Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Huynh muội gặp lại (8)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Tiêu Tam gia không nói gì nữa, ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Phong. Nhưng mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt Tiêu Phong đều không có biểu tình gì, đôi mắt đen lãnh khốc tựa như ngay từ đầu đã không để Tiêu Tam gia vào mắt.
Loại tư thái không coi ai ra gì này làm Tiêu Tam gia càng thêm tức giận, nếu không phải vì phụ thân che chở tiểu tử này, hắn tuyệt đối khiến tiểu tử này chết không có chỗ chôn.
"Hơn nữa..." Tiêu Bạch Hiên hơi ngừng lại, cười lạnh nhìn về phía Tiêu Tam gia, "Dù ta không phải là đan dược sư, cũng chưa từng nghe nói nối tay cũng yêu cầu phải thích hợp, nếu ngươi đã nói đây là lời của Vu Sơn đại sư, vậy ta sẽ tìm hắn chứng thực."
Thân thể Tiêu Tam gia run lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Bạch Hiên.
Đây là cha hắn? Khắp nơi giúp đỡ người ngoài!
Không sai, chuyện này quả thật là hắn bịa ra, mục đích chính là muốn cùng các trưởng lão tới bức bách hắn, vì Tiêu gia, các trưởng lão sẽ không cự tuyệt.
Ai ngờ Tiêu Bạch Hiên lại ngoan như vậy? Không hề nể tình hắn chút nào....
"Tiêu Phong, chúng ta đi." Tiêu Bạch Hiên xoay người, nói với nam nhân bên cạnh.
Nam nhân lãnh khốc gật đầu, cũng chưa thèm nhìn đám người kia một cái liền đi theo Tiêu Bạch Hiên ra ngoài.
Trong sân, gió thu phất qua, lá phong chậm rãi rơi xuống.
Tiêu Bạch Hiên quay đầu nhìn nam nhân lãnh khốc phía sau, nói: "Tiêu Phong, ta đã tìm được tung tích muội muội ngươi..."
Bỗng, khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân rốt cuộc cũng có chút dao động.
Hắn xoay người nhìn Tiêu Bạch Hiên, có lẽ vì quá kích động, thanh âm hắn khàn khàn: "Ngươi nói cái gì?"
"Muội muội của ngươi, ta gặp nàng ở Trung Châu học phủ, không thể không nói, nha đầu kia quả thật là một thiên tài", Tiêu Bạch Hiên cười khẽ, "Dựa vào thực lực thiên phú trung cấp đánh bại Lâm Nhược Ảnh thiên phú cao cấp, hơn nữa còn là một đan dược sư địa giai cao cấp..."
Trong mắt Tiêu Phong lộ ra thần sắc kích động.
Thì ra nàng ở Trung Châu học phủ, khó trách hắn tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được nàng..."Ngươi nói là địa giai cao cấp?" Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc, "Thực lực của Nguyệt Nhi đã là đỉnh địa giai, ngươi xác định mình không nhận lầm người?"
Sắc mặt Tiêu Bạch Hiên cứng lại rồi, kinh ngạc trợn to mắt.
"Đan dược sư đỉnh địa giai? Dù ở Trung Châu cũng chỉ có các thế lực lớn mới có thiên tài như vậy, nha đầu kia thế nhưng là đỉnh địa giai?"
Không phải lão nhân La Âm kia nói nàng là địa giai cao cấp sao?
"Tiêu Phong, ta xác định mình không nhận lầm người." Tiêu Bạch Hiên hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc nói.
Hắn vốn cho rằng thiên phú luyện đan của nha đầu kia chỉ ngang hàng với Tiêu Thiên, không ngờ lại còn trên hắn...
"Ha ha, nha đầu kia không hổ là con cháu của Tiêu Vân tiền bối, đương nhiên ngươi cũng không kém." Tiêu Bạch Hiên nhịn không được nở nụ cười, thật không biết nếu những người đó biết thiên phú của nha đầu sẽ có biểu tình gì...
"Ta muốn đến Trung Châu học phủ." Tiêu Phong đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, khàn khàn nói.
"Không cần", Tiêu Bạch Hiên lắc lắc đầu, "Nha đầu kia sẽ nhanh chóng đến đây tìm ngươi, cho nên hiện tại ngươi đừng rời khỏi đây, để tránh nàng không tìm được ngươi."
Thấy Tiêu Bạch Hiên nói có lý, Tiêu Phong khẽ gật đầu: "Tốt, vậy ta ở đây chờ nàng."
"Đúng rồi..." Tiêu Bạch Hiên quay đầu nhìn Tiêu Phong, nói, "Gần đây tình hình ở đế đô có chút không yên, ngươi chú ý an toàn."
Ánh mắt Tiêu Phong chợt lóe nhưng cũng không nói gì...
Loại tư thái không coi ai ra gì này làm Tiêu Tam gia càng thêm tức giận, nếu không phải vì phụ thân che chở tiểu tử này, hắn tuyệt đối khiến tiểu tử này chết không có chỗ chôn.
"Hơn nữa..." Tiêu Bạch Hiên hơi ngừng lại, cười lạnh nhìn về phía Tiêu Tam gia, "Dù ta không phải là đan dược sư, cũng chưa từng nghe nói nối tay cũng yêu cầu phải thích hợp, nếu ngươi đã nói đây là lời của Vu Sơn đại sư, vậy ta sẽ tìm hắn chứng thực."
Thân thể Tiêu Tam gia run lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Bạch Hiên.
Đây là cha hắn? Khắp nơi giúp đỡ người ngoài!
Không sai, chuyện này quả thật là hắn bịa ra, mục đích chính là muốn cùng các trưởng lão tới bức bách hắn, vì Tiêu gia, các trưởng lão sẽ không cự tuyệt.
Ai ngờ Tiêu Bạch Hiên lại ngoan như vậy? Không hề nể tình hắn chút nào....
"Tiêu Phong, chúng ta đi." Tiêu Bạch Hiên xoay người, nói với nam nhân bên cạnh.
Nam nhân lãnh khốc gật đầu, cũng chưa thèm nhìn đám người kia một cái liền đi theo Tiêu Bạch Hiên ra ngoài.
Trong sân, gió thu phất qua, lá phong chậm rãi rơi xuống.
Tiêu Bạch Hiên quay đầu nhìn nam nhân lãnh khốc phía sau, nói: "Tiêu Phong, ta đã tìm được tung tích muội muội ngươi..."
Bỗng, khuôn mặt lãnh khốc của nam nhân rốt cuộc cũng có chút dao động.
Hắn xoay người nhìn Tiêu Bạch Hiên, có lẽ vì quá kích động, thanh âm hắn khàn khàn: "Ngươi nói cái gì?"
"Muội muội của ngươi, ta gặp nàng ở Trung Châu học phủ, không thể không nói, nha đầu kia quả thật là một thiên tài", Tiêu Bạch Hiên cười khẽ, "Dựa vào thực lực thiên phú trung cấp đánh bại Lâm Nhược Ảnh thiên phú cao cấp, hơn nữa còn là một đan dược sư địa giai cao cấp..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Tiêu Phong lộ ra thần sắc kích động.
Thì ra nàng ở Trung Châu học phủ, khó trách hắn tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được nàng..."Ngươi nói là địa giai cao cấp?" Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc, "Thực lực của Nguyệt Nhi đã là đỉnh địa giai, ngươi xác định mình không nhận lầm người?"
Sắc mặt Tiêu Bạch Hiên cứng lại rồi, kinh ngạc trợn to mắt.
"Đan dược sư đỉnh địa giai? Dù ở Trung Châu cũng chỉ có các thế lực lớn mới có thiên tài như vậy, nha đầu kia thế nhưng là đỉnh địa giai?"
Không phải lão nhân La Âm kia nói nàng là địa giai cao cấp sao?
"Tiêu Phong, ta xác định mình không nhận lầm người." Tiêu Bạch Hiên hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc nói.
Hắn vốn cho rằng thiên phú luyện đan của nha đầu kia chỉ ngang hàng với Tiêu Thiên, không ngờ lại còn trên hắn...
"Ha ha, nha đầu kia không hổ là con cháu của Tiêu Vân tiền bối, đương nhiên ngươi cũng không kém." Tiêu Bạch Hiên nhịn không được nở nụ cười, thật không biết nếu những người đó biết thiên phú của nha đầu sẽ có biểu tình gì...
"Ta muốn đến Trung Châu học phủ." Tiêu Phong đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, khàn khàn nói.
"Không cần", Tiêu Bạch Hiên lắc lắc đầu, "Nha đầu kia sẽ nhanh chóng đến đây tìm ngươi, cho nên hiện tại ngươi đừng rời khỏi đây, để tránh nàng không tìm được ngươi."
Thấy Tiêu Bạch Hiên nói có lý, Tiêu Phong khẽ gật đầu: "Tốt, vậy ta ở đây chờ nàng."
"Đúng rồi..." Tiêu Bạch Hiên quay đầu nhìn Tiêu Phong, nói, "Gần đây tình hình ở đế đô có chút không yên, ngươi chú ý an toàn."
Ánh mắt Tiêu Phong chợt lóe nhưng cũng không nói gì...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro