Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chúng ta sinh đứa con trai đi (4)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
"Tốt", Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, "Ta để Viêm Tẫn ở lại giúp ngươi, Vô Trần, chúng ta đi thôi, những chuyện này giao cho Cảnh Nhi và Viêm Tẫn xử lý."
Cảnh Nhi?
Trong lòng Dạ Vô Trần lại bốc mùi chua, Nguyệt Nhi xưng hô với nam nhân này đúng là thân mật....
Mặt trời chiều ngã về tây.
Trong rừng cây, đôi nam nữ sóng vai mà đi hấp dẫn vô số ánh mắt mọi người, nhưng bọn họ lại tựa như không nhìn thấy ánh mắt những người xung quanh, nắm tay nhau thong dong bước trên con đường nhỏ dưới ánh hoàng hôn.
"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần chậm rãi dừng chân, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt đi bên cạnh, hắn vốn muốn hỏi Tử Thiên Cảnh là ai, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.
Hắn tin tưởng nàng, cho nên, nguyện ý cho nàng không gian riêng.
"Làm sao vậy?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nghi hoặc nhìn nam nhân tà mị.
Dạ Vô Trần nở nụ cười tà khí, hơi thở ái muội: "Nguyệt Nhi, chúng ta sinh đứa con trai đi, ta nghĩ nhạc phụ nhạc mẫu hi vọng lúc chúng ta trở về, bên cạnh dẫn theo một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác."
Gương mặt Mộ Như Nguyệt đỏ lên, nàng ngước nhìn dung nhan tuấn tú gần trong gang tấc, đột nhiên trái tim đập lỡ một nhịp.
"Vô Trần, chuyện này cũng không phải nói muốn là được."
"Điểm này nương tử không cần lo lắng", Dạ Vô Trần cười nhạt, ngữ khí ái muội nói, "Vì hoàn thành nguyện vọng của nhạc phụ nhạc mẫu, vi phu nhất định sẽ nỗ lực cày cấy, tranh thủ sớm ngày cùng nương tử thu hoạch một nhi tử."
"Vô Trần...."
Mộ Như Nguyệt còn chưa nói xong đã bị Dạ Vô Trần bế ngang lên, nàng hơi sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó Dạ Vô Trần nhanh chóng ôm nàng bay lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trong một gian phòng tu luyện cực kì xa hoa.
Cho đến khi được hắn nhẹ nhàng đặt lên giường, Mộ Như Nguyệt mới hồi phục tinh thần, lập tức bị đôi môi ấm áp của nam nhân chặn lại, cảm giác mềm mại trên môi làm nàng chậm rãi nhắm mắt lại....
"Nương tử, vi phu cấm dục lâu như vậy, đêm nay ngươi phải hảo hảo bồi thường cho vi phu mới được." Dạ Vô Trần cười tà mị, hơi thở phả vào tai Mộ Như Nguyệt làm thân thể nàng run lên, mặt đỏ ửng."Còn chưa tới một năm, kỳ thực cũng không phải rất lâu." Mộ Như Nguyệt yếu ớt phản kháng một câu.
Dạ Vô Trần nguy hiểm nheo mắt, cười tà mị: "Nương tử không biết một ngày không gặp như cách ba thu sao? Hơn nữa vi phu mới không xuất hiện một thời gian, ngươi liền chọc một hoa đào cho vi phu, một Phượng Kinh Thiên, một Tử Thiên Cảnh, có phải qua một thời gian nữa lại thêm một cái?"
Nghĩ đến cảnh tượng hôm nay chứng kiến, Dạ Vô Trần liền cảm thấy mình giống như ăn một lu giấm, lát nữa nhất định phải ở trên giường trừng phạt nàng một chút, tốt nhất là ba ngày không xuống giường được, xem nàng còn đi gặp Tử Thiên Cảnh kia không.
Không đợi Mộ Như Nguyệt nói thêm lời nào, Dạ Vô Trần cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của nữ tử, vung tay lên kéo màn xuống, che đi cảnh xuân trên giường...
Trong học phủ, Viêm Tẫn khẽ híp đôi mắt lãnh khốc, lạnh lùng nhìn đám nữ nhân vũ nhục Mộ Như Nguyệt, lửa giận trong lòng bùng lên.
"Dám khi dễ chủ nhân của bản tôn, ngươi nói bản tôn nên trừng phạt các ngươi thế nào?"
Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Nhược Ảnh.
Hắn đã muốn giáo huấn nữ nhân này lâu rồi, thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên phải suy nghĩ thật kĩ dùng biện pháp gì trừng phạt nàng..
Cảnh Nhi?
Trong lòng Dạ Vô Trần lại bốc mùi chua, Nguyệt Nhi xưng hô với nam nhân này đúng là thân mật....
Mặt trời chiều ngã về tây.
Trong rừng cây, đôi nam nữ sóng vai mà đi hấp dẫn vô số ánh mắt mọi người, nhưng bọn họ lại tựa như không nhìn thấy ánh mắt những người xung quanh, nắm tay nhau thong dong bước trên con đường nhỏ dưới ánh hoàng hôn.
"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần chậm rãi dừng chân, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt đi bên cạnh, hắn vốn muốn hỏi Tử Thiên Cảnh là ai, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.
Hắn tin tưởng nàng, cho nên, nguyện ý cho nàng không gian riêng.
"Làm sao vậy?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nghi hoặc nhìn nam nhân tà mị.
Dạ Vô Trần nở nụ cười tà khí, hơi thở ái muội: "Nguyệt Nhi, chúng ta sinh đứa con trai đi, ta nghĩ nhạc phụ nhạc mẫu hi vọng lúc chúng ta trở về, bên cạnh dẫn theo một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác."
Gương mặt Mộ Như Nguyệt đỏ lên, nàng ngước nhìn dung nhan tuấn tú gần trong gang tấc, đột nhiên trái tim đập lỡ một nhịp.
"Vô Trần, chuyện này cũng không phải nói muốn là được."
"Điểm này nương tử không cần lo lắng", Dạ Vô Trần cười nhạt, ngữ khí ái muội nói, "Vì hoàn thành nguyện vọng của nhạc phụ nhạc mẫu, vi phu nhất định sẽ nỗ lực cày cấy, tranh thủ sớm ngày cùng nương tử thu hoạch một nhi tử."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vô Trần...."
Mộ Như Nguyệt còn chưa nói xong đã bị Dạ Vô Trần bế ngang lên, nàng hơi sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó Dạ Vô Trần nhanh chóng ôm nàng bay lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trong một gian phòng tu luyện cực kì xa hoa.
Cho đến khi được hắn nhẹ nhàng đặt lên giường, Mộ Như Nguyệt mới hồi phục tinh thần, lập tức bị đôi môi ấm áp của nam nhân chặn lại, cảm giác mềm mại trên môi làm nàng chậm rãi nhắm mắt lại....
"Nương tử, vi phu cấm dục lâu như vậy, đêm nay ngươi phải hảo hảo bồi thường cho vi phu mới được." Dạ Vô Trần cười tà mị, hơi thở phả vào tai Mộ Như Nguyệt làm thân thể nàng run lên, mặt đỏ ửng."Còn chưa tới một năm, kỳ thực cũng không phải rất lâu." Mộ Như Nguyệt yếu ớt phản kháng một câu.
Dạ Vô Trần nguy hiểm nheo mắt, cười tà mị: "Nương tử không biết một ngày không gặp như cách ba thu sao? Hơn nữa vi phu mới không xuất hiện một thời gian, ngươi liền chọc một hoa đào cho vi phu, một Phượng Kinh Thiên, một Tử Thiên Cảnh, có phải qua một thời gian nữa lại thêm một cái?"
Nghĩ đến cảnh tượng hôm nay chứng kiến, Dạ Vô Trần liền cảm thấy mình giống như ăn một lu giấm, lát nữa nhất định phải ở trên giường trừng phạt nàng một chút, tốt nhất là ba ngày không xuống giường được, xem nàng còn đi gặp Tử Thiên Cảnh kia không.
Không đợi Mộ Như Nguyệt nói thêm lời nào, Dạ Vô Trần cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của nữ tử, vung tay lên kéo màn xuống, che đi cảnh xuân trên giường...
Trong học phủ, Viêm Tẫn khẽ híp đôi mắt lãnh khốc, lạnh lùng nhìn đám nữ nhân vũ nhục Mộ Như Nguyệt, lửa giận trong lòng bùng lên.
"Dám khi dễ chủ nhân của bản tôn, ngươi nói bản tôn nên trừng phạt các ngươi thế nào?"
Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Nhược Ảnh.
Hắn đã muốn giáo huấn nữ nhân này lâu rồi, thật vất vả mới có cơ hội, đương nhiên phải suy nghĩ thật kĩ dùng biện pháp gì trừng phạt nàng..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro