Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Gặp nạn (9)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Editor: Tường An
Ân Hoa cười điên cuồng, nhưng tiếng cười của hắn rất nhanh phải im bặt...
Bởi vì trên không trung phủ quận chủ bất chợt truyền đến khí thế cường đại, dưới sự uy áp của khí thế kia, thân thể hắn giống như bị một khối cự thạch đè nặng khiến hắn vô cùng kinh ngạc...
"Đây... đây là có chuyện gì?"
Mọi người đều ngây ngẩn, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lập tức bắt gặp một thân ảnh màu tím...
Nam nhân cao cao tại thượng như thần tu la, mỗi bước chân của hắn dẫm trong không khí tựa hồ nở ra một đóa mạn đà la, kinh diễm chúng sinh.
Nam nhân này tôn quý mà cường đại, áo bào tím bay múa, dung nhan tuấn mỹ tươi cười tà khí mà nghiêm nghị, toàn thân tản ra hàn khí khuếch tán khắp không trung.
"Các ngươi quấy rầy ta."
Nam nhân khẽ nheo mắt, con ngươi màu tím toát ra tia sáng nguy hiểm, thanh âm tà mị âm lãnh giống như âm khí nhập thể...
"Thực lực nam nhân này mạnh hơn ta!" sắc mặt Ân Hoa đại biến, "Chẳng lẽ hắn là cường giả thần vương cao cấp? Từ khi nào phủ quận chủ có nhân vật như vậy? Không được, tuyệt đối không thể cứng đối cứng với hắn, chúng ta rút lui!"
Lúc nói lời này, trong lòng Ân Hoa cực kì không cam lòng.
Thắng lợi ở ngay trước mắt, tự nhiên lại có một nam nhân như vậy chui ra.
Nam nhân này, chỉ bằng một thân khí thế kia đã khiến hắn phải e sợ lùi bước...
"Muốn chạy?"
Dạ Vô Trần nở nụ cười lạnh lẽo, trong tay áo bắn ra một tia sáng tím, giống như tia chớp đánh về phía Ân Hoa...
"Không tốt!"
Ân Hoa cảm nhận được nguy cơ phía sau, cả kinh thất sắc, vội vàng chụp đại một người đẩy ra ngăn chặn tia sáng tím kia, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước...
Mọi người không ngờ hắn vì tính mạng mình mà kéo người Ân gia ra làm tấm chắn, người xui xẻo kia chính là cháu trai hắn a, trong lòng mọi người dâng lên một cỗ hàn ý lạnh lẽo, người Ân gia đối với hắn cũng thất vọng tột độ...
Dạ Vô Trần khẽ nhấc chân muốn đuổi theo, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm bi thương.
"Vô Trần công tử, ngươi cuối cùng cũng xuất quan rồi, quận chủ... quận chủ nàng đã chết!"
Nam nhân dừng bước, khựng lại giữa không trung.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Hải vừa mở miệng: "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Quận chủ, quận chủ bị người ta hãm hại, chết trong lăng mộ." Vương Hải khóc tang, bi thống nói.
Dạ Vô Trần nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Nàng không chết."
Bọn họ tâm ý tương liên, nàng còn sống hay không, không ai rõ ràng hơn hắn...
"Vô Trần công tử, là sự thật, Thu Mi cô nương và Văn thiếu gia đã chứng kiến tất cả, quận chủ thật sự đã chết, tuy chúng ta cũng không muốn tin nhưng..."
"Nàng không chết!" Dạ Vô Trần nhíu mày, ngắt lời Vương Hải, "Lăng mộ ở đâu? Ta đi đón nàng..."
Thu Mi hồi phục lại tinh thần, mặc dù không đành lòng tổn thương nam nhân si tình này, nhưng vẫn nói: "Vương Hải nói không sai, là ta tận mắt chứng kiến, nếu ngươi muốn tìm nàng, ta có thể dẫn ngươi đi, nhưng nàng đã không trở về được, ngươi nén bi thương thôi."
Dạ Vô Trần không nói gì, đôi mắt tím càng thêm âm trầm: "Hiện tại lập tức dẫn đường!"
Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Mộ Như Nguyệt, nhưng chỉ cần nghĩ tới có người hãm hại nàng, trong lòng hắn liền dâng lên sát khí lạnh lẽo.
Ân Hoa cười điên cuồng, nhưng tiếng cười của hắn rất nhanh phải im bặt...
Bởi vì trên không trung phủ quận chủ bất chợt truyền đến khí thế cường đại, dưới sự uy áp của khí thế kia, thân thể hắn giống như bị một khối cự thạch đè nặng khiến hắn vô cùng kinh ngạc...
"Đây... đây là có chuyện gì?"
Mọi người đều ngây ngẩn, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lập tức bắt gặp một thân ảnh màu tím...
Nam nhân cao cao tại thượng như thần tu la, mỗi bước chân của hắn dẫm trong không khí tựa hồ nở ra một đóa mạn đà la, kinh diễm chúng sinh.
Nam nhân này tôn quý mà cường đại, áo bào tím bay múa, dung nhan tuấn mỹ tươi cười tà khí mà nghiêm nghị, toàn thân tản ra hàn khí khuếch tán khắp không trung.
"Các ngươi quấy rầy ta."
Nam nhân khẽ nheo mắt, con ngươi màu tím toát ra tia sáng nguy hiểm, thanh âm tà mị âm lãnh giống như âm khí nhập thể...
"Thực lực nam nhân này mạnh hơn ta!" sắc mặt Ân Hoa đại biến, "Chẳng lẽ hắn là cường giả thần vương cao cấp? Từ khi nào phủ quận chủ có nhân vật như vậy? Không được, tuyệt đối không thể cứng đối cứng với hắn, chúng ta rút lui!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc nói lời này, trong lòng Ân Hoa cực kì không cam lòng.
Thắng lợi ở ngay trước mắt, tự nhiên lại có một nam nhân như vậy chui ra.
Nam nhân này, chỉ bằng một thân khí thế kia đã khiến hắn phải e sợ lùi bước...
"Muốn chạy?"
Dạ Vô Trần nở nụ cười lạnh lẽo, trong tay áo bắn ra một tia sáng tím, giống như tia chớp đánh về phía Ân Hoa...
"Không tốt!"
Ân Hoa cảm nhận được nguy cơ phía sau, cả kinh thất sắc, vội vàng chụp đại một người đẩy ra ngăn chặn tia sáng tím kia, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước...
Mọi người không ngờ hắn vì tính mạng mình mà kéo người Ân gia ra làm tấm chắn, người xui xẻo kia chính là cháu trai hắn a, trong lòng mọi người dâng lên một cỗ hàn ý lạnh lẽo, người Ân gia đối với hắn cũng thất vọng tột độ...
Dạ Vô Trần khẽ nhấc chân muốn đuổi theo, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm bi thương.
"Vô Trần công tử, ngươi cuối cùng cũng xuất quan rồi, quận chủ... quận chủ nàng đã chết!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nhân dừng bước, khựng lại giữa không trung.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Hải vừa mở miệng: "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Quận chủ, quận chủ bị người ta hãm hại, chết trong lăng mộ." Vương Hải khóc tang, bi thống nói.
Dạ Vô Trần nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Nàng không chết."
Bọn họ tâm ý tương liên, nàng còn sống hay không, không ai rõ ràng hơn hắn...
"Vô Trần công tử, là sự thật, Thu Mi cô nương và Văn thiếu gia đã chứng kiến tất cả, quận chủ thật sự đã chết, tuy chúng ta cũng không muốn tin nhưng..."
"Nàng không chết!" Dạ Vô Trần nhíu mày, ngắt lời Vương Hải, "Lăng mộ ở đâu? Ta đi đón nàng..."
Thu Mi hồi phục lại tinh thần, mặc dù không đành lòng tổn thương nam nhân si tình này, nhưng vẫn nói: "Vương Hải nói không sai, là ta tận mắt chứng kiến, nếu ngươi muốn tìm nàng, ta có thể dẫn ngươi đi, nhưng nàng đã không trở về được, ngươi nén bi thương thôi."
Dạ Vô Trần không nói gì, đôi mắt tím càng thêm âm trầm: "Hiện tại lập tức dẫn đường!"
Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Mộ Như Nguyệt, nhưng chỉ cần nghĩ tới có người hãm hại nàng, trong lòng hắn liền dâng lên sát khí lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro