Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Trở lại ma thành (7)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Editor: Tường An
Mọi người thổn thức không thôi, phủ tướng quân và phủ thừa tướng được xem là hai thế lực mạnh nhất Ma thành, bây giờ nói diệt liền diệt, xem ra cách Ma thành càng gần, nguy hiểm cũng càng lớn…
“Vậy Ma hoàng kia tính giải quyết phủ tướng quân và phủ thừa tướng thế nào?”
Người nọ trầm mặc nửa ngày, nói: “Nghe nói là chém đầu cả nhà! Hiện giờ hai phủ đã bị khống chế, Thất hoàng tử và Ngô Vũ đại sư của Đan đường cầu xin cũng không có tác dụng, phỏng chừng qua mấy ngày nữa hai phủ sẽ phải biến mất…”
Giờ khắc này, không ai chú ý tới một đôi phu thê ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đứng lên rời khỏi tửu lâu…
Bên ngoài tửu lâu, Mộ Như Nguyệt dừng chân, quay đầu nhìn Dạ Vô Trần.
“Vô Trần, ta vốn định chờ đến khi thực lực đủ cường đại mới trở lại Ma thành, nhưng hiện tại xem ra không đi không được…”
Tướng quân vì cứu nàng mới bị Ma hoàng giam cầm, bất luận thế nào nàng cũng không thể khoanh tay mặc kệ…
Dạ Vô Trần nở nụ cười tà mị động lòng người, như đóa mạn đà la nở rộ…
“Bất luận nàng làm gì, ta đều ủng hộ nàng.”
Đúng vậy.
Bất luận Mộ Như Nguyệt muốn làm gì, hắn luôn luôn ủng hộ nàng…
Mặc dù quyết định này sẽ làm bọn họ bị vây trong biển lửa, hắn cũng tuyệt đối không hối hận…
“Vậy chúng ta đi thôi, hi vọng có thể đến kịp.”
Đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng, nét mặt chợt lạnh lẽo.
Lúc này cũng xem như thời điểm nàng tính sổ với Ma hoàng…
------------------
“Ma long, chúng ta xuống dưới nghỉ ngơi một chút.”
Từ không trung có hai tia sáng hạ xuống, trên đường phố xuất hiện một thân ảnh…
Đó là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác, tóc bạc như tơ, mắt đỏ thị huyết, biểu hiện ra hai loại khí chất tiên yêu bất đồng. Nhưng khuôn mặt hắn lại vô cùng tinh xảo, đáng yêu làm người ta yêu thích không buông tay.
Chẳng qua, trên cánh tay tiểu hài tử có một con rắn đen quấn quanh khiến mọi người không dám tới gần một bước…
“Chủ nhân, ta như vậy thật sự tốt sao?”
Ma long rất nghẹn khuất.
Chủ nhân làm mình biến thành cái dạng gì mà không được, cố tình biến mình thành con rắn, phải biết rằng hắn chính là ma long, còn là con rồng tôn quý nhất ma tộc…
“Bộ dáng của ngươi quá dọa người, ta không muốn rêu rao như vậy.”
Dạ Tư Hoàng rũ mắt nhìn con rắn trên cánh tay, đôi môi đỏ như máu khẽ cong lên.
Sau đó, hắn nhấc chân bước vào tửu lâu…
Mọi người đồng loạt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Dạ Tư Hoàng.
“Đây là hài tử nhà ai? Tại sao lại ở nơi này?”
“Chậc, đứa nhỏ này đúng là biến thái, lại dám chơi rắn…”
Biến thái!
Hai chữ này rơi vào tai ma long làm ánh mắt hắn trở nên âm trầm…
Người nọ bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo kia, lập tức ngậm miệng lại…
“Vị tiểu khách quan này, xin hỏi ngươi muốn dùng gì?” tiểu nhị phất phất ghẻ lau, mỉm cười hỏi.
Có điều, hắn đứng cách Dạ Tư Hoàng một khoảng xa, sợ bị con rắn kia cắn…
“Ta không cần”, Dạ Tư Hoàng ngừng lại một chút, chỉ chỉ vào ma long trên cánh tay, “Nhưng mà mang cho hắn một trăm cân thịt hắc ưng.”
Tiểu nhị kinh ngạc nhìn ma long trên cánh tay Dạ Tư Hoàng.
Con rắn này nhìn cũng không lớn lắm, sao có thể ăn nhiều thịt như vậy…
Chẳng qua, khách hàng là thượng đế, cho nên tiểu nhị cũng không hỏi điều gì, lập tức đi xuống chuẩn bị…
Lúc này, người trong tửu lâu cũng hồi phục tinh thần, lại tiếp tục nghị luận sôi nổi.
Mọi người thổn thức không thôi, phủ tướng quân và phủ thừa tướng được xem là hai thế lực mạnh nhất Ma thành, bây giờ nói diệt liền diệt, xem ra cách Ma thành càng gần, nguy hiểm cũng càng lớn…
“Vậy Ma hoàng kia tính giải quyết phủ tướng quân và phủ thừa tướng thế nào?”
Người nọ trầm mặc nửa ngày, nói: “Nghe nói là chém đầu cả nhà! Hiện giờ hai phủ đã bị khống chế, Thất hoàng tử và Ngô Vũ đại sư của Đan đường cầu xin cũng không có tác dụng, phỏng chừng qua mấy ngày nữa hai phủ sẽ phải biến mất…”
Giờ khắc này, không ai chú ý tới một đôi phu thê ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đứng lên rời khỏi tửu lâu…
Bên ngoài tửu lâu, Mộ Như Nguyệt dừng chân, quay đầu nhìn Dạ Vô Trần.
“Vô Trần, ta vốn định chờ đến khi thực lực đủ cường đại mới trở lại Ma thành, nhưng hiện tại xem ra không đi không được…”
Tướng quân vì cứu nàng mới bị Ma hoàng giam cầm, bất luận thế nào nàng cũng không thể khoanh tay mặc kệ…
Dạ Vô Trần nở nụ cười tà mị động lòng người, như đóa mạn đà la nở rộ…
“Bất luận nàng làm gì, ta đều ủng hộ nàng.”
Đúng vậy.
Bất luận Mộ Như Nguyệt muốn làm gì, hắn luôn luôn ủng hộ nàng…
Mặc dù quyết định này sẽ làm bọn họ bị vây trong biển lửa, hắn cũng tuyệt đối không hối hận…
“Vậy chúng ta đi thôi, hi vọng có thể đến kịp.”
Đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng, nét mặt chợt lạnh lẽo.
Lúc này cũng xem như thời điểm nàng tính sổ với Ma hoàng…
------------------
“Ma long, chúng ta xuống dưới nghỉ ngơi một chút.”
Từ không trung có hai tia sáng hạ xuống, trên đường phố xuất hiện một thân ảnh…
Đó là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác, tóc bạc như tơ, mắt đỏ thị huyết, biểu hiện ra hai loại khí chất tiên yêu bất đồng. Nhưng khuôn mặt hắn lại vô cùng tinh xảo, đáng yêu làm người ta yêu thích không buông tay.
Chẳng qua, trên cánh tay tiểu hài tử có một con rắn đen quấn quanh khiến mọi người không dám tới gần một bước…
“Chủ nhân, ta như vậy thật sự tốt sao?”
Ma long rất nghẹn khuất.
Chủ nhân làm mình biến thành cái dạng gì mà không được, cố tình biến mình thành con rắn, phải biết rằng hắn chính là ma long, còn là con rồng tôn quý nhất ma tộc…
“Bộ dáng của ngươi quá dọa người, ta không muốn rêu rao như vậy.”
Dạ Tư Hoàng rũ mắt nhìn con rắn trên cánh tay, đôi môi đỏ như máu khẽ cong lên.
Sau đó, hắn nhấc chân bước vào tửu lâu…
Mọi người đồng loạt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Dạ Tư Hoàng.
“Đây là hài tử nhà ai? Tại sao lại ở nơi này?”
“Chậc, đứa nhỏ này đúng là biến thái, lại dám chơi rắn…”
Biến thái!
Hai chữ này rơi vào tai ma long làm ánh mắt hắn trở nên âm trầm…
Người nọ bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo kia, lập tức ngậm miệng lại…
“Vị tiểu khách quan này, xin hỏi ngươi muốn dùng gì?” tiểu nhị phất phất ghẻ lau, mỉm cười hỏi.
Có điều, hắn đứng cách Dạ Tư Hoàng một khoảng xa, sợ bị con rắn kia cắn…
“Ta không cần”, Dạ Tư Hoàng ngừng lại một chút, chỉ chỉ vào ma long trên cánh tay, “Nhưng mà mang cho hắn một trăm cân thịt hắc ưng.”
Tiểu nhị kinh ngạc nhìn ma long trên cánh tay Dạ Tư Hoàng.
Con rắn này nhìn cũng không lớn lắm, sao có thể ăn nhiều thịt như vậy…
Chẳng qua, khách hàng là thượng đế, cho nên tiểu nhị cũng không hỏi điều gì, lập tức đi xuống chuẩn bị…
Lúc này, người trong tửu lâu cũng hồi phục tinh thần, lại tiếp tục nghị luận sôi nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro