Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Tức mặc nhất chết (2)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Gràooo!
Một tiếng rống khiến cả di tích chấn động, mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, sư hổ đã nhanh chóng vọt tới, một đệ tử Trịnh gia đứng cạnh Trịnh Thiên Thiên nháy mắt đã bị móng vuốt bén nhọn của nó đánh bay ra xa.
Trong khoảnh khắc đó, tim nàng bất giác run lên, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt…
Cường!
Quá cường!
Hơn nữa, tốc độ quá nhanh.
Dưới uy lực của nó, mọi người căn bản không có cơ hội phản ứng…
Trịnh Nhiên cắn chặt răng, trong lòng trầm xuống.
“Thực lực sư hổ vốn dĩ rất cường đại, dù đã qua nhiều năm mà vẫn quá mức cường đại! Chỉ dựa vào chúng ta, có lẽ không phải là đối thủ của nó…”
Nhưng hiện tại, hắn lại không thể không chiến…
“Thiên Thiên, ngươi và Mộ cô nương lui ra phía sau, để ta ứng phó ma thú này trước!”
Trịnh Nhiên cầm chặt chuôi kiếm trong tay, thân thể chợt lóe nhằm về phía sư hổ, nhưng thời điểm đến trước mặt nó, sư hổ khổng lồ bỗng dưng biến mất…
Trịnh Thiên Thiên trợn to mắt, tê tâm liệt phế la lớn: “Cha, phía sau ngươi!”
“Cái gì?”
Trịnh Nhiên ngẩn ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy móng vuốt sắc bén từ trên cao chụp xuống…
Thân thể Trịnh Nhiên giống như diều đứt dây văng ra ngoài, nện mạnh vào thân cây…
“Cha!!!”
Trịnh Thiên Thiên không nghĩ được gì nhiều, thất tha thất thểu chạy về phía Trịnh Nhiên, nước mắt trong suốt tí tách rơi xuống.
“Cha, ngươi thế nào? Thân thể ngươi…”
“Khụ khụ!” Trịnh Nhiên ho khan hai tiếng, suy yếu nói: “Ta không sao, Thiên Thiên, ngươi chạy mau, dù là chiến thần cũng không thể đánh bại sư hổ, ngươi chạy mau!”Trịnh Nhiên giơ tay, dùng sức đẩy Trịnh Thiên Thiên ra ngoài…
Trong lúc hoảng loạn, Trịnh Thiên Thiên muốn bắt lấy tay Trịnh Nhiên nhưng đầu ngón tay lại xẹt qua ống tay áo hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư hổ đánh về phía Trịnh Nhiên…
“Không!”
Thanh âm Trịnh Thiên Thiên bi thống tuyệt vọng, đau khổ nhìn thân ảnh quyết tuyệt của Trịnh Nhiên…
Cha…
Thanh âm nàng dần suy yếu, nước mắt vẫn không ngừng rơi…
“Sư hổ ta đường đường là thần thú, sao có thể cam tâm ở đây làm người giữ mộ?”
Trịnh Nhiên nhanh chóng xoay người, vung kiếm chĩa vào sư hổ.
Sư hổ phẫn nộ gào rống, hai mắt thị huyết đỏ như máu, thân thể khổng lồ như một quả núi nhào về phía Trịnh Nhiên.
Trước cái mồm máu khổng lồ, đáy lòng Trịnh Nhiên cũng dâng lên hàn ý…
Chẳng lẽ hắn cứ như vậy bỏ mạng ở đây?
Không!
Hắn không cam lòng!
Ít nhất, trước khi chết cũng phải tranh thủ thời gian cho nữ nhi rời đi…
Oanh!
Trịnh Nhiên đánh ra một đạo kiếm quang về phía sư hổ.
Nhưng thân thể nó chợt lóe, tránh được, sau đó nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Trịnh Nhiên…
“Cha!”
“Gia chủ!”
Mọi người nhịn không được thất thanh hô to, vẻ mặt tuyệt vọng, ngây ngốc nhìn sư hổ phía trước Trịnh Nhiên, dưới lực uy áp cường đại, bọn họ muốn nhấc chân cũng cực kỳ khó khăn…
Một tiếng rống khiến cả di tích chấn động, mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, sư hổ đã nhanh chóng vọt tới, một đệ tử Trịnh gia đứng cạnh Trịnh Thiên Thiên nháy mắt đã bị móng vuốt bén nhọn của nó đánh bay ra xa.
Trong khoảnh khắc đó, tim nàng bất giác run lên, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt…
Cường!
Quá cường!
Hơn nữa, tốc độ quá nhanh.
Dưới uy lực của nó, mọi người căn bản không có cơ hội phản ứng…
Trịnh Nhiên cắn chặt răng, trong lòng trầm xuống.
“Thực lực sư hổ vốn dĩ rất cường đại, dù đã qua nhiều năm mà vẫn quá mức cường đại! Chỉ dựa vào chúng ta, có lẽ không phải là đối thủ của nó…”
Nhưng hiện tại, hắn lại không thể không chiến…
“Thiên Thiên, ngươi và Mộ cô nương lui ra phía sau, để ta ứng phó ma thú này trước!”
Trịnh Nhiên cầm chặt chuôi kiếm trong tay, thân thể chợt lóe nhằm về phía sư hổ, nhưng thời điểm đến trước mặt nó, sư hổ khổng lồ bỗng dưng biến mất…
Trịnh Thiên Thiên trợn to mắt, tê tâm liệt phế la lớn: “Cha, phía sau ngươi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì?”
Trịnh Nhiên ngẩn ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy móng vuốt sắc bén từ trên cao chụp xuống…
Thân thể Trịnh Nhiên giống như diều đứt dây văng ra ngoài, nện mạnh vào thân cây…
“Cha!!!”
Trịnh Thiên Thiên không nghĩ được gì nhiều, thất tha thất thểu chạy về phía Trịnh Nhiên, nước mắt trong suốt tí tách rơi xuống.
“Cha, ngươi thế nào? Thân thể ngươi…”
“Khụ khụ!” Trịnh Nhiên ho khan hai tiếng, suy yếu nói: “Ta không sao, Thiên Thiên, ngươi chạy mau, dù là chiến thần cũng không thể đánh bại sư hổ, ngươi chạy mau!”Trịnh Nhiên giơ tay, dùng sức đẩy Trịnh Thiên Thiên ra ngoài…
Trong lúc hoảng loạn, Trịnh Thiên Thiên muốn bắt lấy tay Trịnh Nhiên nhưng đầu ngón tay lại xẹt qua ống tay áo hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư hổ đánh về phía Trịnh Nhiên…
“Không!”
Thanh âm Trịnh Thiên Thiên bi thống tuyệt vọng, đau khổ nhìn thân ảnh quyết tuyệt của Trịnh Nhiên…
Cha…
Thanh âm nàng dần suy yếu, nước mắt vẫn không ngừng rơi…
“Sư hổ ta đường đường là thần thú, sao có thể cam tâm ở đây làm người giữ mộ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Nhiên nhanh chóng xoay người, vung kiếm chĩa vào sư hổ.
Sư hổ phẫn nộ gào rống, hai mắt thị huyết đỏ như máu, thân thể khổng lồ như một quả núi nhào về phía Trịnh Nhiên.
Trước cái mồm máu khổng lồ, đáy lòng Trịnh Nhiên cũng dâng lên hàn ý…
Chẳng lẽ hắn cứ như vậy bỏ mạng ở đây?
Không!
Hắn không cam lòng!
Ít nhất, trước khi chết cũng phải tranh thủ thời gian cho nữ nhi rời đi…
Oanh!
Trịnh Nhiên đánh ra một đạo kiếm quang về phía sư hổ.
Nhưng thân thể nó chợt lóe, tránh được, sau đó nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Trịnh Nhiên…
“Cha!”
“Gia chủ!”
Mọi người nhịn không được thất thanh hô to, vẻ mặt tuyệt vọng, ngây ngốc nhìn sư hổ phía trước Trịnh Nhiên, dưới lực uy áp cường đại, bọn họ muốn nhấc chân cũng cực kỳ khó khăn…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro