Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Cuộc chiến ma thú (5)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Editor: Tường An
Lam Nguyệt không nói thêm gì với Mộ Như Nguyệt mà lẳng lặng đi đến bên cạnh lĩnh chủ, tươi cười trò chuyện, không hề liếc nhìn mấy người Phượng Kinh Thiên lần nào nữa…
“Thời gian đã đến.” Lĩnh chủ quét mắt về phía mọi người, “Đây là thời điểm chúng ta và ma thú chiến đấu một trận, ai có thể xuất lực nhiều nhất, phủ lĩnh chủ nguyện ý nợ người đó một ân tình…”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Phượng Kinh Thiên.
Hiển nhiên, trong số rất nhiều người ở đây, hắn vẫn coi trọng nam nhân này nhất.
Nhưng vừa rồi, thái độ của nam nhân này đã khiến hắn khó chịu, cho nên sau này có trọng dụng hay không thì còn phải xem biểu hiện kế tiếp…
Phượng Kinh Thiên chắp tay sau lưng, hồng y nhẹ bay, dung nhan tuyệt mỹ âm trầm tựa hồ không nhìn ra hàm ý trong lời nói của lĩnh chủ…
Ánh mắt lĩnh chủ trầm xuống, lạnh giọng nói: “Mọi người nghe lệnh, lập tức xuất phát đi chiến trường!”
“Vâng!”
Tiếng hô chấn vang khắp phủ thành chủ, thật lâu không tiêu tan…
Đêm. Ánh trăng mờ nhạt bị mây đen che lấp, khiến cả phủ thành chủ thoạt nhìn càng thêm thâm trầm…
Lúc này, trên chiến trường cách đó không xa truyền đến tiếng ma thú gào rống, kèm theo là vô số ma thú chạy như điên mà đến, bụi đất mù mịt…
Nhìn đàn ma thú cuồn cuộn không ngừng, mọi người rút vũ khí ra, đề cao cảnh giác.
“Nữ nhân.” Phượng Kinh Thiên quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, giọng điệu ngả ngớn: “Chúng ta thi xem ai giết được nhiều hơn?”
Mộ Như Nguyệt cười khẽ: “Được…”
Mọi người nhanh chóng xông vào đàn ma thú, vũ khí trong tay múa may không ngừng.
Chẳng mấy chốc, mặt đất đã thấm đẫm máu tươi…
Đêm giết chóc, mùi máu tanh tràn ngập chiến trường.
Mọi người giết đỏ cả mắt, chỉ có người phủ lĩnh chủ đứng một bên quan sát…
Lam Nguyệt khẽ nheo mắt nhìn về phía hai người trên chiến trường.
Hồng y và bạch y đan xen trong gió đêm.
Hai người đưa lưng về phía nhau, tóc đen tóc đỏ tung bay, lạnh lùng nhìn đàn ma thú điên cuồng chạy đến…
“Mộ Như Nguyệt…”
Nàng nhẹ giọng nỉ non, đáy mắt hiện lên lãnh ý rồi biến mất rất nhanh, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
Nhưng lúc này, tầm mắt mọi người đều tập trung về phía chiến trường, cho nên không ai nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng…
“Bất luận thế nào, lần này ta nhất định sẽ không để ngươi sống sót rời đi!”
Mộ Như Nguyệt chết mới có thể rửa sạch nỗi hận trong lòng nàng!
Nàng ta vốn không nên sống trên cõi đời này…
“Phượng Kinh Thiên, ngươi có cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái không?”
Mộ Như Nguyệt vung kiếm chém đứt đầu một con cọp to, nghi ngờ nói: “Ta cảm thấy đàn ma thú này không phải bị kích thích mới công kích nhân loại, dường như phía sau có người âm thầm thao túng bọn chúng, nếu không chúng cũng sẽ không thể công kích một cách bài bản như thế…”
Thần sắc Phượng Kinh Thiên trầm xuống, nói: “Ta đến nơi này đã được mấy năm, cũng cảm nhận được điều này, mấy vị thành chủ không phải chưa từng điều tra, nhưng không hề phát hiện có gì khác thường trong rừng ma thú…”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt trầm mặc, tầm mắt nhìn về một nơi cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua một tia sáng…
Lam Nguyệt không nói thêm gì với Mộ Như Nguyệt mà lẳng lặng đi đến bên cạnh lĩnh chủ, tươi cười trò chuyện, không hề liếc nhìn mấy người Phượng Kinh Thiên lần nào nữa…
“Thời gian đã đến.” Lĩnh chủ quét mắt về phía mọi người, “Đây là thời điểm chúng ta và ma thú chiến đấu một trận, ai có thể xuất lực nhiều nhất, phủ lĩnh chủ nguyện ý nợ người đó một ân tình…”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Phượng Kinh Thiên.
Hiển nhiên, trong số rất nhiều người ở đây, hắn vẫn coi trọng nam nhân này nhất.
Nhưng vừa rồi, thái độ của nam nhân này đã khiến hắn khó chịu, cho nên sau này có trọng dụng hay không thì còn phải xem biểu hiện kế tiếp…
Phượng Kinh Thiên chắp tay sau lưng, hồng y nhẹ bay, dung nhan tuyệt mỹ âm trầm tựa hồ không nhìn ra hàm ý trong lời nói của lĩnh chủ…
Ánh mắt lĩnh chủ trầm xuống, lạnh giọng nói: “Mọi người nghe lệnh, lập tức xuất phát đi chiến trường!”
“Vâng!”
Tiếng hô chấn vang khắp phủ thành chủ, thật lâu không tiêu tan…
Đêm. Ánh trăng mờ nhạt bị mây đen che lấp, khiến cả phủ thành chủ thoạt nhìn càng thêm thâm trầm…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, trên chiến trường cách đó không xa truyền đến tiếng ma thú gào rống, kèm theo là vô số ma thú chạy như điên mà đến, bụi đất mù mịt…
Nhìn đàn ma thú cuồn cuộn không ngừng, mọi người rút vũ khí ra, đề cao cảnh giác.
“Nữ nhân.” Phượng Kinh Thiên quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, giọng điệu ngả ngớn: “Chúng ta thi xem ai giết được nhiều hơn?”
Mộ Như Nguyệt cười khẽ: “Được…”
Mọi người nhanh chóng xông vào đàn ma thú, vũ khí trong tay múa may không ngừng.
Chẳng mấy chốc, mặt đất đã thấm đẫm máu tươi…
Đêm giết chóc, mùi máu tanh tràn ngập chiến trường.
Mọi người giết đỏ cả mắt, chỉ có người phủ lĩnh chủ đứng một bên quan sát…
Lam Nguyệt khẽ nheo mắt nhìn về phía hai người trên chiến trường.
Hồng y và bạch y đan xen trong gió đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đưa lưng về phía nhau, tóc đen tóc đỏ tung bay, lạnh lùng nhìn đàn ma thú điên cuồng chạy đến…
“Mộ Như Nguyệt…”
Nàng nhẹ giọng nỉ non, đáy mắt hiện lên lãnh ý rồi biến mất rất nhanh, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
Nhưng lúc này, tầm mắt mọi người đều tập trung về phía chiến trường, cho nên không ai nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng…
“Bất luận thế nào, lần này ta nhất định sẽ không để ngươi sống sót rời đi!”
Mộ Như Nguyệt chết mới có thể rửa sạch nỗi hận trong lòng nàng!
Nàng ta vốn không nên sống trên cõi đời này…
“Phượng Kinh Thiên, ngươi có cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái không?”
Mộ Như Nguyệt vung kiếm chém đứt đầu một con cọp to, nghi ngờ nói: “Ta cảm thấy đàn ma thú này không phải bị kích thích mới công kích nhân loại, dường như phía sau có người âm thầm thao túng bọn chúng, nếu không chúng cũng sẽ không thể công kích một cách bài bản như thế…”
Thần sắc Phượng Kinh Thiên trầm xuống, nói: “Ta đến nơi này đã được mấy năm, cũng cảm nhận được điều này, mấy vị thành chủ không phải chưa từng điều tra, nhưng không hề phát hiện có gì khác thường trong rừng ma thú…”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt trầm mặc, tầm mắt nhìn về một nơi cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua một tia sáng…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro