Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
NHẬN TỔ QUY TÔNG (4)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
“Nguyệt Nhi”, Thánh Nguyệt phu nhân quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ôn nhu
cười cười, “Không phải ngươi muốn biết chuyện liên quan đến Bạch Trạch
sao? Ở Tàng Thư Các của Tiêu gia có lẽ có sách ghi lại, ta dẫn ngươi đi
xem thử đi.”
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: “Được.”
Tàng Thư Các Tiêu gia, vừa bước vào liền có một cỗ hương khí ập tới.
Sau khi dẫn Mộ Như Nguyệt tới, Thánh Nguyệt phu nhân liền rời khỏi, một mình Mộ Như Nguyệt trong Tàng Thư Các tìm kiếm thư tịch, không thể không nói, thư tịch ở Tiêu gia quả thật rất nhiều, ngoài sách dạy kỹ năng võ thuật, còn có sách lịch sử đại lục...
Cho nên, Mộ Như Nguyệt tìm một chỗ ngồi xuống, đắm chìm trong biển thư tịch.
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, nàng mới khép quyển sách trong tay lại, đi ra ngoài.
Ánh nắng chiều chiếu xuống người thiếu nữ tạo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất.
“Viêm Tẫn, ngươi nói rốt cuộc Bạch Trạch có lai lịch gì?” Thiếu nữ hơi cúi đầu nhìn tiểu thú màu đen trong ngực.
Tiểu thú cũng không thèm ngẩng đầu, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh.
Làm sao hắn biết Bạch Trạch có lai lịch gì? Có điều, trên người nam nhân kia có một cỗ lực lượng khiến hắn kiêng kị, có chút tương đồng với lực lượng của người lúc trước đã nhốt hắn vào đan thư.
“Tiểu nha đầu, bản tôn muốn nâng cao thực lực.”
Viêm Tẫn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm trầm: “Nếu ngươi muốn đến Trung Châu, nơi đó so với Thánh cảnh còn nguy hiểm hơn, cho nên bản tôn cần phải tăng thực lực lên.”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ta nên làm thế nào để giúp ngươi nâng cao thực lực.”
Viêm Tẫn chớp chớp mắt, hỏi: “Bản tôn chưa nói với ngươi sao? Trước kia thực lực của ta rất cường đại, chỉ vì bị nhốt trong đan thư hại ta bị tiêu hao không ít lực lượng, cho nên, muốn bản tôn khôi phục thực lực, chỉ có một biện pháp, chính là dùng dược liệu.”
“Dược liệu?”
“Đúng vậy, dược lực của dược liệu có thể hóa thành lực lượng trong cơ thể ta, hiện tại ta đang ở cấp bậc ngụy thiên phú, ngươi chỉ cần tìm một gốc dược liệu ngàn năm, bản tôn có thể mượn phần lực lượng này đột phá lên thiên phú.”
Thiên phú, ở Thánh cảnh cũng là cường giả một phương.
“Lát nữa ta sẽ hỏi mẫu thân xem ở Tiêu gia có dược liệu ngàn năm không.” Mộ Như Nguyệt liếc nhìn Viêm Tẫn, nếu thực lực của hắn tăng lên, đối với nàng cũng có lợi.Ít nhất sẽ không gặp phải nguy hiểm gì...
Nhưng mà không biết thực lực của Dạ Vô Trần ở giai đoạn nào rồi.
Nam nhân kia có thể hạ gục ngụy thiên phú trong nháy mắt, chẳng lẽ hắn ở cấp bậc trên tiên thiên?
Mộ Như Nguyệt hơi trầm mặc, xem ra muốn sóng vai cùng hắn, con đường nàng phải đi còn rất dài, nhưng mặc kệ thế nào, nàng sẽ không từ bỏ mục tiêu này.
“Là ngươi!” Đột nhiên, một thanh âm bén nhọn phía trước truyền đến.
Sắc mặt Tiêu Mẫn tái nhợt, mắt đẹp hung hăng trừng Mộ Như Nguyệt, nàng nắm chặt nắm đấm đè nén lửa giận mãnh liệt trong lòng.
“Tiện nhân, vì sao ngươi lại ở Tiêu gia? Ai cho phép loại người như ngươi bước vào nơi này? Lập tức cút ra ngoài cho ta!” Tiêu Mẫn tức giận ngực phập phồng, ngón tay chỉ vào mũi Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ rống to.
Trong chỗ tối, Tiêu Lâm nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh này của Tiêu Mẫn, khẽ nhíu mày.
Vì Thánh Nguyệt phu nhân không yên tâm an toàn của Mộ Như Nguyệt, cho nên phái Tiêu Lâm âm thầm bảo hộ nàng, hơn nữa còn ra lệnh, nếu có người dám trêu chọc nữ nhi nàng, trực tiếp phế đi là được, cho nên Tiêu Lâm vẫn luôn âm thầm đi theo Mộ Như Nguyệt.
Hiện tại, hắn không thể không xuất hiện...
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: “Được.”
Tàng Thư Các Tiêu gia, vừa bước vào liền có một cỗ hương khí ập tới.
Sau khi dẫn Mộ Như Nguyệt tới, Thánh Nguyệt phu nhân liền rời khỏi, một mình Mộ Như Nguyệt trong Tàng Thư Các tìm kiếm thư tịch, không thể không nói, thư tịch ở Tiêu gia quả thật rất nhiều, ngoài sách dạy kỹ năng võ thuật, còn có sách lịch sử đại lục...
Cho nên, Mộ Như Nguyệt tìm một chỗ ngồi xuống, đắm chìm trong biển thư tịch.
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, nàng mới khép quyển sách trong tay lại, đi ra ngoài.
Ánh nắng chiều chiếu xuống người thiếu nữ tạo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất.
“Viêm Tẫn, ngươi nói rốt cuộc Bạch Trạch có lai lịch gì?” Thiếu nữ hơi cúi đầu nhìn tiểu thú màu đen trong ngực.
Tiểu thú cũng không thèm ngẩng đầu, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh.
Làm sao hắn biết Bạch Trạch có lai lịch gì? Có điều, trên người nam nhân kia có một cỗ lực lượng khiến hắn kiêng kị, có chút tương đồng với lực lượng của người lúc trước đã nhốt hắn vào đan thư.
“Tiểu nha đầu, bản tôn muốn nâng cao thực lực.”
Viêm Tẫn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm trầm: “Nếu ngươi muốn đến Trung Châu, nơi đó so với Thánh cảnh còn nguy hiểm hơn, cho nên bản tôn cần phải tăng thực lực lên.”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ta nên làm thế nào để giúp ngươi nâng cao thực lực.”
Viêm Tẫn chớp chớp mắt, hỏi: “Bản tôn chưa nói với ngươi sao? Trước kia thực lực của ta rất cường đại, chỉ vì bị nhốt trong đan thư hại ta bị tiêu hao không ít lực lượng, cho nên, muốn bản tôn khôi phục thực lực, chỉ có một biện pháp, chính là dùng dược liệu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dược liệu?”
“Đúng vậy, dược lực của dược liệu có thể hóa thành lực lượng trong cơ thể ta, hiện tại ta đang ở cấp bậc ngụy thiên phú, ngươi chỉ cần tìm một gốc dược liệu ngàn năm, bản tôn có thể mượn phần lực lượng này đột phá lên thiên phú.”
Thiên phú, ở Thánh cảnh cũng là cường giả một phương.
“Lát nữa ta sẽ hỏi mẫu thân xem ở Tiêu gia có dược liệu ngàn năm không.” Mộ Như Nguyệt liếc nhìn Viêm Tẫn, nếu thực lực của hắn tăng lên, đối với nàng cũng có lợi.Ít nhất sẽ không gặp phải nguy hiểm gì...
Nhưng mà không biết thực lực của Dạ Vô Trần ở giai đoạn nào rồi.
Nam nhân kia có thể hạ gục ngụy thiên phú trong nháy mắt, chẳng lẽ hắn ở cấp bậc trên tiên thiên?
Mộ Như Nguyệt hơi trầm mặc, xem ra muốn sóng vai cùng hắn, con đường nàng phải đi còn rất dài, nhưng mặc kệ thế nào, nàng sẽ không từ bỏ mục tiêu này.
“Là ngươi!” Đột nhiên, một thanh âm bén nhọn phía trước truyền đến.
Sắc mặt Tiêu Mẫn tái nhợt, mắt đẹp hung hăng trừng Mộ Như Nguyệt, nàng nắm chặt nắm đấm đè nén lửa giận mãnh liệt trong lòng.
“Tiện nhân, vì sao ngươi lại ở Tiêu gia? Ai cho phép loại người như ngươi bước vào nơi này? Lập tức cút ra ngoài cho ta!” Tiêu Mẫn tức giận ngực phập phồng, ngón tay chỉ vào mũi Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ rống to.
Trong chỗ tối, Tiêu Lâm nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh này của Tiêu Mẫn, khẽ nhíu mày.
Vì Thánh Nguyệt phu nhân không yên tâm an toàn của Mộ Như Nguyệt, cho nên phái Tiêu Lâm âm thầm bảo hộ nàng, hơn nữa còn ra lệnh, nếu có người dám trêu chọc nữ nhi nàng, trực tiếp phế đi là được, cho nên Tiêu Lâm vẫn luôn âm thầm đi theo Mộ Như Nguyệt.
Hiện tại, hắn không thể không xuất hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro