Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Kết cục của tiểu tam (2)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
"A!"
Tử Thiên Cảnh nhấc chân hung hăng đạp lên cổ tay Lâm Nhược Ảnh, thời điểm đối phương mở miệng hô, một viên đan dược bắn vào miệng nàng.
"Ngươi... ngươi cho ta ăn cái gì?"
Lâm Nhược Ảnh hoảng sợ, điên cuồng la lớn.
Tử Thiên Cảnh cười lạnh: "Một thứ làm ngươi sống không bằng chết, thân bại danh liệt, ngươi sẽ nhanh biết thôi, ha ha, Lâm Nhược Ảnh, ta cho ngươi một đoạn thời gian, hảo hảo hưởng thụ một chút đi."
Nữ tử này không phải Tử Phượng, nhưng chuyện bọn họ làm cũng không khác gì nhau, cho nên, Tử Thiên Cảnh đem sự oán hận và phẫn nộ đối với Tử Phượng phát tiết lên người nàng.Lúc này, hắn cảm thấy cực kì sảng khoái...
"Ngươi... ngươi là ma!" Lâm Nhược Ảnh run rẩy nói, "Nếu muốn giết ta thì cho ta chết thống khoái đi, vì sao phải dùng thứ này đối phó ta? Ta không cần!"
Tử Thiên Cảnh nâng mắt, trong mắt đầy tàn nhẫn thị huyết.
"Sau biến cố lúc ta năm tuổi, ta đã vứt bỏ nhân tính hóa thành ma! Vì bọn họ, cho dù phụ cả thiên hạ này cũng không là gì, ta sẽ không để bi kịch tái diễn, Lâm Nhược Ảnh, là tự ngươi rơi vào tay ta."
Hắn cũng đã từng thiện lương, nhưng sau khi bị chặt đứt tay chân, cả nhà diệt môn, hắn đã vứt bỏ lương tri, đối với hắn, dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà có thể đạt được hiệu quả thì không sao cả.
"Tử Phượng!"
Tử Thiên Cảnh chậm rãi nhắm mắt lại, hận ý mãnh liệt làm thân thể hắn run lên, hắn hít sâu một hơi, mở mắt ra, vẻ mặt không biểu tình nhìn Lâm Nhược Ảnh.
"Lâm Nhược Ảnh, đừng nghĩ đến chuyện giải độc, trên đời này chỉ có một người có thể giải độc, nhưng mà người kia hiện tại chưa đạt đến thực lực này, không ai có thể giúp ngươi."
Người này, chính là Nguyệt Tôn.
"Tử Thiên Cảnh, ngươi làm như vậy, sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi!" Lâm Nhược Ảnh hét khàn cả giọng.
Tử Thiên Cảnh cười lạnh, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát: "Nếu hắn có bản lĩnh thì cứ tới tìm ta, đáng tiếc, Tử Thiên Cảnh ta còn không để lão nhân này vào mắt."
Kiêu ngạo.
Đúng vậy, Tử Thiên Cảnh hoàn toàn cho người khác cảm giác không ai bì nổi.
Hắn khoanh tay mà đứng, bạc y nhẹ bay, dưới ánh hoàng hôn tạo thành một cái bóng thật dài. Nhất thời mọi người có chút nhìn đến ngây ngốc, không thể không nói, dung mạo Tử Thiên Cảnh cũng rất xuất chúng, hoàn mỹ như vẽ, tuấn mỹ tuyệt luân, tôn quý cường đại....
"Ngươi nói cái gì?"
Trong võ đường, Võ Nghi đập bàn, sắc mặt xanh mét, giận dữ hét: "Khó trách hôm nay đệ tử võ đường không biết đi đâu hết, không ngờ tên hỗn đản đáng chết đó dám ra tay với đệ tử võ đường ta, hơn nữa trong đó còn có đồ nhi của ta, nói, đồ nhi của ta sao rồi?"
Hộ pháp sợ hãi nhìn Võ Nghi: "Nàng được người khiêng trở về, bởi vì thương thế quá nặng, bây giờ nằm trên giường không thể nhúc nhích, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương không nhẹ."
"Tốt! Đan đường rất tốt! Tống Nhiên, lần này ngươi không cho ta một công đạo, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Đan đường đều trắng trợn táo bạo đè trên đầu hắn, làm sao hắn còn nhịn được? Thù này không báo, hắn không phải Võ Nghi.
"Trưởng lão, hiện tại quan trọng nhất là thương thế của Lâm cô nương, nếu nháo loạn với đan đường thì không thể lấy được đan dược từ tay bọn hắn, cứ như vậy, không phải mất nhiều hơn được sao?"
Tử Thiên Cảnh nhấc chân hung hăng đạp lên cổ tay Lâm Nhược Ảnh, thời điểm đối phương mở miệng hô, một viên đan dược bắn vào miệng nàng.
"Ngươi... ngươi cho ta ăn cái gì?"
Lâm Nhược Ảnh hoảng sợ, điên cuồng la lớn.
Tử Thiên Cảnh cười lạnh: "Một thứ làm ngươi sống không bằng chết, thân bại danh liệt, ngươi sẽ nhanh biết thôi, ha ha, Lâm Nhược Ảnh, ta cho ngươi một đoạn thời gian, hảo hảo hưởng thụ một chút đi."
Nữ tử này không phải Tử Phượng, nhưng chuyện bọn họ làm cũng không khác gì nhau, cho nên, Tử Thiên Cảnh đem sự oán hận và phẫn nộ đối với Tử Phượng phát tiết lên người nàng.Lúc này, hắn cảm thấy cực kì sảng khoái...
"Ngươi... ngươi là ma!" Lâm Nhược Ảnh run rẩy nói, "Nếu muốn giết ta thì cho ta chết thống khoái đi, vì sao phải dùng thứ này đối phó ta? Ta không cần!"
Tử Thiên Cảnh nâng mắt, trong mắt đầy tàn nhẫn thị huyết.
"Sau biến cố lúc ta năm tuổi, ta đã vứt bỏ nhân tính hóa thành ma! Vì bọn họ, cho dù phụ cả thiên hạ này cũng không là gì, ta sẽ không để bi kịch tái diễn, Lâm Nhược Ảnh, là tự ngươi rơi vào tay ta."
Hắn cũng đã từng thiện lương, nhưng sau khi bị chặt đứt tay chân, cả nhà diệt môn, hắn đã vứt bỏ lương tri, đối với hắn, dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà có thể đạt được hiệu quả thì không sao cả.
"Tử Phượng!"
Tử Thiên Cảnh chậm rãi nhắm mắt lại, hận ý mãnh liệt làm thân thể hắn run lên, hắn hít sâu một hơi, mở mắt ra, vẻ mặt không biểu tình nhìn Lâm Nhược Ảnh.
"Lâm Nhược Ảnh, đừng nghĩ đến chuyện giải độc, trên đời này chỉ có một người có thể giải độc, nhưng mà người kia hiện tại chưa đạt đến thực lực này, không ai có thể giúp ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này, chính là Nguyệt Tôn.
"Tử Thiên Cảnh, ngươi làm như vậy, sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi!" Lâm Nhược Ảnh hét khàn cả giọng.
Tử Thiên Cảnh cười lạnh, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát: "Nếu hắn có bản lĩnh thì cứ tới tìm ta, đáng tiếc, Tử Thiên Cảnh ta còn không để lão nhân này vào mắt."
Kiêu ngạo.
Đúng vậy, Tử Thiên Cảnh hoàn toàn cho người khác cảm giác không ai bì nổi.
Hắn khoanh tay mà đứng, bạc y nhẹ bay, dưới ánh hoàng hôn tạo thành một cái bóng thật dài. Nhất thời mọi người có chút nhìn đến ngây ngốc, không thể không nói, dung mạo Tử Thiên Cảnh cũng rất xuất chúng, hoàn mỹ như vẽ, tuấn mỹ tuyệt luân, tôn quý cường đại....
"Ngươi nói cái gì?"
Trong võ đường, Võ Nghi đập bàn, sắc mặt xanh mét, giận dữ hét: "Khó trách hôm nay đệ tử võ đường không biết đi đâu hết, không ngờ tên hỗn đản đáng chết đó dám ra tay với đệ tử võ đường ta, hơn nữa trong đó còn có đồ nhi của ta, nói, đồ nhi của ta sao rồi?"
Hộ pháp sợ hãi nhìn Võ Nghi: "Nàng được người khiêng trở về, bởi vì thương thế quá nặng, bây giờ nằm trên giường không thể nhúc nhích, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương không nhẹ."
"Tốt! Đan đường rất tốt! Tống Nhiên, lần này ngươi không cho ta một công đạo, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Đan đường đều trắng trợn táo bạo đè trên đầu hắn, làm sao hắn còn nhịn được? Thù này không báo, hắn không phải Võ Nghi.
"Trưởng lão, hiện tại quan trọng nhất là thương thế của Lâm cô nương, nếu nháo loạn với đan đường thì không thể lấy được đan dược từ tay bọn hắn, cứ như vậy, không phải mất nhiều hơn được sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro