Mười năm rồi
Phong Vũ
2024-04-24 18:56:38
“Ý anh là sao?”, Lý Sơ Ảnh nghe không hiểu.
“Tôi không thích ủy khuất chính mình, cũng không thích ủy khuất người khác, cuộc sống vẫn nên thoải mái một chút, đơn giản một chút, nếu không sẽ quá mệt mỏi”.
Triệu Lâm dẫn Lý Sơ Ảnh đến quán bẩn thỉu như dì Văn ăn mì cay thật ra là đang nhắc nhở Lý Sơ Ảnh, hai người bọn họ căn bản không phải người cùng một thế giới.
Không phải người của một thế giới, miễn cưỡng bên nhau cũng chẳng vui vẻ.
Lý Sơ Ảnh trầm mặc một hồi. Cô vốn định tiếp tục “Tranh luận” với Triệu Lâm một chút, nhưng nghĩ lại, bọn họ hình như mới quen nhau chưa được
mấy ngày mà thôi.
Huống chỉ, mấy ngày nay, người đàn ông trước mắt đã bị tổn thương và đả kích liên tục
Lúc này cô muốn cùng đối phương tiến thêm một bước, hiển nhiên là chọn sai thời điểm.
“Triệu Lâm, tôi phát hiện... anh quả thật rất tốt”, Lý Sơ Ảnh nhìn anh một cái, nghiêm túc nói.
“Đây là phát thẻ người tốt sao?”, Triệu Lâm cười hỏi.
“Ha ha ha, tôi không nghĩ tới cái này, chỉ là vừa rồi anh từ chối cũng đã nhắc nhở tôi một chuyện”.
“Chuyện gì?”, Triệu Lâm hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ, tại sao tôi lại có thiện cảm với anh, tôi nghĩ là bởi vì ngươi cứu Diệu Diệu, lại có hôn ước với tôi mà còn có cha tôi cũng khá thích anh.
Vương Thánh Thủ còn rất khen ngợi anh!
Tính ra anh cũng có chút quyến rũ.
Nhưng thật ra chúng ta.... Chỉ mới biết vài ngày ngắn ngủi thôi”. Lý Sơ Ảnh nói.
Triệu Lâm không hiểu rốt cuộc cô muốn nói gì.
“Tất cả những gì tôi muốn nói là anh đã sai khi từ chối tôi quyết liệt như vậy.
Với tôi, dường như anh có mâu thuẫn lớn về mặt tình cảm chỉ vì tổn thương bên trong.
Tôi cảm thấy.... Nên khách quan một chút, ví dụ như, chúng ta quen biết nhau một thời gian rồi lại ở chung?
Đã đến lúc, đều tự nhìn thấy ưu điểm cùng khuyết điểm của đối phương nhiều hơn, tự nhiên trong lòng sẽ có đáp án rõ ràng. Lý Sơ Ảnh nhếch miệng cười, rất là nghiêm túc nói.
Triệu Lâm cẩn thận thưởng thức lời đối phương nói, cười khổ nói: “Cô nói rất có đạo lý, tôi lại không nói gì để đối phó”.
“Cho nên, anh không được quá mâu thuẫn với tôi, bởi vì tôi bây giờ là bạn của anh, ok?”
“Đây là ý gì?”, Triệu Lâm nhìn ngón tay út của đối phương đang chìa ra.
“Móc ngoéo, anh phải đảm bảo, ít nhất phải coi tôi là bằng hữu bình thường đối đãi, không cho phép cố ý trốn tránh tôi”.
“Cô ngây thơ quá!”, Triệu Lâm cười khổ.
“Đối với trẻ con mà nói thì hơi ngây thơ, nhưng đối với tuổi chúng ta mà nói thì thích hợp!”, Lý Sơ Ảnh cười nói.
“Tôi có thể cự tuyệt sao?”, Triệu Lâm lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.
“Lát nữa tôi muốn gặp dì!”, Lý Sơ Ảnh nói.
“Được rồi.... Triệu Lâm mất tự nhiên mà cùng cô ngoắc tay, làm xong tất cả, anh chỉ cảm thấy mặt có chút nóng.
“Ha ha ha ha, sao mặt anh đột nhiên đỏ thết”, Lý Sơ Ảnh cười đến thở không ra hơi.
Triệu Lâm ngồi xe riêng của Lý Sơ Ảnh về nhà, tới cổng, Lý Sơ Ảnh cùng Triệu Lâm đi lên, dù sao cũng nên để cô gặp mẹ anh cho bà đỡ lo lắng.
“Tôi quên mua hoa quả rồi..”. Sắc mặt Lý Sơ Ảnh khế biến.
“Mẹ tôi không thích mấy cái lễ nghi này!”, Triệu Lâm giải thích.
Hai người đã đi tới cửa nhà, chỉ là không đợi Triệu Lâm mở cửa, anh đã nghe được trong phòng giống như có người đang khóc?
Triệu Lâm nhíu mày.
“Mười năm rồi, sao chị lại nhãn tâm như vậy?”
“Cho dù chị đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ thì em cũng do chị nuôi lớn mà”.
“Chị có biết hay không, những năm này em nhớ chị bao nhiều, làm sao chị có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Không phải chị đã liên lạc với em rồi sao?”. Giọng Kiều Phương cũng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ba và mẹ khỏe không?”, giọng Kiều Phương run rẩy, dường như bà đã phải cố lắm mới hỏi ra được câu này.
“Cậu anh à?”, Lý Sơ Ảnh chỉ vào cửa, thấp giọng hỏi. “Tôi...... Tôi cũng không biết”, Triệu Lâm thẳng thắn trả lời. Lời này của anh không phải nói đùa!
Thú thật, từ nhỏ đến lớn anh và mẹ sống nương tựa lẫn nhaul
Anh cũng không phải chưa từng hỏi qua mẹ về họ hàng, chỉ là cho tới bây giờ, mẹ đều chỉ đáp một câu, trên thế giới này chỉ có hai mẹ con chúng ta.
Nhưng “cậu” trong phòng, là chuyện gì xảy ra?
Triệu Lâm, Lý Sơ Ảnh hai người xấu hổ đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau
Cái này...... Rốt cuộc là đi vào, hay là không đây?
“Tôi không thích ủy khuất chính mình, cũng không thích ủy khuất người khác, cuộc sống vẫn nên thoải mái một chút, đơn giản một chút, nếu không sẽ quá mệt mỏi”.
Triệu Lâm dẫn Lý Sơ Ảnh đến quán bẩn thỉu như dì Văn ăn mì cay thật ra là đang nhắc nhở Lý Sơ Ảnh, hai người bọn họ căn bản không phải người cùng một thế giới.
Không phải người của một thế giới, miễn cưỡng bên nhau cũng chẳng vui vẻ.
Lý Sơ Ảnh trầm mặc một hồi. Cô vốn định tiếp tục “Tranh luận” với Triệu Lâm một chút, nhưng nghĩ lại, bọn họ hình như mới quen nhau chưa được
mấy ngày mà thôi.
Huống chỉ, mấy ngày nay, người đàn ông trước mắt đã bị tổn thương và đả kích liên tục
Lúc này cô muốn cùng đối phương tiến thêm một bước, hiển nhiên là chọn sai thời điểm.
“Triệu Lâm, tôi phát hiện... anh quả thật rất tốt”, Lý Sơ Ảnh nhìn anh một cái, nghiêm túc nói.
“Đây là phát thẻ người tốt sao?”, Triệu Lâm cười hỏi.
“Ha ha ha, tôi không nghĩ tới cái này, chỉ là vừa rồi anh từ chối cũng đã nhắc nhở tôi một chuyện”.
“Chuyện gì?”, Triệu Lâm hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ, tại sao tôi lại có thiện cảm với anh, tôi nghĩ là bởi vì ngươi cứu Diệu Diệu, lại có hôn ước với tôi mà còn có cha tôi cũng khá thích anh.
Vương Thánh Thủ còn rất khen ngợi anh!
Tính ra anh cũng có chút quyến rũ.
Nhưng thật ra chúng ta.... Chỉ mới biết vài ngày ngắn ngủi thôi”. Lý Sơ Ảnh nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Lâm không hiểu rốt cuộc cô muốn nói gì.
“Tất cả những gì tôi muốn nói là anh đã sai khi từ chối tôi quyết liệt như vậy.
Với tôi, dường như anh có mâu thuẫn lớn về mặt tình cảm chỉ vì tổn thương bên trong.
Tôi cảm thấy.... Nên khách quan một chút, ví dụ như, chúng ta quen biết nhau một thời gian rồi lại ở chung?
Đã đến lúc, đều tự nhìn thấy ưu điểm cùng khuyết điểm của đối phương nhiều hơn, tự nhiên trong lòng sẽ có đáp án rõ ràng. Lý Sơ Ảnh nhếch miệng cười, rất là nghiêm túc nói.
Triệu Lâm cẩn thận thưởng thức lời đối phương nói, cười khổ nói: “Cô nói rất có đạo lý, tôi lại không nói gì để đối phó”.
“Cho nên, anh không được quá mâu thuẫn với tôi, bởi vì tôi bây giờ là bạn của anh, ok?”
“Đây là ý gì?”, Triệu Lâm nhìn ngón tay út của đối phương đang chìa ra.
“Móc ngoéo, anh phải đảm bảo, ít nhất phải coi tôi là bằng hữu bình thường đối đãi, không cho phép cố ý trốn tránh tôi”.
“Cô ngây thơ quá!”, Triệu Lâm cười khổ.
“Đối với trẻ con mà nói thì hơi ngây thơ, nhưng đối với tuổi chúng ta mà nói thì thích hợp!”, Lý Sơ Ảnh cười nói.
“Tôi có thể cự tuyệt sao?”, Triệu Lâm lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.
“Lát nữa tôi muốn gặp dì!”, Lý Sơ Ảnh nói.
“Được rồi.... Triệu Lâm mất tự nhiên mà cùng cô ngoắc tay, làm xong tất cả, anh chỉ cảm thấy mặt có chút nóng.
“Ha ha ha ha, sao mặt anh đột nhiên đỏ thết”, Lý Sơ Ảnh cười đến thở không ra hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Lâm ngồi xe riêng của Lý Sơ Ảnh về nhà, tới cổng, Lý Sơ Ảnh cùng Triệu Lâm đi lên, dù sao cũng nên để cô gặp mẹ anh cho bà đỡ lo lắng.
“Tôi quên mua hoa quả rồi..”. Sắc mặt Lý Sơ Ảnh khế biến.
“Mẹ tôi không thích mấy cái lễ nghi này!”, Triệu Lâm giải thích.
Hai người đã đi tới cửa nhà, chỉ là không đợi Triệu Lâm mở cửa, anh đã nghe được trong phòng giống như có người đang khóc?
Triệu Lâm nhíu mày.
“Mười năm rồi, sao chị lại nhãn tâm như vậy?”
“Cho dù chị đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ thì em cũng do chị nuôi lớn mà”.
“Chị có biết hay không, những năm này em nhớ chị bao nhiều, làm sao chị có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Không phải chị đã liên lạc với em rồi sao?”. Giọng Kiều Phương cũng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ba và mẹ khỏe không?”, giọng Kiều Phương run rẩy, dường như bà đã phải cố lắm mới hỏi ra được câu này.
“Cậu anh à?”, Lý Sơ Ảnh chỉ vào cửa, thấp giọng hỏi. “Tôi...... Tôi cũng không biết”, Triệu Lâm thẳng thắn trả lời. Lời này của anh không phải nói đùa!
Thú thật, từ nhỏ đến lớn anh và mẹ sống nương tựa lẫn nhaul
Anh cũng không phải chưa từng hỏi qua mẹ về họ hàng, chỉ là cho tới bây giờ, mẹ đều chỉ đáp một câu, trên thế giới này chỉ có hai mẹ con chúng ta.
Nhưng “cậu” trong phòng, là chuyện gì xảy ra?
Triệu Lâm, Lý Sơ Ảnh hai người xấu hổ đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau
Cái này...... Rốt cuộc là đi vào, hay là không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro