Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Ai mới là nguyệt tôn chân chính? (5)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Đám người thoáng chốc yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn chằm chằm Thích Dung, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Sau khi những thanh âm nghị luận ồn ào biến mất, Thích Dung mỉm cười mở miệng: "Lần này ta triệu tập các vị tới đây là để chọn một người phối hợp với Lam Nguyệt cô nương làm một việc, chờ sau khi thành công, tất nhiên học phủ sẽ không bạc đãi người đó."
Làm việc?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, không biết vì sao, nàng cảm thấy lần này là cố ý nhắm vào mình...
"Lam Nguyệt cô nương", Thích Dung quay đầu nhìn về phía Lam Nguyệt, khẽ cười nói, "Ngươi có thể chọn người."
Vô số ánh mắt lập tức nhìn về phía Lam Nguyệt.
Trong mắt có chờ mong, có khẩn trương... Đương nhiên nếu những người này biết Lam Nguyệt muốn làm gì, sợ là sẽ không có ai lộ ra ánh mắt như vậy.
Lam Nguyệt đảo mắt qua đám người đông đúc phía dưới, lập tức dừng trên người Mộ Như Nguyệt, nàng nở một nụ cười như gió xuân khiến người ta tâm tình thư thái.
"Là nàng."
"Nàng?" Thích Dung cau mày nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Nữ nhân này hẳn là vị thiên tài mà La Âm nói...
"Nguyệt Nhi."
Ánh mắt Dạ Vô Trần lạnh lùng, gắt gao nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, toàn thân phát ra sát khí bức người, con ngươi âm lãnh nhìn Lam Nguyệt.
Bị ánh mắt kia nhìn, Lam Nguyệt có chút khó thở, sắc mặt tái nhợt.
"Vô Trần, ta không sao", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Yên tâm đi, chỉ cần ta không muốn chết, Lam Nguyệt cũng không làm gì được ta."
"Nguyệt Nhi..."
"Đừng quên ta còn có đan thư."
Nhìn vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng của nữ tử, trái tim Dạ Vô Trần chậm rãi hạ xuống, sao hắn lại quên trong tay nàng còn có đan thư, đó là át chủ bài cuối cùng của nàng.
"Cho dù như vậy ta cũng không yên tâm", Dạ Vô Trần nhướng mày, "Ta đi cùng ngươi."
"Không được!" Lam Nguyệt mỉm cười, ánh mắt khi quét qua Dạ Vô Trần hiện lên một tia sáng, "Chuyện này nam nhân không thể tham dự cho nên ngươi không thể đi cùng."
Đùa sao, nam nhân này cường đại như thế, để hắn đi cùng không phải là tự tìm phiền phức?
"Nếu ta nhất quyết phải đi?" Dạ Vô Trần híp mắt, khí thế toàn thân bắt đầu khởi động, thanh âm trầm thấp lộ ra sát khí vô tận.
"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, nghiêm túc nói, "Ta không muốn lúc nào cũng trốn phía sau ngươi, từ rất lâu trước kia ta đã nói với ngươi rồi mà."
Khí thế Dạ Vô Trần từ từ thu lại, ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nương tử, ta cũng chỉ vì lo lắng cho ngươi..."
"Yên tâm, ta sẽ không có việc gì, cùng lắm thì trốn vào đan thư thôi." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, không hoàn toàn nắm chắc, sao nàng có thể đồng ý đi cùng Lam Nguyệt?Huống chi, sau lưng nàng còn có một người, hoặc là nói, bản thân nàng chính là người nọ...
"Tốt, vậy ta chờ ngươi trở về", Dạ Vô Trần ngẩng đầu nhìn hai người trên đài cao, ánh mắt tà mị, lạnh lẽo, thanh âm vang vọng khắp quảng trường, "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, bổn vương không ngại huyết tẩy Trung Châu học phủ, làm tất cả người trong học phủ chôn cùng ngươi!"
Một câu này dĩ nhiên là cố ý nói cho Thích Dung nghe.
Nếu nàng gặp bất kì nguy hiểm gì, hắn sẽ không tiếc làm cho tất cả người trong học phủ chôn cùng nàng....
Thích Dung kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng kia, nam nhân này so với nàng còn thị huyết tàn nhẫn hơn, vì một người mà không tiếc giết toàn bộ học phủ, cũng may Lam Nguyệt đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó hắn căn bản không thể phát hiện linh hồn bên trong nàng đã thay đổi...
Sau khi những thanh âm nghị luận ồn ào biến mất, Thích Dung mỉm cười mở miệng: "Lần này ta triệu tập các vị tới đây là để chọn một người phối hợp với Lam Nguyệt cô nương làm một việc, chờ sau khi thành công, tất nhiên học phủ sẽ không bạc đãi người đó."
Làm việc?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, không biết vì sao, nàng cảm thấy lần này là cố ý nhắm vào mình...
"Lam Nguyệt cô nương", Thích Dung quay đầu nhìn về phía Lam Nguyệt, khẽ cười nói, "Ngươi có thể chọn người."
Vô số ánh mắt lập tức nhìn về phía Lam Nguyệt.
Trong mắt có chờ mong, có khẩn trương... Đương nhiên nếu những người này biết Lam Nguyệt muốn làm gì, sợ là sẽ không có ai lộ ra ánh mắt như vậy.
Lam Nguyệt đảo mắt qua đám người đông đúc phía dưới, lập tức dừng trên người Mộ Như Nguyệt, nàng nở một nụ cười như gió xuân khiến người ta tâm tình thư thái.
"Là nàng."
"Nàng?" Thích Dung cau mày nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Nữ nhân này hẳn là vị thiên tài mà La Âm nói...
"Nguyệt Nhi."
Ánh mắt Dạ Vô Trần lạnh lùng, gắt gao nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, toàn thân phát ra sát khí bức người, con ngươi âm lãnh nhìn Lam Nguyệt.
Bị ánh mắt kia nhìn, Lam Nguyệt có chút khó thở, sắc mặt tái nhợt.
"Vô Trần, ta không sao", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Yên tâm đi, chỉ cần ta không muốn chết, Lam Nguyệt cũng không làm gì được ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nguyệt Nhi..."
"Đừng quên ta còn có đan thư."
Nhìn vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng của nữ tử, trái tim Dạ Vô Trần chậm rãi hạ xuống, sao hắn lại quên trong tay nàng còn có đan thư, đó là át chủ bài cuối cùng của nàng.
"Cho dù như vậy ta cũng không yên tâm", Dạ Vô Trần nhướng mày, "Ta đi cùng ngươi."
"Không được!" Lam Nguyệt mỉm cười, ánh mắt khi quét qua Dạ Vô Trần hiện lên một tia sáng, "Chuyện này nam nhân không thể tham dự cho nên ngươi không thể đi cùng."
Đùa sao, nam nhân này cường đại như thế, để hắn đi cùng không phải là tự tìm phiền phức?
"Nếu ta nhất quyết phải đi?" Dạ Vô Trần híp mắt, khí thế toàn thân bắt đầu khởi động, thanh âm trầm thấp lộ ra sát khí vô tận.
"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, nghiêm túc nói, "Ta không muốn lúc nào cũng trốn phía sau ngươi, từ rất lâu trước kia ta đã nói với ngươi rồi mà."
Khí thế Dạ Vô Trần từ từ thu lại, ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nương tử, ta cũng chỉ vì lo lắng cho ngươi..."
"Yên tâm, ta sẽ không có việc gì, cùng lắm thì trốn vào đan thư thôi." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, không hoàn toàn nắm chắc, sao nàng có thể đồng ý đi cùng Lam Nguyệt?Huống chi, sau lưng nàng còn có một người, hoặc là nói, bản thân nàng chính là người nọ...
"Tốt, vậy ta chờ ngươi trở về", Dạ Vô Trần ngẩng đầu nhìn hai người trên đài cao, ánh mắt tà mị, lạnh lẽo, thanh âm vang vọng khắp quảng trường, "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, bổn vương không ngại huyết tẩy Trung Châu học phủ, làm tất cả người trong học phủ chôn cùng ngươi!"
Một câu này dĩ nhiên là cố ý nói cho Thích Dung nghe.
Nếu nàng gặp bất kì nguy hiểm gì, hắn sẽ không tiếc làm cho tất cả người trong học phủ chôn cùng nàng....
Thích Dung kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng kia, nam nhân này so với nàng còn thị huyết tàn nhẫn hơn, vì một người mà không tiếc giết toàn bộ học phủ, cũng may Lam Nguyệt đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó hắn căn bản không thể phát hiện linh hồn bên trong nàng đã thay đổi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro