Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Di tích tổ tiên (7)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Editor: Tường An
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, mặt đất trong di tích rung chuyển, phía trước truyền đến tiếng động ầm ĩ.
Trịnh Thiên Thiên bị bất ngờ suýt ngã xuống, may mà nắm được giá cắm nến trên vách tường mới không té ngã...
Mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn phía trước...
"Chuyện gì xảy ra?"
Trịnh Nhiên nhíu mày, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước truyền đến...
Không lâu sau, một thân thể khổng lồ màu vàng kim xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là một người khổng lồ toàn thân trần trụi, mặt không biểu tình, con ngươi trống rỗng lạnh nhạt, sát khí trên người lại nồng đậm khiến người khác không thở nổi...
"Là con rối, con rối kim loại!"
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, trái tim run lên.
"Các ngươi mau nhìn, phía trước có phải là chiến thần trong truyền thuyết hay không? Nghe nói vào thời điểm thần ma đại chiến, giao nhân tộc có một con rối kim loại rất lợi hại, đánh kẻ địch máu chảy thành sông, dược người đời gọi là chiến thần, sau này chiến tranh chấm dứt, chiến thần liền mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ di tích này là do tổ tiên thời thần ma đại chiến xây dựng nên?"
Chiến thần, danh xưng này quá khủng bố, chỉ nhìn một tim đã run lên...
Tuy đã sớm biết vào di tích sẽ có nguy hiểm nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến mức này!
Đặc biệt là, theo sau chiến thần còn có một đoàn quân con rối...
"Chiến thần?" Mộ Như Nguyệt nhẹ vuốt ve cằm, cười khẽ: "Đúng là một công cụ giết người không tệ..."
Trịnh Thiên Thiên kinh ngạc nhìn nàng, không rõ lời này có ý tứ gì.
Chẳng qua, Mộ Như Nguyệt lại có suy nghĩ riêng.
Thuật con rối nàng đã dùng với con người rồi, nhưng còn chưa từng luyện chế con rối kim loại, không biết thuật con rối kia có đối phó được với con rối kim loại hay không, nếu như có thể thu phục được bọn chúng, nhất định sẽ trở thành một trợ lực lớn...
Trịnh Thiên Thiên đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Mộ Như Nguyệt, nếu không tuyệt đối sẽ bị ý nghĩ này hù chết.
Phải biết rằng, trước nay chưa có ai nghĩ tới chuyện thu phục chiến thần, bởi vì người này quá khủng bố, sau khi bị luyện thành con rối liền hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết người, không biết đã dính bao nhiêu máu tươi rồi.
Vậy mà bây giờ lại có người muốn thu phục nó.
Ý nghĩ này không phải rất kỳ lạ sao?
"Thiên Thiên, các ngươi lui về phía sau!"
Trịnh Nhiên biến sắc, vội vàng nói, sau đó quay đầu nhìn Lâm Vân Long bên cạnh, mặc dù rất không cam lòng nhưng vẫn phải nói: "Lâm Vân Long, ta không muốn liên thủ với ngươi nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, cho nên chúng ta chỉ có thể cùng nhau đối phó chiến thần!"
Lâm Vân Long cười lạnh: "Ta cũng thế, nếu không phải vì mạng sống, ta cũng không muốn liên hợp với ngươi..."
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Trong lúc hai người đang giao phong, chiến thần vung đao chém tới, một đầu lăn xuống.
Máu tươi bắn tung tóe trên người hắn, cảm xúc ấm nóng không hề làm hắn ngừng động tác mà giống như tử thần cầm lưỡi hái thu hoạch mạng người...
Nhìn một màn này, hai người cuối cùng cũng ngừng tranh phong, bất đắc dĩ cùng nhau liên thủ nhằm về phía chiến thần...
"Cha, cẩn thận!" Trịnh Thiên Thiên kinh hô.
Bởi vì nàng nhìn thấy đao trong tay chiến thần nhanh như chớp bổ về phía Trịnh Nhiên, tim nàng như ngừng đập, sắc mặt tái nhợt...
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, mặt đất trong di tích rung chuyển, phía trước truyền đến tiếng động ầm ĩ.
Trịnh Thiên Thiên bị bất ngờ suýt ngã xuống, may mà nắm được giá cắm nến trên vách tường mới không té ngã...
Mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn phía trước...
"Chuyện gì xảy ra?"
Trịnh Nhiên nhíu mày, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước truyền đến...
Không lâu sau, một thân thể khổng lồ màu vàng kim xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là một người khổng lồ toàn thân trần trụi, mặt không biểu tình, con ngươi trống rỗng lạnh nhạt, sát khí trên người lại nồng đậm khiến người khác không thở nổi...
"Là con rối, con rối kim loại!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, trái tim run lên.
"Các ngươi mau nhìn, phía trước có phải là chiến thần trong truyền thuyết hay không? Nghe nói vào thời điểm thần ma đại chiến, giao nhân tộc có một con rối kim loại rất lợi hại, đánh kẻ địch máu chảy thành sông, dược người đời gọi là chiến thần, sau này chiến tranh chấm dứt, chiến thần liền mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ di tích này là do tổ tiên thời thần ma đại chiến xây dựng nên?"
Chiến thần, danh xưng này quá khủng bố, chỉ nhìn một tim đã run lên...
Tuy đã sớm biết vào di tích sẽ có nguy hiểm nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến mức này!
Đặc biệt là, theo sau chiến thần còn có một đoàn quân con rối...
"Chiến thần?" Mộ Như Nguyệt nhẹ vuốt ve cằm, cười khẽ: "Đúng là một công cụ giết người không tệ..."
Trịnh Thiên Thiên kinh ngạc nhìn nàng, không rõ lời này có ý tứ gì.
Chẳng qua, Mộ Như Nguyệt lại có suy nghĩ riêng.
Thuật con rối nàng đã dùng với con người rồi, nhưng còn chưa từng luyện chế con rối kim loại, không biết thuật con rối kia có đối phó được với con rối kim loại hay không, nếu như có thể thu phục được bọn chúng, nhất định sẽ trở thành một trợ lực lớn...
Trịnh Thiên Thiên đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Mộ Như Nguyệt, nếu không tuyệt đối sẽ bị ý nghĩ này hù chết.
Phải biết rằng, trước nay chưa có ai nghĩ tới chuyện thu phục chiến thần, bởi vì người này quá khủng bố, sau khi bị luyện thành con rối liền hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết người, không biết đã dính bao nhiêu máu tươi rồi.
Vậy mà bây giờ lại có người muốn thu phục nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý nghĩ này không phải rất kỳ lạ sao?
"Thiên Thiên, các ngươi lui về phía sau!"
Trịnh Nhiên biến sắc, vội vàng nói, sau đó quay đầu nhìn Lâm Vân Long bên cạnh, mặc dù rất không cam lòng nhưng vẫn phải nói: "Lâm Vân Long, ta không muốn liên thủ với ngươi nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, cho nên chúng ta chỉ có thể cùng nhau đối phó chiến thần!"
Lâm Vân Long cười lạnh: "Ta cũng thế, nếu không phải vì mạng sống, ta cũng không muốn liên hợp với ngươi..."
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Trong lúc hai người đang giao phong, chiến thần vung đao chém tới, một đầu lăn xuống.
Máu tươi bắn tung tóe trên người hắn, cảm xúc ấm nóng không hề làm hắn ngừng động tác mà giống như tử thần cầm lưỡi hái thu hoạch mạng người...
Nhìn một màn này, hai người cuối cùng cũng ngừng tranh phong, bất đắc dĩ cùng nhau liên thủ nhằm về phía chiến thần...
"Cha, cẩn thận!" Trịnh Thiên Thiên kinh hô.
Bởi vì nàng nhìn thấy đao trong tay chiến thần nhanh như chớp bổ về phía Trịnh Nhiên, tim nàng như ngừng đập, sắc mặt tái nhợt...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro