Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Cả nhà đều là ma quỷ (1)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Nguy cơ rốt cuộc qua đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng tràn đầy hâm mộ.
Trong mắt Thiên Long hiện lên vẻ phức tạp, ai có thể ngờ được, tất cả bọn họ đều nợ nữ nhân này một ân tình, nếu không có nàng, bọn họ đều khó tránh khỏi cái chết.
Nghĩ đến đây, hắn bất giác thở dài, ánh mắt từ khinh thường ban đầu dần dần thay đổi.
"Ha ha."
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ làm thế nào để nịnh bợ Mộ Như Nguyệt, một tiếng cười bất chợt vang lên.
Chỉ thấy Mai Nhạn mỉm cười đi về phía Mộ Như Nguyệt, trên khuôn mặt lạnh lùng giờ đây mang theo vẻ kính nể.
"Quả thật là hổ mẫu vô khuyển tử, Như Nguyệt đại sư, lần này ta nợ các ngươi một ân tình, sau này nếu các ngươi có yêu cầu gì thì có thể tìm ta, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực hoàn thành, Thiên Long, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, Mai Nhạn nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, sau đó xoay người đi xuống chân núi.
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không nói lời nào, tựa như không hề để lời Mai Nhạn nói vào lòng.
Nếu là lúc trước, mọi người hẳn sẽ cười nhạo nàng một phen, nhưng hiện tại đã biết thực lực của nàng, họ không dám có ý nghĩ đó nữa.
Huống chi, bên cạnh nàng còn có nam nhân tựa ma tựa thần kia.
Trừ phi bọn họ chán sống mới đi trêu chọc hai mẹ con này...
"Khụ khụ, Như Nguyệt đại sư, ngươi đúng là vận khí tốt, có được một nhi tử ưu tú như vậy."
Một thanh y nam tử từ giữa đám người đi ra, nịnh nọt nói.
Những người khác thấy hắn chiếm tiên cơ, dĩ nhiên không cam lòng yếu thế, dù sao cũng có rất nhiều người tha thiết muốn nịnh bợ một đan dược sư ưu tú như vậy...
"Này này, Lý Thanh, ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ năng lực của Như Nguyệt đại sư rất kém cỏi sao? Ngươi không thấy vừa rồi ngay cả Thiên Long đại sư cũng bái phục thuật luyện đan của nàng à? Cho dù tiểu công tử không xuất hiện, dựa vào thực lực của Như Nguyệt đại sư, muốn thắng cũng tuyệt đối không thành vấn đề."
"Trương Nghị nói không sai, Lý Thanh, lời ngươi nói thật quá đáng, một đan dược sư trẻ tuổi như Như Nguyệt đại sư, phỏng chừng toàn bộ địa ngục cũng không có ai xuất sắc hơn nàng."
Nghe mọi người nói vậy, sắc mặt Lý Thanh đỏ lên, hắn vốn dĩ muốn là người đầu tiên nịnh bợ Mộ Như Nguyệt, không ngờ lại nói sai rồi, còn bị người ta bắt lỗi...
Thấy mọi người đều quay quanh hai mẹ con Mộ Như Nguyệt, rồng bay cánh vàng cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, muốn nhân lúc không ai chú ý mà lén chạy trốn...
Đúng lúc này, một ánh mắt lạnh nhạt xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía nó.
Rồng bay cánh vàng rùng mình, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Này... sao có thể?
Nhân loại được mọi người a dua nịnh hót đều sẽ quên hết tất cả, vậy mà động tác của mình nhỏ như thế cũng bị phát hiện...
Nhân loại này rốt cuộc có lai lịch gì?
Xong rồi, lần này chết chắc rồi!
Rồng bay cánh vàng chợt lộ ra vẻ mặt thất bại.
Hắn hối hận...
Hối hận đã đắc tội nữ nhân này!
Nếu không, hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như thế...
"Nương, nên giải quyết con chim to này thế nào?" vẻ mặt Dạ Tư Hoàng ngả ngớn, nở nụ cười thị huyết, "Muốn thịt chim kho tàu, hấp, hay là cánh chim nương BBQ?"
Lời nói của thiếu niên tựa như ma quỷ chui vào tai rồng bay cánh vàng, khiến lông tơ toàn thân nó dựng đứng, hoảng sợ nhìn Dạ Tư Hoàng...
Trong mắt Thiên Long hiện lên vẻ phức tạp, ai có thể ngờ được, tất cả bọn họ đều nợ nữ nhân này một ân tình, nếu không có nàng, bọn họ đều khó tránh khỏi cái chết.
Nghĩ đến đây, hắn bất giác thở dài, ánh mắt từ khinh thường ban đầu dần dần thay đổi.
"Ha ha."
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ làm thế nào để nịnh bợ Mộ Như Nguyệt, một tiếng cười bất chợt vang lên.
Chỉ thấy Mai Nhạn mỉm cười đi về phía Mộ Như Nguyệt, trên khuôn mặt lạnh lùng giờ đây mang theo vẻ kính nể.
"Quả thật là hổ mẫu vô khuyển tử, Như Nguyệt đại sư, lần này ta nợ các ngươi một ân tình, sau này nếu các ngươi có yêu cầu gì thì có thể tìm ta, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực hoàn thành, Thiên Long, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, Mai Nhạn nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, sau đó xoay người đi xuống chân núi.
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không nói lời nào, tựa như không hề để lời Mai Nhạn nói vào lòng.
Nếu là lúc trước, mọi người hẳn sẽ cười nhạo nàng một phen, nhưng hiện tại đã biết thực lực của nàng, họ không dám có ý nghĩ đó nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống chi, bên cạnh nàng còn có nam nhân tựa ma tựa thần kia.
Trừ phi bọn họ chán sống mới đi trêu chọc hai mẹ con này...
"Khụ khụ, Như Nguyệt đại sư, ngươi đúng là vận khí tốt, có được một nhi tử ưu tú như vậy."
Một thanh y nam tử từ giữa đám người đi ra, nịnh nọt nói.
Những người khác thấy hắn chiếm tiên cơ, dĩ nhiên không cam lòng yếu thế, dù sao cũng có rất nhiều người tha thiết muốn nịnh bợ một đan dược sư ưu tú như vậy...
"Này này, Lý Thanh, ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ năng lực của Như Nguyệt đại sư rất kém cỏi sao? Ngươi không thấy vừa rồi ngay cả Thiên Long đại sư cũng bái phục thuật luyện đan của nàng à? Cho dù tiểu công tử không xuất hiện, dựa vào thực lực của Như Nguyệt đại sư, muốn thắng cũng tuyệt đối không thành vấn đề."
"Trương Nghị nói không sai, Lý Thanh, lời ngươi nói thật quá đáng, một đan dược sư trẻ tuổi như Như Nguyệt đại sư, phỏng chừng toàn bộ địa ngục cũng không có ai xuất sắc hơn nàng."
Nghe mọi người nói vậy, sắc mặt Lý Thanh đỏ lên, hắn vốn dĩ muốn là người đầu tiên nịnh bợ Mộ Như Nguyệt, không ngờ lại nói sai rồi, còn bị người ta bắt lỗi...
Thấy mọi người đều quay quanh hai mẹ con Mộ Như Nguyệt, rồng bay cánh vàng cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, muốn nhân lúc không ai chú ý mà lén chạy trốn...
Đúng lúc này, một ánh mắt lạnh nhạt xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía nó.
Rồng bay cánh vàng rùng mình, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Này... sao có thể?
Nhân loại được mọi người a dua nịnh hót đều sẽ quên hết tất cả, vậy mà động tác của mình nhỏ như thế cũng bị phát hiện...
Nhân loại này rốt cuộc có lai lịch gì?
Xong rồi, lần này chết chắc rồi!
Rồng bay cánh vàng chợt lộ ra vẻ mặt thất bại.
Hắn hối hận...
Hối hận đã đắc tội nữ nhân này!
Nếu không, hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như thế...
"Nương, nên giải quyết con chim to này thế nào?" vẻ mặt Dạ Tư Hoàng ngả ngớn, nở nụ cười thị huyết, "Muốn thịt chim kho tàu, hấp, hay là cánh chim nương BBQ?"
Lời nói của thiếu niên tựa như ma quỷ chui vào tai rồng bay cánh vàng, khiến lông tơ toàn thân nó dựng đứng, hoảng sợ nhìn Dạ Tư Hoàng...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro