Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Giao nhân tộc (5)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Editor: Tường An
"Chủ nhân." Tiểu đằng ngóc đầu lên, đôi mắt to nhìn Mộ Như Nguyệt, "Vừa rồi chúng ta đi đâu?"
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, hỏi: "Ngươi cũng đến nơi đó?"
Tiểu đằng lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, nghi hoặc nói: "Vừa rồi ta đang ngủ thì bị một cỗ lực lượng kéo đến nơi đó! Nhưng tiểu nữ oa kia thật khủng bố, ta sợ hãi không dám ra..."
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống.
Tiểu đằng là thần thú thượng cổ cũng cảm thấy khủng bố, Huyết Nhi rốt cuộc có lai lịch gì...
"Thôi, không nghĩ nhiều nữa, chuyện này sớm muộn cũng sẽ biết, không cần vội vàng nhất thời."
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, nhìn Tiểu đằng trên cổ tay, nhàn nhạt nói: "Tiểu đằng, ngươi thật sự không biết gì sao?"
Tiểu đằng lắc lắc đầu: "Ký ức truyền thừa của ta cũng không hoàn chỉnh, chỉ có mấy đoạn ngắn biểu thị ta đã từng đi Ma giới, những cái khác đều không rõ lắm..."
Không nhớ rõ?
Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày.
Ma thú không giống nhân loại, một số ma thú cường đại thời điểm sinh ra sẽ có ký ức truyền thừa, huống chi tiểu đằng là thần thú thượng cổ, nhưng nó lại không nhớ rõ lắm, ngay cả nàng cũng không biết rốt cuộc nó đã trải qua chuyện gì...
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, Trịnh Lâm mỉm cười nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nói: "Cô nương, đã chuẩn bị xong dược liệu, không biết khi nào ngươi có thời gian?"
Mộ Như Nguyệt nhẹ giọng đáp: "Hiện tại đi."
"Tốt, mời cô nương!"
------------------
Mộ Như Nguyệt đi theo Trịnh Lâm đến trước cửa một căn phòng.
Hắn quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nói: "Đây là nơi tiểu muội luyện chế đan dược, tất cả dược liệu đã được chuẩn bị tốt, chờ sau khi ngươi luyện chế thành công sẽ có người dẫn ngươi đến đại sảnh gặp chúng ta."
Mộ Như Nguyệt gật đầu, thời điểm nàng luyện chế đan dược quả thật không thích bị người khác quấy rầy.
"Được, ngươi đi xuống trước, chờ luyện đan xong ta sẽ đến tìm các ngươi."
Dứt lời, nàng mở cửa, đi vào phòng...
Nhìn cửa phòng đóng lại, trên mặt Trịnh Lâm hiện lên vẻ trầm tư, sau đó xoay người rời đi...
"Thiên Thiên, nhân loại ngươi mang về có thể tin được không?"
Giữa đại sảnh, Trịnh Nhiên nhíu chặt mày: "Nhân loại đều là một đám sinh vật âm hiểm, theo ta thấy, căn bản không cần cho bọn họ cơ hội."
"Phụ thân", Trịnh Lâm thấy Trịnh Thiên Thiên bị giáo huấn không dám lên tiếng, quay đầu nói với Trịnh Nhiên: "Coi như chúng ta chữa ngựa chết thành ngựa sống, thử một lần thì có sao? Huống chi, ở Trịnh gia nàng cũng không thể làm ra bất cứ chuyện gì."
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Nhiên mới hòa hoãn xuống.
"Thôi, lần này nghe huynh muội các ngươi, nhưng mà ta quả thật không xem trọng nhân loại này."
Đang nói chuyện, một thân ảnh bạch y xuất hiện trong tầm mắt bọn họ...
Trịnh Thiên Thiên sửng sốt: "Nhanh như vậy đã xong rồi?"
Nàng cho rằng, luyện chế đan dược ít nhất cũng mất một canh giờ, nhưng Mộ Như Nguyệt lại luyện chế xong nhanh đến thế...
"Cô nương." Trịnh Lâm hồi phục tinh thần, nhìn Mộ Như Nguyệt đang bước đến, hỏi: "Đã luyện chế thành công sao? Hay là..."
Thất bại?
Hai chữ cuối cùng hắn làm thế nào cũng không nói ra lời...
"Chủ nhân." Tiểu đằng ngóc đầu lên, đôi mắt to nhìn Mộ Như Nguyệt, "Vừa rồi chúng ta đi đâu?"
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, hỏi: "Ngươi cũng đến nơi đó?"
Tiểu đằng lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, nghi hoặc nói: "Vừa rồi ta đang ngủ thì bị một cỗ lực lượng kéo đến nơi đó! Nhưng tiểu nữ oa kia thật khủng bố, ta sợ hãi không dám ra..."
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống.
Tiểu đằng là thần thú thượng cổ cũng cảm thấy khủng bố, Huyết Nhi rốt cuộc có lai lịch gì...
"Thôi, không nghĩ nhiều nữa, chuyện này sớm muộn cũng sẽ biết, không cần vội vàng nhất thời."
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, nhìn Tiểu đằng trên cổ tay, nhàn nhạt nói: "Tiểu đằng, ngươi thật sự không biết gì sao?"
Tiểu đằng lắc lắc đầu: "Ký ức truyền thừa của ta cũng không hoàn chỉnh, chỉ có mấy đoạn ngắn biểu thị ta đã từng đi Ma giới, những cái khác đều không rõ lắm..."
Không nhớ rõ?
Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ma thú không giống nhân loại, một số ma thú cường đại thời điểm sinh ra sẽ có ký ức truyền thừa, huống chi tiểu đằng là thần thú thượng cổ, nhưng nó lại không nhớ rõ lắm, ngay cả nàng cũng không biết rốt cuộc nó đã trải qua chuyện gì...
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, Trịnh Lâm mỉm cười nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nói: "Cô nương, đã chuẩn bị xong dược liệu, không biết khi nào ngươi có thời gian?"
Mộ Như Nguyệt nhẹ giọng đáp: "Hiện tại đi."
"Tốt, mời cô nương!"
------------------
Mộ Như Nguyệt đi theo Trịnh Lâm đến trước cửa một căn phòng.
Hắn quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nói: "Đây là nơi tiểu muội luyện chế đan dược, tất cả dược liệu đã được chuẩn bị tốt, chờ sau khi ngươi luyện chế thành công sẽ có người dẫn ngươi đến đại sảnh gặp chúng ta."
Mộ Như Nguyệt gật đầu, thời điểm nàng luyện chế đan dược quả thật không thích bị người khác quấy rầy.
"Được, ngươi đi xuống trước, chờ luyện đan xong ta sẽ đến tìm các ngươi."
Dứt lời, nàng mở cửa, đi vào phòng...
Nhìn cửa phòng đóng lại, trên mặt Trịnh Lâm hiện lên vẻ trầm tư, sau đó xoay người rời đi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiên Thiên, nhân loại ngươi mang về có thể tin được không?"
Giữa đại sảnh, Trịnh Nhiên nhíu chặt mày: "Nhân loại đều là một đám sinh vật âm hiểm, theo ta thấy, căn bản không cần cho bọn họ cơ hội."
"Phụ thân", Trịnh Lâm thấy Trịnh Thiên Thiên bị giáo huấn không dám lên tiếng, quay đầu nói với Trịnh Nhiên: "Coi như chúng ta chữa ngựa chết thành ngựa sống, thử một lần thì có sao? Huống chi, ở Trịnh gia nàng cũng không thể làm ra bất cứ chuyện gì."
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Nhiên mới hòa hoãn xuống.
"Thôi, lần này nghe huynh muội các ngươi, nhưng mà ta quả thật không xem trọng nhân loại này."
Đang nói chuyện, một thân ảnh bạch y xuất hiện trong tầm mắt bọn họ...
Trịnh Thiên Thiên sửng sốt: "Nhanh như vậy đã xong rồi?"
Nàng cho rằng, luyện chế đan dược ít nhất cũng mất một canh giờ, nhưng Mộ Như Nguyệt lại luyện chế xong nhanh đến thế...
"Cô nương." Trịnh Lâm hồi phục tinh thần, nhìn Mộ Như Nguyệt đang bước đến, hỏi: "Đã luyện chế thành công sao? Hay là..."
Thất bại?
Hai chữ cuối cùng hắn làm thế nào cũng không nói ra lời...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro