Tuyệt Sắc Độc Phi: Hàn Vương Mặt Lạnh Sủng Ngạo Kiều
Xoay Quanh Cuộc Tranh Luận
Hội Vân Châu
2024-07-20 20:57:53
“Có chuyện gì về phủ trước rồi nói sau!” Mặc Nguyên Chính đang chịu không nổi khi bị người chỉ trỏ trên đường cái, thế nhưng Mặc Linh Vận không cam lòng, nàng ta lấy khuỷu tay đẩy đẩy Mặc Linh Xảo một chút, người thiếu kiên nhẫn như Mặc Linh Xảo đã tiến lên một bước rống to.
“Đại tỷ, lời tỷ nói đều là một phía của tỷ, có nhân chứng không?”
Vẻ mặt Mặc Linh Tê bi phẫn khóc không ra nước mắt nhìn Mặc Nguyên Chính: “Phụ thân, năm xưa vào ngày giỗ của mẫu thân Tê Nhi, Tê Nhi đốt chút tiền giấy ở Linh Tê viện vậy mà mẫu thân đại nhân còn nhiều lần trách cứ, cho nên ngày giỗ này muốn đến bái tế, Tê Nhi nào dám nói với người khác!”
“Ai, cô nương đáng thương, một người hiếu tâm...”
“Đúng vậy đúng vậy, ta nói Mặc gia này cũng là thư hương môn đệ, Đại tiểu thư không đến mức làm ra chuyện thương phong bại tục...”
“Đúng vậy, hài tử không có mẹ không bằng cỏ dại, chủ mẫu trong nhà không cho bái tế, cho nên ngoại trừ lén lút đi ra ngoài thì tiểu thứ nữ này cũng không có cách nào khác nữa.”
Gió của dư luận thoáng cái đã bị Mặc Linh Tê làm cho chệch hướng.
Vĩnh Ninh quận chúa nghe xung quanh đang chỉ trỏ khiến cho mặt bà ta đều biến thành màu xanh xám, rốt cuộc đứng không vững. Nhưng giờ phút này bà không thể trở mặt với Mặc Linh Tê ở trước mặt mọi người, bằng không sẽ chứng thực cho lời nói kế mẫu ngược đãi thứ nữ. Chỉ có thể mở miệng nói với Mặc Nguyên Chính: “Lão gia, có chuyện gì chúng ta hồi phủ rồi nói sau, người xem Linh Tê ăn mặc đơn bạc như vậy, thân thể cũng chịu không nổi!” Mặc Linh Tê cười lạnh, thật đúng là biết diễn trò.
Nghe mẫu thân mình nói như vậy, Mặc Linh Vận biết hôm nay không có biện pháp khiến cho Mặc Linh Tê trở nên khó coi trước mặt mọi người, nên nàng ta cũng không còn hùng hổ bức người nữa, nhưng Mặc Linh Xảo là nữ tử ngu xuẩn, mẫu thân là Liễu di nương của nàng ta cũng không có ở đây, nàng ta lại càng làm càn.
“Đại tỷ, không đúng, tỷ nói đi bái tế Vân di nương cũng không có nhân chứng, vậy công tử cứu tỷ cũng có thể làm chứng chứ? Bằng không y phục này của tỷ...”
Mọi người lại chuyển lực chú ý đến ngoại bào khoác trên người Mặc Linh Tê.
Khóe miệng Mặc Linh Tê hơi nhếch lên, nàng chờ chính tên ngu xuẩn này nói đến y phục.
“Phụ thân đại nhân, y phục này đúng là vị công tử kia cho Tê Nhi mượn giữ ấm. Phụ thân ngài xem, y phục này tuy là huyền sắc, nhưng lại dùng kim tuyến thêu tứ trảo mãng văn, hơn nữa y phục có nguyên liệu cùng với mũi thêu thủ công đều là thượng đẳng, tuyệt đối không phải cửa hàng bình thường có thể làm ra. Nữ nhi hy vọng phụ thân có thể tìm được vị công tử này, như vậy nữ nhi cũng đến cửa bái tạ ân cứu mạng dễ hơn.”
Mặc Linh Tê thầm nghĩ vị đại soái ca kia có thể tìm được hay không không quan trọng, quan trọng là giá cả của bộ y phục này không hề rẻ. Ở thế giới này, người có thể mặc một bộ y phục như vậy thì dù sao thân phận cũng cao quý, tất nhiên sẽ chướng mắt loại người tư sắc hạ lưu này của mình, mọi người chỉ biết tin tưởng người đó là đại nhân vật giơ tay rút đao tương trợ.
Kết quả giống như Mặc Linh Tê nghĩ, quần chúng vây xem đều cảm thán Mặc Linh Tê may mắn được đại nhân vật tương trợ, ở kinh thành có thể mặc tứ trảo mãng văn ngoại trừ hoàng tử chính là Vương gia. Dung nhan Mặc Linh Tê thấp kém như thế này, nói nàng bị mãnh thú tập kích so với việc nàng bị người ta lăng nhục còn dễ dàng tin tưởng hơn.
Nghe Mặc Linh Tê nói xong, Mặc Nguyên Chính cũng nghiêm túc nhìn y phục này một chút. Ông ta không nhìn thì không sao, mà thấy qua đã giật nảy mình. Người khác không biết nhưng Mặc Nguyên Chính với tư cách là trưởng sự Thái y viện thường xuyên ra vào cửa cung, đối với loại lễ chế cẩm bào thì hiểu quá rõ, đây là phục chế của Vương gia. Mà hiện tại ở kinh thành, chỉ có một vị vương gia, chính là... Sở vương Bạch Cửu Dạ.
Nghĩ đến người này, cả người Mặc Nguyên Chính đều thấy không ổn, đứng cũng không vững, trực tiếp lảo đảo lui về phía sau hai bước thiếu chút nữa té ngã.
“Lão gia, lão gia không sao chứ?” Vĩnh Ninh quận chúa khẩn trương đỡ lấy Mặc Nguyên Chính. Khẽ vuốt ngực ông ta cho thuận khí.
Nửa ngày Mặc Nguyên Chính mới bình tĩnh lại nói một hơi: “Sở... Sở vương...”
“Đại tỷ, lời tỷ nói đều là một phía của tỷ, có nhân chứng không?”
Vẻ mặt Mặc Linh Tê bi phẫn khóc không ra nước mắt nhìn Mặc Nguyên Chính: “Phụ thân, năm xưa vào ngày giỗ của mẫu thân Tê Nhi, Tê Nhi đốt chút tiền giấy ở Linh Tê viện vậy mà mẫu thân đại nhân còn nhiều lần trách cứ, cho nên ngày giỗ này muốn đến bái tế, Tê Nhi nào dám nói với người khác!”
“Ai, cô nương đáng thương, một người hiếu tâm...”
“Đúng vậy đúng vậy, ta nói Mặc gia này cũng là thư hương môn đệ, Đại tiểu thư không đến mức làm ra chuyện thương phong bại tục...”
“Đúng vậy, hài tử không có mẹ không bằng cỏ dại, chủ mẫu trong nhà không cho bái tế, cho nên ngoại trừ lén lút đi ra ngoài thì tiểu thứ nữ này cũng không có cách nào khác nữa.”
Gió của dư luận thoáng cái đã bị Mặc Linh Tê làm cho chệch hướng.
Vĩnh Ninh quận chúa nghe xung quanh đang chỉ trỏ khiến cho mặt bà ta đều biến thành màu xanh xám, rốt cuộc đứng không vững. Nhưng giờ phút này bà không thể trở mặt với Mặc Linh Tê ở trước mặt mọi người, bằng không sẽ chứng thực cho lời nói kế mẫu ngược đãi thứ nữ. Chỉ có thể mở miệng nói với Mặc Nguyên Chính: “Lão gia, có chuyện gì chúng ta hồi phủ rồi nói sau, người xem Linh Tê ăn mặc đơn bạc như vậy, thân thể cũng chịu không nổi!” Mặc Linh Tê cười lạnh, thật đúng là biết diễn trò.
Nghe mẫu thân mình nói như vậy, Mặc Linh Vận biết hôm nay không có biện pháp khiến cho Mặc Linh Tê trở nên khó coi trước mặt mọi người, nên nàng ta cũng không còn hùng hổ bức người nữa, nhưng Mặc Linh Xảo là nữ tử ngu xuẩn, mẫu thân là Liễu di nương của nàng ta cũng không có ở đây, nàng ta lại càng làm càn.
“Đại tỷ, không đúng, tỷ nói đi bái tế Vân di nương cũng không có nhân chứng, vậy công tử cứu tỷ cũng có thể làm chứng chứ? Bằng không y phục này của tỷ...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người lại chuyển lực chú ý đến ngoại bào khoác trên người Mặc Linh Tê.
Khóe miệng Mặc Linh Tê hơi nhếch lên, nàng chờ chính tên ngu xuẩn này nói đến y phục.
“Phụ thân đại nhân, y phục này đúng là vị công tử kia cho Tê Nhi mượn giữ ấm. Phụ thân ngài xem, y phục này tuy là huyền sắc, nhưng lại dùng kim tuyến thêu tứ trảo mãng văn, hơn nữa y phục có nguyên liệu cùng với mũi thêu thủ công đều là thượng đẳng, tuyệt đối không phải cửa hàng bình thường có thể làm ra. Nữ nhi hy vọng phụ thân có thể tìm được vị công tử này, như vậy nữ nhi cũng đến cửa bái tạ ân cứu mạng dễ hơn.”
Mặc Linh Tê thầm nghĩ vị đại soái ca kia có thể tìm được hay không không quan trọng, quan trọng là giá cả của bộ y phục này không hề rẻ. Ở thế giới này, người có thể mặc một bộ y phục như vậy thì dù sao thân phận cũng cao quý, tất nhiên sẽ chướng mắt loại người tư sắc hạ lưu này của mình, mọi người chỉ biết tin tưởng người đó là đại nhân vật giơ tay rút đao tương trợ.
Kết quả giống như Mặc Linh Tê nghĩ, quần chúng vây xem đều cảm thán Mặc Linh Tê may mắn được đại nhân vật tương trợ, ở kinh thành có thể mặc tứ trảo mãng văn ngoại trừ hoàng tử chính là Vương gia. Dung nhan Mặc Linh Tê thấp kém như thế này, nói nàng bị mãnh thú tập kích so với việc nàng bị người ta lăng nhục còn dễ dàng tin tưởng hơn.
Nghe Mặc Linh Tê nói xong, Mặc Nguyên Chính cũng nghiêm túc nhìn y phục này một chút. Ông ta không nhìn thì không sao, mà thấy qua đã giật nảy mình. Người khác không biết nhưng Mặc Nguyên Chính với tư cách là trưởng sự Thái y viện thường xuyên ra vào cửa cung, đối với loại lễ chế cẩm bào thì hiểu quá rõ, đây là phục chế của Vương gia. Mà hiện tại ở kinh thành, chỉ có một vị vương gia, chính là... Sở vương Bạch Cửu Dạ.
Nghĩ đến người này, cả người Mặc Nguyên Chính đều thấy không ổn, đứng cũng không vững, trực tiếp lảo đảo lui về phía sau hai bước thiếu chút nữa té ngã.
“Lão gia, lão gia không sao chứ?” Vĩnh Ninh quận chúa khẩn trương đỡ lấy Mặc Nguyên Chính. Khẽ vuốt ngực ông ta cho thuận khí.
Nửa ngày Mặc Nguyên Chính mới bình tĩnh lại nói một hơi: “Sở... Sở vương...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro