Dương không vạch trần, bởi anh hiểu rằng chỉ cần Giản Hi không nhận ra thì cô vẫn vui vẻ.
Và đối với anh, chỉ cần Hi Hi của anh hạnh phúc, mọi thứ khác không quan trọng.
Tuy là một thợ săn lão luyện, hiểu rõ cách bảo vệ con mồi của mình, nhưng anh cũng biết rõ, Giản Hi không thể cứ bị ràng buộc mãi. Anh không thể bắt cô từ bỏ niềm vui riêng, không thể yêu cầu cô suốt ngày chỉ xoay quanh anh. Cô cần có thế giới của mình để khám phá và tự do.
Trưa hôm đó, sau khi tan học, Giản Hi nhanh chóng thu xếp sách vở, rồi vội vàng chạy đến sân tennis. Thịnh Thừa Dương lặng lẽ đi phía sau, tay xách theo một cái túi với khăn lông và chai nước, trồng chẳng khác nào một nhân viên phục vụ chu đáo, luôn sẵn sàng chăm Giản Hi.
Giữa sân, người đến cũng không ít, toàn bộ câu lạc bộ tennis có hơn hai mươi thành viên. Họ đang thảo luận sôi nổi về kỹ thuật và chiến thuật, không khí cực kỳ nhiệt huyết. Thịnh Thừa Dương ngồi trên ghế nghỉ chân, quan sát
Giản Hi.
"Giản Hi, anh cùng em đánh một hồi nhé!" Cao Bách Nhiên đột nhiên lên tiếng.
"Được thôi."
Cao Bách Nhiên có kỹ thuật tennis xuất sắc, Giản Hi cũng muốn học hỏi từ hắn. Rất nhanh, mọi người đã đứng ở hai bên sân, sẵn sàng để theo dõi trận đấu. Giản Hi và Cao Bách Nhiên cầm vợt, chuẩn bị vào trạng thái thi đấu.
Sau hai hiệp đánh, Giản Hi không thể không thừa nhận rằng Cao Bách Nhiên quả thực rất mạnh. Hai quả bóng đầu tiên mà cô tiếp đều rất khó, và kết quả cuối cùng, cô đã thua. Tỉ số hiện tại đã là 0:2.
"Giản Hi, động tác tiếp bóng của em có chút vấn đề," Cao Bách Nhiên từ phía đối diện đi tới. Hắn làm mẫu một động tác tiếp cầu cho nàng xem. Giản Hi làm theo, nhưng Cao Bách Nhiên nhanh chóng chỉ ra những sai sót.
"Cánh tay của em nâng quá cao, chân của em cũng cần điều chỉnh. Với tư thế như vậy, eo rất dễ bị vặn đau,"
Hắn đang chuẩn bị đặt tay lên cánh tay Giản Hi thì từ xa, không biết lúc nào Thịnh Thừa Dương đã tiền lại gần, quát lớn: "Bỏ cái tay của anh ra!" Ngữ khí của Thịnh Thừa Dương không tốt.
Trước ánh mắt của nhiều người như vậy, Cao Bách Nhiên không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh. Hắn cười ôn hòa và giải thích:
"Thịnh Thừa Dương, cậu hiểu lầm, tôi chỉ đang làm mẫu giúp Giản Hi điều chỉnh động tác tiếp bóng, không có ý gì khác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chỉ là làm mẫu mà yêu cầu động tay động chân sao?" Thịnh Thừa Dương cũng không nề mặt chút nào.
Cao Bách Nhiên vẫn giữ được sự bình tĩnh: "Tôi chỉ đang nhắc nhở một chút việc sửa động tác thôi, không có gì sai khi tôi hỗ trợ. Cậu không hiểu tennis, nên dễ dàng hiểu lầm."
"Tôi không hiểu tennis?" Thịnh Thừa Dương thiếu chút nữa cười lớn. "Cao Bách Nhiên, đôi mắt anh bị què hay sao? Có muốn thử xem không? Nếu anh mà bắt được một quả bóng, coi như tôi thua!"
Đám đông xung quanh mê mần "ăn dưa", tất cả mọi người đều chờ đợi màn kịch sắp diễn ra giữa hai người.
Giản Hi thấy tình hình căng thẳng, muốn hòa giải nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Vì vậy, cô thong thả bước tới sân bóng, đứng bên cạnh Thịnh Thừa Dương, chuẩn bị xem cuộc thi đấu.
Cao Bách Nhiên, trước khi trận đấu bắt đầu, thần sắc bình thản, nhìn Thịnh Thừa Dương và Giản Hi rồi nói: "Ván thứ nhất là hữu nghị, ván thứ hai là thi đấu. Chúng ta coi như là giao lưu, chơi chơi mà thôi."
Cách ứng xử của Cao Bách Nhiên làm các thành viên khác đều vỗ tay khen ngợi.
Nhìn Cao Bách Nhiên với dáng vẻ ngụy quân tử, Thịnh Thừa Dương thầm nghĩ nếu không phải nhờ sự trưởng thành của mình sau khi trọng sinh. Thì có lẽ với tính cách bốc đồng ở độ tuổi mười lăm mười sáu hiện tại, anh đã sớm ra tay rồi.
Trận đấu bắt đầu, chỉ mới qua hai hiệp của ván đầu tiên, Thịnh Thừa Dương đã dễ dàng vượt qua áp đảo.
Sắc mặt Cao Bách Nhiên dần thay đối, không còn giữ được vẻ tự tin như lúc lên sân. Hẳn đã tính toán sai lẩm khi cho rắng Thịnh Thừa Dương không biết chơi tennis, những cú đánh vừa rồi, Thịnh Thừa Dương chính là một cao
thủ.
Ván thứ hai kết thúc nhanh chóng. Cao Bách Nhiên phát bóng trước, nhưng Thịnh Thừa Dương đáp trả bằng một cú đánh mạnh mẽ và chính xác. Bóng lướt qua lưới và Cao Bách Nhiên hoàn toàn không thể chặn được.
Đến ván thứ năm, điểm số đã là 5:0, hoàn toàn nghiêng về phía Thịnh Thừa Dương.
Thịnh Thừa Dương đã lâu không có cơ hội chơi tennis mà không phải kiểm chế như thể này. Trước đây, khi tập luyện với Giản Hi, anh luôn phải đánh bóng một cách cẩn thận để cô dễ dàng đón, chỉ dùng khoảng một phần mười sức mạnh thật sự. Nhưng lúc này, đối mặt với Cao Bách Nhiên, anh vẫn không cần đến một nửa thực lực để chiêm ưu thế tuyệt đối.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 10:0, Thịnh Thừa Dương thắng áp đảo. Nhìn Cao Bách Nhiên đứng đối diện mặt xám mày tro, Thịnh Thừa Dương trong lòng vô cùng thoải mái.
Bên cạnh, các thành viên tennis xã bắt đầu xì xào bàn tán. Người mà họ vẫn thường coi là "nam thần tennis" hóa ra cũng chỉ đến thế.
Vì thế, tại Nam Thành trưởng cấp 3 Bắc Thịnh, một tân "nam thần tennis" chính thức xuất hiện.
Thịnh Thừa Dương sau khi kết thúc trận đấu, liền vẫy tay về phía Giản Hi đang đứng bên cạnh. Hai người sóng vai bước ra khỏi sân tập tennis.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro