Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
THÁNH NGUYỆT PHU NHÂN (2)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, bọn họ dường như đã tưởng tượng ra
được bộ dáng tiểu nữ hài kia bị giẫm đạp thành bánh bao nhân thịt, bất
giác thở dài tiếc hận, tiểu hài tử đáng yêu mềm mại như bánh bao nhỏ
phải táng thân dưới bánh xe ngựa.
Nhưng mà dù mọi người có tiếc hận cũng không ai ra tay cứu tiểu nữ hài kia.
Chỉ vì trên xe ngựa rõ ràng có khắc kí hiệu Tần gia.
Tần gia chính là gia tộc đan dược sư, hơn nữa còn có một nữ tử thiên tài Tần Phi Vân, Tần gia trước nay kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, ai dám đứng ra đối đầu với Tần gia?
Thời khắc mấu chốt, một đạo kiếm khí phá không 'oanh' một tiếng nện vào xe ngựa Tần gia, chiếc xe ngựa kia lập tức chia năm xẻ bảy, một bóng người hoang mang rối loạn từ trong xe lăn xuống dưới.
“Là ai, vừa rồi là ai ra tay với thiếu gia?”
Nhưng không có ai để ý đến hắn, dù sao Tần gia hành xử quá mức ngang ngược, lại ỷ cường thế không coi ai ra gì, đã làm không biết bao nhiêu việc ác.
Tiểu nữ hài sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vẻ mặt kinh hoảng thất thố, từng giọt nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt suýt chút nữa liền rơi xuống.
Đột nhiên, một thanh âm tựa như tiếng trời từ trên đỉnh đầu truyền đến khiến tiểu nữ hài bình tâm lại.
Tiểu nữ hài chớp chớp hàng mi dài, khẽ nâng mắt nhìn về phía người tới.
Tỷ tỷ này lớn lên thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mẫu thân, tuy nàng không cười, khuôn mặt lạnh nhạt nhưng không biết vì sao làm nàng có cảm giác muốn thân cận.
Mà khi nhìn thấy tiểu nữ hài, tâm Mộ Như Nguyệt cũng mềm xuống, tựa hồ có một loại lực lượng huyết mạch lôi kéo khiến nàng vô thức ra tay cứu tiểu nữ hài đáng yêu này.
“Chỗ này quá nguy hiểm, ta đưa ngươi về nhà đi.” Mộ Như Nguyệt dắt tay tiểu nữ hài, dung nhan tuyệt sắc khẽ nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười làm người khác muốn thân cận này, tiểu nữ hài cũng tươi cười đáng yêu: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, Uyển Nhi thích ngươi.”
Nếu có thể mang tỷ tỷ này về nhà thì tốt rồi, làm tức phụ cho ca ca, như vậy tỷ tỷ có thể mãi mãi ở lại Tiêu gia...
“Này, các ngươi đứng lại!”
Thời điểm hai người xoay người rời đi, một tiếng hét kiêu ngạo truyền đến.
Mộ Như Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
“Ngươi thật to gan!” Tần Lạc phẫn nộ rống to, “Ngươi biết ta là ai không? Ta là thiếu gia Tần gia, ngươi lại dám bảo ta cút? Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì, phá xe ngựa của ta trước, còn nhục mạ ta, nếu không giáo huấn ngươi một chút, ngươi liền không biết Mã vương gia vì sao có ba con mắt*!”
*Mã vương gia có ba con mắt: ý chỉ người nào đó cực kì lợi hại.
Câu này xuất phát từ truyền thuyết về nhân vật Mã vương gia. Về con mắt thứ ba của ông, dân gian Trung Quốc có rất nhiều cách lý giải. Một trong số đó được trình bày trong tác phẩm Nam du ký như sau:Ngày nọ, Ngọc hoàng đại đế phái Tinh Nhật Mã cùng Lâu Kim Cẩu, Khuê Mộc Nương, Hư Mục Thử hạ phàm, đi bốn phương tuần tra tội ác. Bốn vị thần mỗi người đi một hướng, vài ngày sau trở lại thiên đình báo cáo Ngọc Đế. Ba vị thần khác đều báo tin vui, nói hạ giới sống yên vui no ấm, chỉ có Tinh Nhật Mã báo lại cả thiện lẫn ác. Ngọc Đế hoài nghi, sai Thái Bạch Kim Tinh xuống hạ giới điều tra lần nữa, sau mới biết ba vị thần kia ăn hối lộ dưới trần gian, báo điều gian dối. Tinh Nhật Mã làm việc liêm khiết, được Ngọc Đế hết lời khen ngợi, còn ban cho một con mắt thứ ba. Từ đó trở đi ánh mắt Mã vương gia càng thêm sáng rõ, ai gặp cũng kính nể. Từ đó trong dân gian lưu truyền câu nói : “Ngươi cũng biết Mã vương gia đấy, ba con mắt không dễ chọc đâu.”
Mộ Như Nguyệt hơi híp mắt, dung nhan tuyệt sắc càng thêm lạnh băng, con ngươi mang theo lãnh ý.
Nhưng nàng còn chưa kịp ra tay, một thanh âm dễ nghe từ phía sau truyền đến, thậm chí còn mang theo nhàn nhạt ý cười: “Nga? Ta không đây cũng muốn biết vì sao Mã vương gia có ba con mắt, không biết vị công tử này có thể nói cho ta để ta có thêm chút kiến thức.”
Lời này vừa vang lên, kèm theo từng tiếng ngọc bội va chạm nhau truyền đến.
Nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía sau Mộ Như Nguyệt.
Đó là một mỹ phụ (vị phu nhân đẹp) mặc bạch y, nếu muốn dùng từ ngữ để hình dung cũng chỉ có khuynh quốc khuynh thành, cho dù mặc trang phục phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng) cũng không hề che được một thân mĩ thái phong lưu.
Dáng người nàng thướt tha kiều diễm, không cố tình thi triển mị thuật cũng đã làm người ta thần hồn điên đảo, một thiếu phụ tuyệt sắc như thế, mọi người là lần đầu nhìn thấy.
Nhưng mà dù mọi người có tiếc hận cũng không ai ra tay cứu tiểu nữ hài kia.
Chỉ vì trên xe ngựa rõ ràng có khắc kí hiệu Tần gia.
Tần gia chính là gia tộc đan dược sư, hơn nữa còn có một nữ tử thiên tài Tần Phi Vân, Tần gia trước nay kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, ai dám đứng ra đối đầu với Tần gia?
Thời khắc mấu chốt, một đạo kiếm khí phá không 'oanh' một tiếng nện vào xe ngựa Tần gia, chiếc xe ngựa kia lập tức chia năm xẻ bảy, một bóng người hoang mang rối loạn từ trong xe lăn xuống dưới.
“Là ai, vừa rồi là ai ra tay với thiếu gia?”
Nhưng không có ai để ý đến hắn, dù sao Tần gia hành xử quá mức ngang ngược, lại ỷ cường thế không coi ai ra gì, đã làm không biết bao nhiêu việc ác.
Tiểu nữ hài sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vẻ mặt kinh hoảng thất thố, từng giọt nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt suýt chút nữa liền rơi xuống.
Đột nhiên, một thanh âm tựa như tiếng trời từ trên đỉnh đầu truyền đến khiến tiểu nữ hài bình tâm lại.
Tiểu nữ hài chớp chớp hàng mi dài, khẽ nâng mắt nhìn về phía người tới.
Tỷ tỷ này lớn lên thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mẫu thân, tuy nàng không cười, khuôn mặt lạnh nhạt nhưng không biết vì sao làm nàng có cảm giác muốn thân cận.
Mà khi nhìn thấy tiểu nữ hài, tâm Mộ Như Nguyệt cũng mềm xuống, tựa hồ có một loại lực lượng huyết mạch lôi kéo khiến nàng vô thức ra tay cứu tiểu nữ hài đáng yêu này.
“Chỗ này quá nguy hiểm, ta đưa ngươi về nhà đi.” Mộ Như Nguyệt dắt tay tiểu nữ hài, dung nhan tuyệt sắc khẽ nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười làm người khác muốn thân cận này, tiểu nữ hài cũng tươi cười đáng yêu: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, Uyển Nhi thích ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu có thể mang tỷ tỷ này về nhà thì tốt rồi, làm tức phụ cho ca ca, như vậy tỷ tỷ có thể mãi mãi ở lại Tiêu gia...
“Này, các ngươi đứng lại!”
Thời điểm hai người xoay người rời đi, một tiếng hét kiêu ngạo truyền đến.
Mộ Như Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
“Ngươi thật to gan!” Tần Lạc phẫn nộ rống to, “Ngươi biết ta là ai không? Ta là thiếu gia Tần gia, ngươi lại dám bảo ta cút? Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì, phá xe ngựa của ta trước, còn nhục mạ ta, nếu không giáo huấn ngươi một chút, ngươi liền không biết Mã vương gia vì sao có ba con mắt*!”
*Mã vương gia có ba con mắt: ý chỉ người nào đó cực kì lợi hại.
Câu này xuất phát từ truyền thuyết về nhân vật Mã vương gia. Về con mắt thứ ba của ông, dân gian Trung Quốc có rất nhiều cách lý giải. Một trong số đó được trình bày trong tác phẩm Nam du ký như sau:Ngày nọ, Ngọc hoàng đại đế phái Tinh Nhật Mã cùng Lâu Kim Cẩu, Khuê Mộc Nương, Hư Mục Thử hạ phàm, đi bốn phương tuần tra tội ác. Bốn vị thần mỗi người đi một hướng, vài ngày sau trở lại thiên đình báo cáo Ngọc Đế. Ba vị thần khác đều báo tin vui, nói hạ giới sống yên vui no ấm, chỉ có Tinh Nhật Mã báo lại cả thiện lẫn ác. Ngọc Đế hoài nghi, sai Thái Bạch Kim Tinh xuống hạ giới điều tra lần nữa, sau mới biết ba vị thần kia ăn hối lộ dưới trần gian, báo điều gian dối. Tinh Nhật Mã làm việc liêm khiết, được Ngọc Đế hết lời khen ngợi, còn ban cho một con mắt thứ ba. Từ đó trở đi ánh mắt Mã vương gia càng thêm sáng rõ, ai gặp cũng kính nể. Từ đó trong dân gian lưu truyền câu nói : “Ngươi cũng biết Mã vương gia đấy, ba con mắt không dễ chọc đâu.”
Mộ Như Nguyệt hơi híp mắt, dung nhan tuyệt sắc càng thêm lạnh băng, con ngươi mang theo lãnh ý.
Nhưng nàng còn chưa kịp ra tay, một thanh âm dễ nghe từ phía sau truyền đến, thậm chí còn mang theo nhàn nhạt ý cười: “Nga? Ta không đây cũng muốn biết vì sao Mã vương gia có ba con mắt, không biết vị công tử này có thể nói cho ta để ta có thêm chút kiến thức.”
Lời này vừa vang lên, kèm theo từng tiếng ngọc bội va chạm nhau truyền đến.
Nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía sau Mộ Như Nguyệt.
Đó là một mỹ phụ (vị phu nhân đẹp) mặc bạch y, nếu muốn dùng từ ngữ để hình dung cũng chỉ có khuynh quốc khuynh thành, cho dù mặc trang phục phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng) cũng không hề che được một thân mĩ thái phong lưu.
Dáng người nàng thướt tha kiều diễm, không cố tình thi triển mị thuật cũng đã làm người ta thần hồn điên đảo, một thiếu phụ tuyệt sắc như thế, mọi người là lần đầu nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro