Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Đi tức mặc gia (3)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Editor: Tường An
Địa ngục thì thế nào?
Dù cách biệt giữa trời và đất cũng không thể ngăn trở bọn họ…
Mặc kệ con đường phía trước có gian nguy cỡ nào, bọn họ đều sẽ cùng nhau bước tiếp…
--------------
Ban đêm, trong rừng cây u tĩnh, nữ tử khoanh chân ngồi trên mặt đất, bạch y khẽ bay, nổi bật giữa đêm đen…
Đột nhiên, nữ tử mở mắt ra, thở phào một hơi.
“Thần tôn sơ cấp. Cuối cùng đã đột phá tới cảnh giới thần tôn, đối với chuyện đi này cũng có thêm phần nắm chắc, có điều, bây giờ cần phải khôi phục lại cánh tay bị chặt đứt của chiến thần…”
Cũng may lần này thu hoạch không tồi, trên con đường đan dược không chỉ có dược liệu mà còn có các loại trân bảo khác.
Nàng đoạt được một khối kì thạch, đúng lúc dùng để khôi phục cánh tay chiến thần…
“Đáng tiếc, những con rối khác đều bị hỏng khi chiến đấu với sư hổ, bây giờ chỉ còn chiến thần có thể hoạt động.”
Mộ Như Nguyệt nhìn chiến thần cao lớn đứng bên cạnh như bảo tiêu, khẽ cười nói: “Ta nhớ trong sách có ghi lại, cảnh giới cao nhất của con rối là có được tình cảm giống con người, vậy nhân cơ hội này liền thứ một chút xem.”
Ánh trăng chiếu xuống sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử.
Vẻ mặt nàng chuyên chú, nghiêm túc nhìn chiến thần trước mắt…
Một đêm không ngủ.
Suốt một đêm, Mộ Như Nguyệt toàn tâm toàn ý cải tạo con rối, đến sáng sớm cuối cùng cũng hoàn thành…
“Được rồi, không biết hiệu quả thế nào.”
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay, nhìn chằm chằm con rối trước mắt, không thể không nói, tâm tình nàng có chút khẩn trương.
Dù sao đây là lần đầu tiên thử nghiệm, không biết thành công hay thất bại…
Dưới ánh mắt khẩn trương của Mộ Như Nguyệt, chiến thần chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt vàng kim chuyển động vài cái rồi dừng trên người Mộ Như Nguyệt, cung kính hô: “Chủ nhân…”
“Thành công sao?”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu bây giờ ngươi đã có nhân tính, vậy không thể gọi ngươi là chiến thần mãi, từ nay về sau, tên ngươi là Khung Thiên! Chiến thần Khung Thiên!”
“Vâng, chủ nhân.” Khung Thiên cúi đầu, mặt không biểu tình nói.
Mộ Như Nguyệt nhẹ gật đầu, cười nói: “Trước kia ngươi là chiến thần thực lực cường đại ít người địch nổi, nhưng đã qua nhiều năm dù sao cũng bị giảm sút một chút, nhưng ta nhất định sẽ làm ngươi khôi phục lại lực lượng như trước!”
Có thể được xưng là chiến thần thì sao chỉ có chút lực lượng ấy được?
Nếu như có thể làm hắn khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, nhất định là cường đại vô cùng…
“Tiểu Nguyệt, ngươi xem, ta hái rất nhiều trái cây.”
Đúng lúc này, một thanh âm vui sướng truyền tới, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ Như Nguyệt.
Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Vô Vong ôm một đống trái cây chạy đến trước mặt nàng tranh công, ánh mắt hàm chứa vẻ chờ mong.
“Ngươi đã vất vả cả đêm cho nên ta đi chuẩn bị bữa sáng.”
Thần sắc Mộ Như Nguyệt trở nên nhu hòa, nhưng sau khi nhìn số trái cây đỏ tươi trong tay Vô Vong thì đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt vui sướng.
“Này… đây là Thụ quả?”
Thụ quả là dược liệu luyện chế đan dược tôn giai cao cấp Tôn Linh đan, là đan dược có thể giúp thần tôn trung cấp đột phá lên thần tôn cao cấp, loại quả này cực kỳ trân quý, không ngờ lại bị Vô Vong vô tình tìm được…
Vô Vong gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Ta cảm nhận được trái cây này ẩn chưa năng lượng rất lớn, cho nên liền hái về, Thụ quả là cái gì? Là tên của loại trái cây này sao?”
Địa ngục thì thế nào?
Dù cách biệt giữa trời và đất cũng không thể ngăn trở bọn họ…
Mặc kệ con đường phía trước có gian nguy cỡ nào, bọn họ đều sẽ cùng nhau bước tiếp…
--------------
Ban đêm, trong rừng cây u tĩnh, nữ tử khoanh chân ngồi trên mặt đất, bạch y khẽ bay, nổi bật giữa đêm đen…
Đột nhiên, nữ tử mở mắt ra, thở phào một hơi.
“Thần tôn sơ cấp. Cuối cùng đã đột phá tới cảnh giới thần tôn, đối với chuyện đi này cũng có thêm phần nắm chắc, có điều, bây giờ cần phải khôi phục lại cánh tay bị chặt đứt của chiến thần…”
Cũng may lần này thu hoạch không tồi, trên con đường đan dược không chỉ có dược liệu mà còn có các loại trân bảo khác.
Nàng đoạt được một khối kì thạch, đúng lúc dùng để khôi phục cánh tay chiến thần…
“Đáng tiếc, những con rối khác đều bị hỏng khi chiến đấu với sư hổ, bây giờ chỉ còn chiến thần có thể hoạt động.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Như Nguyệt nhìn chiến thần cao lớn đứng bên cạnh như bảo tiêu, khẽ cười nói: “Ta nhớ trong sách có ghi lại, cảnh giới cao nhất của con rối là có được tình cảm giống con người, vậy nhân cơ hội này liền thứ một chút xem.”
Ánh trăng chiếu xuống sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử.
Vẻ mặt nàng chuyên chú, nghiêm túc nhìn chiến thần trước mắt…
Một đêm không ngủ.
Suốt một đêm, Mộ Như Nguyệt toàn tâm toàn ý cải tạo con rối, đến sáng sớm cuối cùng cũng hoàn thành…
“Được rồi, không biết hiệu quả thế nào.”
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay, nhìn chằm chằm con rối trước mắt, không thể không nói, tâm tình nàng có chút khẩn trương.
Dù sao đây là lần đầu tiên thử nghiệm, không biết thành công hay thất bại…
Dưới ánh mắt khẩn trương của Mộ Như Nguyệt, chiến thần chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt vàng kim chuyển động vài cái rồi dừng trên người Mộ Như Nguyệt, cung kính hô: “Chủ nhân…”
“Thành công sao?”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu bây giờ ngươi đã có nhân tính, vậy không thể gọi ngươi là chiến thần mãi, từ nay về sau, tên ngươi là Khung Thiên! Chiến thần Khung Thiên!”
“Vâng, chủ nhân.” Khung Thiên cúi đầu, mặt không biểu tình nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Như Nguyệt nhẹ gật đầu, cười nói: “Trước kia ngươi là chiến thần thực lực cường đại ít người địch nổi, nhưng đã qua nhiều năm dù sao cũng bị giảm sút một chút, nhưng ta nhất định sẽ làm ngươi khôi phục lại lực lượng như trước!”
Có thể được xưng là chiến thần thì sao chỉ có chút lực lượng ấy được?
Nếu như có thể làm hắn khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, nhất định là cường đại vô cùng…
“Tiểu Nguyệt, ngươi xem, ta hái rất nhiều trái cây.”
Đúng lúc này, một thanh âm vui sướng truyền tới, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ Như Nguyệt.
Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Vô Vong ôm một đống trái cây chạy đến trước mặt nàng tranh công, ánh mắt hàm chứa vẻ chờ mong.
“Ngươi đã vất vả cả đêm cho nên ta đi chuẩn bị bữa sáng.”
Thần sắc Mộ Như Nguyệt trở nên nhu hòa, nhưng sau khi nhìn số trái cây đỏ tươi trong tay Vô Vong thì đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt vui sướng.
“Này… đây là Thụ quả?”
Thụ quả là dược liệu luyện chế đan dược tôn giai cao cấp Tôn Linh đan, là đan dược có thể giúp thần tôn trung cấp đột phá lên thần tôn cao cấp, loại quả này cực kỳ trân quý, không ngờ lại bị Vô Vong vô tình tìm được…
Vô Vong gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Ta cảm nhận được trái cây này ẩn chưa năng lượng rất lớn, cho nên liền hái về, Thụ quả là cái gì? Là tên của loại trái cây này sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro