Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Hỏa phượng trở về (2)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Editor: Tường An
"Ha ha ha!"
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng cười cuồng vọng: "Ha ha ha, lão tử rốt cuộc đột phá rồi, rốt cuộc không cần chịu bị khi dễ nữa, rốt cuộc được tự do rồi, ta..."
"Phải không?"
Một thanh âm nhàn nhạt ngắt ngang lời hắn.
Vương Thụ vừa cuối đầu liền đối diện với đôi mắt đầy ý cười kia.
Toàn thân hắn chấn động, run giọng nói: "Không... không phải, tuyệt đối không phải, lão đại, ta nói giỡn thôi, ngươi mãi mãi là lão đại của ta."
Nói xong lời cuối cùng, bộ dáng Vương Thụ khóc nức nở.
Sao hắn lại đắc ý đến mức quên cả trời đất vậy chứ? Quên mất thủ đoạn của nữ nhân ma quỷ này? Lần này hắn xong đời rồi...
"Ngu ngốc!" Vương Hải trừng mắt đệ đệ ngu ngốc của mình, "Ngươi cho rằng vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi đột phá còn không phải nhờ đan dược của nàng?"
"Cái gì?" Vương Thụ khiếp sợ trợn to mắt.
Nàng dùng đan dược giúp bọn họ đột phá? Nữ nhân ma quỷ này không phải vì muốn nô dịch bọn họ nên mới bắt bọn họ rời núi đi theo nàng sao?
wattpad.com/user/TngAn0
"Lão đại, chỗ này của đệ đệ ta có chút vấn đề", Vương Hải chỉ chỉ vào đầu mình, nói: "Thường xuyên bị thiếu một gân, cho nên ta thay hắn nhận lỗi với ngươi."
"Không ngại", Mộ Như Nguyệt cười cười không cho là đúng, "Trong phòng ta còn có một số đan dược, bình màu đỏ là Phá thượng đan, có thể giúp thần tướng trung cấp đột phá lên thần tướng cao cấp, còn bình màu xanh là Thượng Linh đan, giúp đột phá từ thần tướng cao cấp lên đỉnh thần tướng, ngươi có thể cầm đi phân phát cho các huynh đệ khác trong đoàn..."
Nàng nói chính là huynh đệ!
Hai chữ này lập tức khơi dậy ngàn vạn gợn sóng trong lòng hai huynh đệ họ Vương...
Mà Mộ Như Nguyệt nói xong liền đi ra khỏi phòng, từ từ biến mất dưới ánh nắng sớm...
"Đại ca." Vương Thụ hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt dại ra: "Lão đại, nàng rốt cuộc là loại người gì? Chúng ta chẳng qua chỉ là một đám cường đạo mà thôi, tại sao nàng lại giúp chúng ta đột phá? Hơn nữa, lúc trước chúng ta không những bắt trói nàng mà còn muốn đòi tiền chuộc..."
"Ta cũng không rõ lắm", Vương Hải lắc lắc đầu, phức tạp nói, "Có điều, ta có thể đoán được, nàng là người dùng tâm thổ lộ tình cảm, ngươi còn nhớ một kiếm của nàng lúc ở trên núi không? Hiện giờ nghĩ lại, nếu muốn giết ta nàng hẳn là sẽ không chém trật, một kiếm kia rõ ràng là nàng cố ý dọa chúng ta... mà hiện tại, chúng ta là thuộc hạ của nàng, cho nên nàng mới ra tay giúp chúng ta."
"Nhưng mà, đại ca, ta còn chưa rõ lắm." Vương Thụ gãi gãi đầu, khó hiểu nói.
Vương Hải thở dài một tiếng: "Ngươi chỉ cần biết, chúng ta đi theo nàng làm việc thì sẽ không hối hận, chỉ cần chúng ta trung thành, nàng sẽ không bạc đãi chúng ta..."
Vương Thụ gật gật đầu, cái hiểu cái không: "Ta hiểu rồi, đại ca."
Ý tứ đại ca hẳn là phải trung thành với lão đại, vậy lão đại sẽ hồi báo bọn họ những thứ khác....
"Vương Thụ, chúng ta mau mang đan dược xuống phân phát thôi."
Vương Hải kích động nhìn khắp phòng đan dược, hô hấp cũng trở nên khẩn trương.
Từ khi sinh ra tới giờ, hắn chưa từng nhìn thấy nhiều đan dược như vậy, đan dược này còn là chính tay nàng luyện ra, làm sao hắn có thể không kích động cho được?
Mà tất cả chỗ này nàng đều giao cho hắn...
Lúc này, ngoài cửa phủ quận chủ cũ nát, một thân ảnh hồng y yêu mị, dung nhan nữ tử dụ hoặc động lòng người, tươi cười diễm lệ như hoa hồng nhìn cửa phủ trước mặt...
"Ha ha ha!"
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng cười cuồng vọng: "Ha ha ha, lão tử rốt cuộc đột phá rồi, rốt cuộc không cần chịu bị khi dễ nữa, rốt cuộc được tự do rồi, ta..."
"Phải không?"
Một thanh âm nhàn nhạt ngắt ngang lời hắn.
Vương Thụ vừa cuối đầu liền đối diện với đôi mắt đầy ý cười kia.
Toàn thân hắn chấn động, run giọng nói: "Không... không phải, tuyệt đối không phải, lão đại, ta nói giỡn thôi, ngươi mãi mãi là lão đại của ta."
Nói xong lời cuối cùng, bộ dáng Vương Thụ khóc nức nở.
Sao hắn lại đắc ý đến mức quên cả trời đất vậy chứ? Quên mất thủ đoạn của nữ nhân ma quỷ này? Lần này hắn xong đời rồi...
"Ngu ngốc!" Vương Hải trừng mắt đệ đệ ngu ngốc của mình, "Ngươi cho rằng vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi đột phá còn không phải nhờ đan dược của nàng?"
"Cái gì?" Vương Thụ khiếp sợ trợn to mắt.
Nàng dùng đan dược giúp bọn họ đột phá? Nữ nhân ma quỷ này không phải vì muốn nô dịch bọn họ nên mới bắt bọn họ rời núi đi theo nàng sao?
wattpad.com/user/TngAn0
"Lão đại, chỗ này của đệ đệ ta có chút vấn đề", Vương Hải chỉ chỉ vào đầu mình, nói: "Thường xuyên bị thiếu một gân, cho nên ta thay hắn nhận lỗi với ngươi."
"Không ngại", Mộ Như Nguyệt cười cười không cho là đúng, "Trong phòng ta còn có một số đan dược, bình màu đỏ là Phá thượng đan, có thể giúp thần tướng trung cấp đột phá lên thần tướng cao cấp, còn bình màu xanh là Thượng Linh đan, giúp đột phá từ thần tướng cao cấp lên đỉnh thần tướng, ngươi có thể cầm đi phân phát cho các huynh đệ khác trong đoàn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nói chính là huynh đệ!
Hai chữ này lập tức khơi dậy ngàn vạn gợn sóng trong lòng hai huynh đệ họ Vương...
Mà Mộ Như Nguyệt nói xong liền đi ra khỏi phòng, từ từ biến mất dưới ánh nắng sớm...
"Đại ca." Vương Thụ hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt dại ra: "Lão đại, nàng rốt cuộc là loại người gì? Chúng ta chẳng qua chỉ là một đám cường đạo mà thôi, tại sao nàng lại giúp chúng ta đột phá? Hơn nữa, lúc trước chúng ta không những bắt trói nàng mà còn muốn đòi tiền chuộc..."
"Ta cũng không rõ lắm", Vương Hải lắc lắc đầu, phức tạp nói, "Có điều, ta có thể đoán được, nàng là người dùng tâm thổ lộ tình cảm, ngươi còn nhớ một kiếm của nàng lúc ở trên núi không? Hiện giờ nghĩ lại, nếu muốn giết ta nàng hẳn là sẽ không chém trật, một kiếm kia rõ ràng là nàng cố ý dọa chúng ta... mà hiện tại, chúng ta là thuộc hạ của nàng, cho nên nàng mới ra tay giúp chúng ta."
"Nhưng mà, đại ca, ta còn chưa rõ lắm." Vương Thụ gãi gãi đầu, khó hiểu nói.
Vương Hải thở dài một tiếng: "Ngươi chỉ cần biết, chúng ta đi theo nàng làm việc thì sẽ không hối hận, chỉ cần chúng ta trung thành, nàng sẽ không bạc đãi chúng ta..."
Vương Thụ gật gật đầu, cái hiểu cái không: "Ta hiểu rồi, đại ca."
Ý tứ đại ca hẳn là phải trung thành với lão đại, vậy lão đại sẽ hồi báo bọn họ những thứ khác....
"Vương Thụ, chúng ta mau mang đan dược xuống phân phát thôi."
Vương Hải kích động nhìn khắp phòng đan dược, hô hấp cũng trở nên khẩn trương.
Từ khi sinh ra tới giờ, hắn chưa từng nhìn thấy nhiều đan dược như vậy, đan dược này còn là chính tay nàng luyện ra, làm sao hắn có thể không kích động cho được?
Mà tất cả chỗ này nàng đều giao cho hắn...
Lúc này, ngoài cửa phủ quận chủ cũ nát, một thân ảnh hồng y yêu mị, dung nhan nữ tử dụ hoặc động lòng người, tươi cười diễm lệ như hoa hồng nhìn cửa phủ trước mặt...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro