Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Ma giới (9)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Editor: Tường An
“Ngươi không sao chứ?” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
“Không… không có việc gì”, Vưu Hi khẽ nhấp môi, cúi đầu nói, “Dù ngươi không giúp ta, ta cũng sẽ không có việc gì…”
“Ngươi đúng là tiểu hài tử, biệt nữu* như vậy.” Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
*Biệt nữu: ở đây nghĩa là nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu nội tâm bằng thái độ mặt ngoài.
“Ta mới không phải tiểu hài tử!”
Lời Mộ Như Nguyệt nói giống như giẫm vào đuôi lão hổ, làm Vưu Hi lập tức nổi giận.
“Ta đã bốn trăm tuổi, còn lớn tuổi hơn ngươi, căn bản không phải tiểu hài tử!”
Mộ Như Nguyệt buông lỏng tay ra, cũng không nói thêm gì, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”
Lúc này, Vưu Kỳ hoàn toàn ngây ngốc nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt.
Trong Ma giới có rất nhiều mỹ nữ, cách đây không lâu Phụ hoàng mới tuyển được một ca cơ, chính là đệ nhất mỹ nhân Ma giới, không những có dáng người quyến rũ, mà khuôn mặt còn mị hoặc vô cùng…
Nhưng khi nhìn thấy nữ tử trước mắt, hắn mới biết trên đời còn có nữ tử tuyệt sắc đến vậy, đáng tiếc lại bị tiểu mao tử không hiểu sự đời Vưu Hi đạp hư, nếu như có thể một mình hưởng dụng nàng, cuộc đời này cũng đủ rồi.
“Ha ha.” Nghĩ đến đây, Vưu Kỳ cười nói, “Thất đệ, ngươi rốt cuộc trưởng thành rồi, cũng biết hưởng thụ đó, chẳng qua, nhìn nữ nhân này hiển nhiên kỹ xảo không thành thục, bằng không Ngũ ca tặng cho ngươi hai ái thiếp của ta? Các nàng không những dung mạo tuyệt thế, kỹ xảo trên giường cũng rất điêu luyện, có thể làm ngươi dục tiên dục tử…”
Nghe vậy, trong mắt Vưu Hi rõ ràng lộ vẻ chán ghét.
“Ta mới không cần mấy nữ nhân phóng đãng ghê tởm đó!”
Sắc mặt Vưu Kỳ trầm xuống, cười lạnh nói: “Thất đệ, ta cũng vì nghĩ cho ngươi thôi, ngươi kim ốc tàng kiều nhưng lại chẳng biết gì cả, hoàng huynh tốt bụng dạy dỗ ngươi, để ngươi hiểu cái gì mới chân chính là phiên vân phúc vũ!* Ngươi bá chiếm tuyệt sắc mỹ nhân như thế, lại không thể làm nàng hưởng thụ được vui sướng, chẳng phải hại người ta sao? Chỉ có để nàng theo ta, nàng mới có thể chân chính được hưởng thụ, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, mấy nữ nhân ở hậu viện của ta đều có kỹ xảo thuần thục, tùy ngươi chọn lựa, thế nào?”
*Phiên vân phúc vũ: nghĩ đen là Lật mây đảo mưa, nghĩ bóng ý nói những người hay thay đổi, sớm nắng chiều mưa.
Đối với Vưu Kỳ mà nói, đây hoàn toàn là mua bán lời.
Dùng vô số mỹ nhân đổi một nữ nhân, Vưu Hi không có đạo lý không đáp ứng.
Hơn nữa, hắn đã sớm chơi chán mấy nữ nhân kia, đương nhiên muốn tìm mới mẻ, huống chi nữ nhân này còn khuynh thành tuyệt sắc như thế…
“Ngươi…” sắc mặt Vưu Hi đỏ bừng, chán ghét nói, “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó, nhân loại này là ta nhặt bên ngoài về, ta sẽ đưa nàng rời đi nhanh thôi, chúng ta cũng không như ngươi tưởng tượng, cho nên ngươi đừng có ý đồ gì với nàng.”
Nghe Vưu Hi bảo hộ mình, Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.
Nhưng hiển nhiên, Vưu Kỳ không tin lời Vưu Hi nói…
“Thất đệ, ngươi bảo hộ nhân loại này?” Vưu Kỳ cười lạnh nói, “Ngươi đừng quên thân phận của mình, dù thế nào phụ hoàng cũng sẽ không cho phép ngươi cưới một nhân loại, hắn đã chọn sẵn Thất hoàng tử phi cho ngươi rồi, chẳng qua, nếu ngươi chỉ chơi thôi thì cũng có thể, chờ đến lúc ngươi chơi chán, đừng quên đưa cho hoàng huynh, ha ha ha…”
“Ngươi không sao chứ?” Mộ Như Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
“Không… không có việc gì”, Vưu Hi khẽ nhấp môi, cúi đầu nói, “Dù ngươi không giúp ta, ta cũng sẽ không có việc gì…”
“Ngươi đúng là tiểu hài tử, biệt nữu* như vậy.” Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
*Biệt nữu: ở đây nghĩa là nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu nội tâm bằng thái độ mặt ngoài.
“Ta mới không phải tiểu hài tử!”
Lời Mộ Như Nguyệt nói giống như giẫm vào đuôi lão hổ, làm Vưu Hi lập tức nổi giận.
“Ta đã bốn trăm tuổi, còn lớn tuổi hơn ngươi, căn bản không phải tiểu hài tử!”
Mộ Như Nguyệt buông lỏng tay ra, cũng không nói thêm gì, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”
Lúc này, Vưu Kỳ hoàn toàn ngây ngốc nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt.
Trong Ma giới có rất nhiều mỹ nữ, cách đây không lâu Phụ hoàng mới tuyển được một ca cơ, chính là đệ nhất mỹ nhân Ma giới, không những có dáng người quyến rũ, mà khuôn mặt còn mị hoặc vô cùng…
Nhưng khi nhìn thấy nữ tử trước mắt, hắn mới biết trên đời còn có nữ tử tuyệt sắc đến vậy, đáng tiếc lại bị tiểu mao tử không hiểu sự đời Vưu Hi đạp hư, nếu như có thể một mình hưởng dụng nàng, cuộc đời này cũng đủ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha.” Nghĩ đến đây, Vưu Kỳ cười nói, “Thất đệ, ngươi rốt cuộc trưởng thành rồi, cũng biết hưởng thụ đó, chẳng qua, nhìn nữ nhân này hiển nhiên kỹ xảo không thành thục, bằng không Ngũ ca tặng cho ngươi hai ái thiếp của ta? Các nàng không những dung mạo tuyệt thế, kỹ xảo trên giường cũng rất điêu luyện, có thể làm ngươi dục tiên dục tử…”
Nghe vậy, trong mắt Vưu Hi rõ ràng lộ vẻ chán ghét.
“Ta mới không cần mấy nữ nhân phóng đãng ghê tởm đó!”
Sắc mặt Vưu Kỳ trầm xuống, cười lạnh nói: “Thất đệ, ta cũng vì nghĩ cho ngươi thôi, ngươi kim ốc tàng kiều nhưng lại chẳng biết gì cả, hoàng huynh tốt bụng dạy dỗ ngươi, để ngươi hiểu cái gì mới chân chính là phiên vân phúc vũ!* Ngươi bá chiếm tuyệt sắc mỹ nhân như thế, lại không thể làm nàng hưởng thụ được vui sướng, chẳng phải hại người ta sao? Chỉ có để nàng theo ta, nàng mới có thể chân chính được hưởng thụ, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, mấy nữ nhân ở hậu viện của ta đều có kỹ xảo thuần thục, tùy ngươi chọn lựa, thế nào?”
*Phiên vân phúc vũ: nghĩ đen là Lật mây đảo mưa, nghĩ bóng ý nói những người hay thay đổi, sớm nắng chiều mưa.
Đối với Vưu Kỳ mà nói, đây hoàn toàn là mua bán lời.
Dùng vô số mỹ nhân đổi một nữ nhân, Vưu Hi không có đạo lý không đáp ứng.
Hơn nữa, hắn đã sớm chơi chán mấy nữ nhân kia, đương nhiên muốn tìm mới mẻ, huống chi nữ nhân này còn khuynh thành tuyệt sắc như thế…
“Ngươi…” sắc mặt Vưu Hi đỏ bừng, chán ghét nói, “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó, nhân loại này là ta nhặt bên ngoài về, ta sẽ đưa nàng rời đi nhanh thôi, chúng ta cũng không như ngươi tưởng tượng, cho nên ngươi đừng có ý đồ gì với nàng.”
Nghe Vưu Hi bảo hộ mình, Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.
Nhưng hiển nhiên, Vưu Kỳ không tin lời Vưu Hi nói…
“Thất đệ, ngươi bảo hộ nhân loại này?” Vưu Kỳ cười lạnh nói, “Ngươi đừng quên thân phận của mình, dù thế nào phụ hoàng cũng sẽ không cho phép ngươi cưới một nhân loại, hắn đã chọn sẵn Thất hoàng tử phi cho ngươi rồi, chẳng qua, nếu ngươi chỉ chơi thôi thì cũng có thể, chờ đến lúc ngươi chơi chán, đừng quên đưa cho hoàng huynh, ha ha ha…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro