Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Xuất phát, hoàng thành (4)
Tiêu Thất Gia
2024-07-24 19:52:40
Hoàng thành.
Mộ Như Nguyệt đứng ngoài cửa hoàng thành, khẽ nhướng mày nhàn nhạt nói: "Có nhiều người đến hoàng thành như vậy, cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì..."
Nghe vậy, phấn y nữ tử đứng phía sau Mộ Như Nguyệt cổ quái liếc nàng một cái, nói: "Ngươi không biết tình huống gần đây ở hoàng thành? Không thể nào, toàn bộ người ở địa ngục đều biết một tháng sau là ngày gì, vậy mà ngươi lại không biết?"
Ánh mắt Dạ Tư Hoàng hơi trầm xuống, vừa định mở miệng lại bị Mộ Như Nguyệt ngăn lại.
"Ta vẫn luôn ở trong núi, quả thật không biết tình huống ở đây."
Nữ tử kia "À" một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra các ngươi ở trên núi xuống, khó trách lại vô tri như thế, vậy bổn tiểu thư liền đại phát từ bi nói cho ngươi biết, sắp tới chính là ngày điển ngục, hôm đó vương thần bí khó lường của chúng ta sẽ xuất hiện, rất nhiều người vì muốn nhìn thấy vương trong ngày ngục điển nên mới tụ tập ở hoàng thành, có điều, không phải ai cũng có thể nhìn thấy vương, chỉ có cường giả mới có tư cách tham gia ngục điển."
Ngục điển?
Mộ Như Nguyệt vuốt ve cằm: "Ở núi Thiên La không thể nhìn thấy Vô Trần, không biết ngày ngục điển có thể nhìn thấy hắn hay không..."
Bất luận thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng, nàng sẽ không bỏ qua.
"Hoàng Nhi, chúng ta đi xem đi."
--------------
Ngoài cửa thành, số người dần dần giảm bớt, có người vui mừng, có người thất vọng, người thực lực chưa đủ mạnh bị cự tuyệt ngoài cửa, bọn họ chua xót nhìn cánh cửa thành cao lớn hùng vĩ, không biết đến khi nào mới có thể bước vào nơi này...
Rất nhanh đã đến lượt Mộ Như Nguyệt.
Dựa theo thực lực của Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần hiện giờ, nếu bọn họ không cố ý phóng xuất hơi thở thì không ai có thể tra được lực lượng trong cơ thể bọn họ.
Vì thế, thủ vệ cửa thành chỉ liếc họ một cái rồi nhàn nhạt nói: "Người tiếp theo!"
Nghe vậy, trên mặt Mộ Như Nguyệt không có biểu tình gì, ngữ khí vận đạm phong khinh: "Ngươi còn chưa xem thực lực của chúng ta, làm sao biết chúng ta không có tư cách vào thành?"
Thủ vệ cười lạnh: "Trên người các ngươi không có bất kì dao động nguyên khí nào, hiển nhiên không phải võ giả, loại người như các ngươi chạy đến nơi này làm gì? Còn không lập tức cút, đừng trở ngại ta làm việc!"
Rõ ràng, thủ vệ đã có chút không kiên nhẫn.
Hắn chưa thấy ai mặt dày mày dạn như vậy, tuy hai người đều có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng đời này hắn khinh thường nhất chính là loại bình hoa di động này...
Ở địa ngục, không có thực lực chắc hẳn sẽ bị người khác khi dễ, không thể xoay người.
Mộ Như Nguyệt đang muốn mở miệng, phía sau bỗng truyền đến tiếng cười lạnh lùng yêu kiều: "Sư phụ ta đã từng nói, trên đời này có rất nhiều cường giả, những người đó có thể che giấu thực lực để không bị người khác phát hiện, trừ phi thực lực của ngươi vượt qua bọn họ, nếu không thì không thể cảm nhận được hơi thở trên người bọn họ."
Sắc mặt thủ vệ đột nhiên trầm xuống, ánh mắt âm độc quét về phía phấn y nữ tử đứng sau Mộ Như Nguyệt, lạnh lùng nói: "Dã nha đầu ở đâu ra, dám vô lễ với ta như vậy, ngươi biết ta là ai không? Đắc tội ta, không ai có thể cứu được ngươi!"
"Đắc tội ngươi thì thế nào? Ta nói cho ngươi biết, từ nhỏ đến lớn còn chưa có người dám nói chuyện với bổn tiểu thư như vậy đâu! Bổn tiểu thư không quen nhìn bộ dáng duy ngã độc tôn của ngươi, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Cũng dám nhục mạ bổn tiểu thư!"
Phấn y nữ tử chống nạnh, cao ngạo hất cằm, khí thế bức người.
Một lão giả bên cạnh biết thân phận của thủ vệ, vội vàng tiến lên kéo phấn y nữ tử lại, nói: "Cô nương, thủ vệ này là người của vương tước, không thể đắc tội, cho nên cô nương vẫn đừng nên xen vào việc người khác, bằng không chết thế nào cũng không biết."
Mộ Như Nguyệt đứng ngoài cửa hoàng thành, khẽ nhướng mày nhàn nhạt nói: "Có nhiều người đến hoàng thành như vậy, cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì..."
Nghe vậy, phấn y nữ tử đứng phía sau Mộ Như Nguyệt cổ quái liếc nàng một cái, nói: "Ngươi không biết tình huống gần đây ở hoàng thành? Không thể nào, toàn bộ người ở địa ngục đều biết một tháng sau là ngày gì, vậy mà ngươi lại không biết?"
Ánh mắt Dạ Tư Hoàng hơi trầm xuống, vừa định mở miệng lại bị Mộ Như Nguyệt ngăn lại.
"Ta vẫn luôn ở trong núi, quả thật không biết tình huống ở đây."
Nữ tử kia "À" một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra các ngươi ở trên núi xuống, khó trách lại vô tri như thế, vậy bổn tiểu thư liền đại phát từ bi nói cho ngươi biết, sắp tới chính là ngày điển ngục, hôm đó vương thần bí khó lường của chúng ta sẽ xuất hiện, rất nhiều người vì muốn nhìn thấy vương trong ngày ngục điển nên mới tụ tập ở hoàng thành, có điều, không phải ai cũng có thể nhìn thấy vương, chỉ có cường giả mới có tư cách tham gia ngục điển."
Ngục điển?
Mộ Như Nguyệt vuốt ve cằm: "Ở núi Thiên La không thể nhìn thấy Vô Trần, không biết ngày ngục điển có thể nhìn thấy hắn hay không..."
Bất luận thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng, nàng sẽ không bỏ qua.
"Hoàng Nhi, chúng ta đi xem đi."
--------------
Ngoài cửa thành, số người dần dần giảm bớt, có người vui mừng, có người thất vọng, người thực lực chưa đủ mạnh bị cự tuyệt ngoài cửa, bọn họ chua xót nhìn cánh cửa thành cao lớn hùng vĩ, không biết đến khi nào mới có thể bước vào nơi này...
Rất nhanh đã đến lượt Mộ Như Nguyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa theo thực lực của Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần hiện giờ, nếu bọn họ không cố ý phóng xuất hơi thở thì không ai có thể tra được lực lượng trong cơ thể bọn họ.
Vì thế, thủ vệ cửa thành chỉ liếc họ một cái rồi nhàn nhạt nói: "Người tiếp theo!"
Nghe vậy, trên mặt Mộ Như Nguyệt không có biểu tình gì, ngữ khí vận đạm phong khinh: "Ngươi còn chưa xem thực lực của chúng ta, làm sao biết chúng ta không có tư cách vào thành?"
Thủ vệ cười lạnh: "Trên người các ngươi không có bất kì dao động nguyên khí nào, hiển nhiên không phải võ giả, loại người như các ngươi chạy đến nơi này làm gì? Còn không lập tức cút, đừng trở ngại ta làm việc!"
Rõ ràng, thủ vệ đã có chút không kiên nhẫn.
Hắn chưa thấy ai mặt dày mày dạn như vậy, tuy hai người đều có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng đời này hắn khinh thường nhất chính là loại bình hoa di động này...
Ở địa ngục, không có thực lực chắc hẳn sẽ bị người khác khi dễ, không thể xoay người.
Mộ Như Nguyệt đang muốn mở miệng, phía sau bỗng truyền đến tiếng cười lạnh lùng yêu kiều: "Sư phụ ta đã từng nói, trên đời này có rất nhiều cường giả, những người đó có thể che giấu thực lực để không bị người khác phát hiện, trừ phi thực lực của ngươi vượt qua bọn họ, nếu không thì không thể cảm nhận được hơi thở trên người bọn họ."
Sắc mặt thủ vệ đột nhiên trầm xuống, ánh mắt âm độc quét về phía phấn y nữ tử đứng sau Mộ Như Nguyệt, lạnh lùng nói: "Dã nha đầu ở đâu ra, dám vô lễ với ta như vậy, ngươi biết ta là ai không? Đắc tội ta, không ai có thể cứu được ngươi!"
"Đắc tội ngươi thì thế nào? Ta nói cho ngươi biết, từ nhỏ đến lớn còn chưa có người dám nói chuyện với bổn tiểu thư như vậy đâu! Bổn tiểu thư không quen nhìn bộ dáng duy ngã độc tôn của ngươi, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Cũng dám nhục mạ bổn tiểu thư!"
Phấn y nữ tử chống nạnh, cao ngạo hất cằm, khí thế bức người.
Một lão giả bên cạnh biết thân phận của thủ vệ, vội vàng tiến lên kéo phấn y nữ tử lại, nói: "Cô nương, thủ vệ này là người của vương tước, không thể đắc tội, cho nên cô nương vẫn đừng nên xen vào việc người khác, bằng không chết thế nào cũng không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro