Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
TÌNH ĐỊCH SAU MÀN (5)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Gương mặt Nam Cung Tử Phượng lạnh băng, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như
Nguyệt: “Không ngờ Nguyệt tôn năm đó quát tháo Trung Châu, hiện tại lại
trở nên nhỏ yếu như vậy.”
Mộ Như Nguyệt híp mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Cung Tử Phượng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là ai, ngươi không biết sao?” Nam Cung Tử Phượng cười nhạt nhưng đáy mắt không che được hàn ý, “Nga, ta đã quên, ngươi khác ta, ngươi không những thân chết hồn tán, một phần linh hồn của ngươi còn đi đến dị thế, gần đây mới trở về nơi này, còn ta thì trực tiếp đoạt xác trọng sinh, cho nên vẫn giữ lại được kí ức, ngay cả thực lực cũng giữ lại được một phần, Nguyệt tôn, chỉ dựa vào thực lực của ngươi hiện tại thì không phải là đối thủ của ta! Mà ngươi cũng không còn là cường giả ở Trung Châu trước kia được mọi người sùng bái nữa, cũng không phải là Nguyệt tôn nắm giữ nguyệt tôn lệnh khiến vô số cường giả nguyện ý cống hiến cho ngươi, ngươi bây giờ bất quá chỉ là một người bình thường ở tầng lớp thấp nhất, thậm chí chỉ là con kiến hôi không có tư cách bước vào Trung Châu.”
Ánh mắt nàng lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
Nhất thời, trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, ngay cả nàng cũng không biết vì sao sau khi nghe mấy lời của Nam Cung Tử Phượng, trong lòng nàng có cảm giác quen thuộc.
Nguyệt tôn?
Nàng rốt cuộc là ai?
“Nam Cung Tử Phượng, ta chỉ có một chuyện muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi cho người giả mạo Dạ Vô Trần tiếp cận ta? Mục đích của ngươi là gì?”
Khóe môi Nam Cung Tử Phượng gợi lên nụ cười lạnh băng, thanh âm như hàn băng đâm sâu vào lòng người.
“Bởi vì ta hận ngươi! Mộ Như Nguyệt, kiếp trước ta hận ngươi, kiếp này ta vẫn hận ngươi, bởi vì ngươi mạnh hơn ta, ưu tú hơn ta, cho nên hắn thích ngươi? Tử gia cũng rất vừa lòng có một nữ chủ nhân tương lai như ngươi. Từ trước đến nay không ai nhớ tới ta, không ai quan tâm một bé gái mồ côi được Tử gia hảo tâm thu dưỡng, ta biết thân phận của ta không xứng với hắn, ta chỉ cam nguyện làm một tiểu thiếp mà thôi, nhưng ngươi biết hắn đã nói gì không? Hắn nói, cả đời này, ngoại trừ ngươi hắn sẽ không chạm vào bất kì nữ nhân nào khác, ngay cả liếc mắt các nàng một cái hắn cũng cảm thấy ghê tởm.”Những lời này đã từng như kim châm vào đáy lòng nàng.
Những năm này đều khiến nàng đau đớn không thể tự kiềm chế...
“Ta không cam lòng, ta đi tìm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, thậm chí là tìm trưởng lão Tử gia, ta từ bỏ tự trọng của mình chỉ cầu có được một vị trí bên cạnh hắn, nhưng mà trước khi ngươi xuất hiện, nghĩa phụ và nghĩa mẫu còn quan tâm ta, sau khi có ngươi, bọn họ đều dồn hết sự quan tâm cho ngươi, sau khi nghe ta nói ra mục đích của mình, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, còn nói những chuyện đó đều do các ngươi tự quyết định, bọn họ sẽ không nhúng tay vào, ha ha, cho nên, sau này lúc ngươi cùng Tử Hoàng ca ca vì cứu Tử gia mà nghịch thiên sửa mệnh, ta đã động tay động chân mới khiến các ngươi chết bởi thiên kiếp.”
Hơn nữa, bọn họ cũng không biết, lúc trước Tử gia gặp nạn cũng bởi vì nàng. Nếu nghĩa phụ và nghĩa mẫu bất nhân, đừng trách nàng bất nghĩa, nhưng nàng không ngờ nữ nhân này cùng Tử Hoàng ca ca vì cứu mạng hơn 1000 người Tử gia mà nghịch thiên sửa mệnh, sao nàng có thể để bọn họ như nguyện được? Cho nên nàng nhiễu loạn tâm trí bọn họ, khiến bọn họ không thể chống cự được thiên kiếp cuối cùng mà chết....
Nàng vĩnh viễn không quên, lúc đó vì khiến bọn họ phân tâm, nàng chặt đứt tay chân nhi tử của bọn họ ném tới trước mặt họ, lúc hai người kia nhìn thấy tiểu nhi tử khả ái của mình biến thành bộ dạng này quả nhiên tâm trí chấn động, không thể chống cự được thiên kiếp....
Mộ Như Nguyệt híp mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Cung Tử Phượng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là ai, ngươi không biết sao?” Nam Cung Tử Phượng cười nhạt nhưng đáy mắt không che được hàn ý, “Nga, ta đã quên, ngươi khác ta, ngươi không những thân chết hồn tán, một phần linh hồn của ngươi còn đi đến dị thế, gần đây mới trở về nơi này, còn ta thì trực tiếp đoạt xác trọng sinh, cho nên vẫn giữ lại được kí ức, ngay cả thực lực cũng giữ lại được một phần, Nguyệt tôn, chỉ dựa vào thực lực của ngươi hiện tại thì không phải là đối thủ của ta! Mà ngươi cũng không còn là cường giả ở Trung Châu trước kia được mọi người sùng bái nữa, cũng không phải là Nguyệt tôn nắm giữ nguyệt tôn lệnh khiến vô số cường giả nguyện ý cống hiến cho ngươi, ngươi bây giờ bất quá chỉ là một người bình thường ở tầng lớp thấp nhất, thậm chí chỉ là con kiến hôi không có tư cách bước vào Trung Châu.”
Ánh mắt nàng lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
Nhất thời, trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, ngay cả nàng cũng không biết vì sao sau khi nghe mấy lời của Nam Cung Tử Phượng, trong lòng nàng có cảm giác quen thuộc.
Nguyệt tôn?
Nàng rốt cuộc là ai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nam Cung Tử Phượng, ta chỉ có một chuyện muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi cho người giả mạo Dạ Vô Trần tiếp cận ta? Mục đích của ngươi là gì?”
Khóe môi Nam Cung Tử Phượng gợi lên nụ cười lạnh băng, thanh âm như hàn băng đâm sâu vào lòng người.
“Bởi vì ta hận ngươi! Mộ Như Nguyệt, kiếp trước ta hận ngươi, kiếp này ta vẫn hận ngươi, bởi vì ngươi mạnh hơn ta, ưu tú hơn ta, cho nên hắn thích ngươi? Tử gia cũng rất vừa lòng có một nữ chủ nhân tương lai như ngươi. Từ trước đến nay không ai nhớ tới ta, không ai quan tâm một bé gái mồ côi được Tử gia hảo tâm thu dưỡng, ta biết thân phận của ta không xứng với hắn, ta chỉ cam nguyện làm một tiểu thiếp mà thôi, nhưng ngươi biết hắn đã nói gì không? Hắn nói, cả đời này, ngoại trừ ngươi hắn sẽ không chạm vào bất kì nữ nhân nào khác, ngay cả liếc mắt các nàng một cái hắn cũng cảm thấy ghê tởm.”Những lời này đã từng như kim châm vào đáy lòng nàng.
Những năm này đều khiến nàng đau đớn không thể tự kiềm chế...
“Ta không cam lòng, ta đi tìm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, thậm chí là tìm trưởng lão Tử gia, ta từ bỏ tự trọng của mình chỉ cầu có được một vị trí bên cạnh hắn, nhưng mà trước khi ngươi xuất hiện, nghĩa phụ và nghĩa mẫu còn quan tâm ta, sau khi có ngươi, bọn họ đều dồn hết sự quan tâm cho ngươi, sau khi nghe ta nói ra mục đích của mình, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, còn nói những chuyện đó đều do các ngươi tự quyết định, bọn họ sẽ không nhúng tay vào, ha ha, cho nên, sau này lúc ngươi cùng Tử Hoàng ca ca vì cứu Tử gia mà nghịch thiên sửa mệnh, ta đã động tay động chân mới khiến các ngươi chết bởi thiên kiếp.”
Hơn nữa, bọn họ cũng không biết, lúc trước Tử gia gặp nạn cũng bởi vì nàng. Nếu nghĩa phụ và nghĩa mẫu bất nhân, đừng trách nàng bất nghĩa, nhưng nàng không ngờ nữ nhân này cùng Tử Hoàng ca ca vì cứu mạng hơn 1000 người Tử gia mà nghịch thiên sửa mệnh, sao nàng có thể để bọn họ như nguyện được? Cho nên nàng nhiễu loạn tâm trí bọn họ, khiến bọn họ không thể chống cự được thiên kiếp cuối cùng mà chết....
Nàng vĩnh viễn không quên, lúc đó vì khiến bọn họ phân tâm, nàng chặt đứt tay chân nhi tử của bọn họ ném tới trước mặt họ, lúc hai người kia nhìn thấy tiểu nhi tử khả ái của mình biến thành bộ dạng này quả nhiên tâm trí chấn động, không thể chống cự được thiên kiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro