Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Nửa Đêm Cầu Cứu
Phượng Quỳnh
2024-11-26 00:02:34
Bình minh, mặt trời chậm chậm ló ra trong khi quang cảnh vẫn chìm trong bóng tối v, vài tên hắc vệ vừa tuần tra sườn núi vừa tán gẫu. Khi đi đến phía trước, thấy một thân ảnh đang chạy về phía bên này và ngã xuống, mấy người nhìn nhau, bước nhanh đi lên trước, quát một tiếng chói tai.
"Người nào!"
Lãnh Hoa cố gắng chống đỡ thân thể nặng nề đi từng bước một , thân thể lắc lư ngã xuống lại bò dậy, trên lưng phảng phất toàn là máu tươi đọng lại. Người đã không còn cảm giác, bàn chân rất nặng nề, đi mỗi một bước đều phải cố hết sức, trước mắt cũng dần dần mơ hồ.
Khi nhìn đến người tuần tra ban đêm, hắn dừng bước, lại ngã xuống, hắn vươn tay ra và giữ lấy cổ họng khô khốc: "Mang ta..... mang ta đi gặp Lãnh... Lãnh Sương.... nàng.... nàng là tỷ của ta."
Giọng của hắn đã rất suy yếu, nhưng vài tên hắc vệ vẫn nghe rất rõ.
Đệ đệ Lãnh Sương?
Trong mắt bọn họ xẹt qua một tia kinh ngạc, một người tiến lên kiểm tra miệng vết thương, một người nhanh chóng lao về phía bên trong, mặc kệ là thật hay giả, đều phải thông tri Lãnh Sương trước rồi mới nói sau.
"Ngươi nói là ai? Đệ đệ ta?"
Nghe được tiếng chuông rung từ phía trận pháp, Lãnh Sương chạy ra xem xét, khi nghe đến lời của đội hắc vệ nói, trái tim nàng nhảy lên sợ hãi: "Hiện tại người ở đâu? Ở đâu? Mau mang ta đi xem!"
A Hoa hẳn là đang ở trong viện cùng với thiếu gia, như thế nào lại đến nơi này? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Khi Lãnh Sương vội vàng chạy tới, nhìn đến Lãnh Hoa cả người toàn máu tươi , sắc mặt đại biến. Xiêm y xanh nhạt trên người đã nhuộm thành màu máu đỏ tươi vừa nhìn thấy, trái tim nàng run rẩy một trận.
"A Hoa!"
Nàng run giọng gọi, muốn tiến lên đỡ lấy hắn nhưng lại không biết xuống tay như thế nào, chỉ có thể gấp giọng kêu lên: "Mau! Mau đưa hắn đi vào!"
Đội trưởng đội hắc vệ cùng với một tên hắc vệ khác đỡ Lãnh Hoa đi theo phía sau Lãnh Sương. Đến khi đi vào trước Đào Trận, hai người nghĩ, có lẽ lúc này có thể đi vào bên trong nhìn xem, ai ngờ, Lãnh Sương đang đi phía trước bỗng dừng bước chân lại."Giao hắn cho ta."
Nàng tiến lên cẩn thận đỡ, tiếp nhận Lãnh Hoa từ trong tay hai hắc vệ, đi bước một hướng về phía bên trong Đào Trận, rất nhanh, thân ảnh hai người đã biến mất ở giữa Đào Trận.
"Nơi đó rốt cuộc có gì huyền diệu? Chúng ta đã thủ ở chỗ này cũng gần một tháng, nhưng ngay cả bên trong cũng chưa từng được đi vào, ngẫm lại thật đúng là không cam lòng."
Tên hắc vệ kia nhỏ giọng nói thầm, trong lòng chính là thập phần tò mò đối nơi đó, đặc biệt là đối người nọ đang ở bên trong.
Đội trưởng đội hắc vệ dường như suy tư gì đó, nhìn thoáng qua về phía bên trong. Sau khi thu hồi ánh mắt thì nhìn về phía tên hắc vệ kia, trầm giọng nói: "Ngươi cũng không phải vừa mới làm hắc vệ một ngày hai ngày, phải biết đến quy tắc của chúng ta, điều không nên biết thì không cần phải hỏi nhiều, cũng không cần phải tò mò, nếu không, đối với ngươi không phải là chỗ tốt."
"Vâng." Bị đội trưởng xụ mặt giáo huấn, tên hắc vệ kia vội vàng cúi đầu lên tiếng.
Về phía bên trong, Lãnh Sương đưa Lãnh Hoa đang hôn mê đến trong phòng, trước tiên xem xét miệng vết thương của hắn, băng bó đơn giản một chút, lúc này mới nhanh chóng đi tới bên ngoài phòng Phượng Cửu, gõ cửa phòng.
"Chủ tử, chủ tử." Giọng nói của nàng có chút gấp gáp, cũng có chút hoảng hốt.
Phượng Cửu đang ngủ say trong phòng, khi nghe thấy giọng nói thì mở mắt ra, khoác chiếc áo ngoài liền mở cửa: "Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của nàng còn mang theo vài phần ngái ngủ, nhưng ánh mắt đã rất tỉnh táo, bởi vì nàng biết, nếu không xảy ra việc gì gấp gáp, Lãnh Sương sẽ không gõ cửa vào lúc bình minh.
"Chủ tử, A Hoa tới, trên người tất cả đều là máu, người đã lâm vào hôn mê, sợ là thiếu gia bên kia đã xảy ra chuyện."
Nghe được lời này, trong lòng Phượng Cửu trầm xuống: "Hắn ở đâu? Mang ta đi qua nhìn xem."
"Người nào!"
Lãnh Hoa cố gắng chống đỡ thân thể nặng nề đi từng bước một , thân thể lắc lư ngã xuống lại bò dậy, trên lưng phảng phất toàn là máu tươi đọng lại. Người đã không còn cảm giác, bàn chân rất nặng nề, đi mỗi một bước đều phải cố hết sức, trước mắt cũng dần dần mơ hồ.
Khi nhìn đến người tuần tra ban đêm, hắn dừng bước, lại ngã xuống, hắn vươn tay ra và giữ lấy cổ họng khô khốc: "Mang ta..... mang ta đi gặp Lãnh... Lãnh Sương.... nàng.... nàng là tỷ của ta."
Giọng của hắn đã rất suy yếu, nhưng vài tên hắc vệ vẫn nghe rất rõ.
Đệ đệ Lãnh Sương?
Trong mắt bọn họ xẹt qua một tia kinh ngạc, một người tiến lên kiểm tra miệng vết thương, một người nhanh chóng lao về phía bên trong, mặc kệ là thật hay giả, đều phải thông tri Lãnh Sương trước rồi mới nói sau.
"Ngươi nói là ai? Đệ đệ ta?"
Nghe được tiếng chuông rung từ phía trận pháp, Lãnh Sương chạy ra xem xét, khi nghe đến lời của đội hắc vệ nói, trái tim nàng nhảy lên sợ hãi: "Hiện tại người ở đâu? Ở đâu? Mau mang ta đi xem!"
A Hoa hẳn là đang ở trong viện cùng với thiếu gia, như thế nào lại đến nơi này? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Khi Lãnh Sương vội vàng chạy tới, nhìn đến Lãnh Hoa cả người toàn máu tươi , sắc mặt đại biến. Xiêm y xanh nhạt trên người đã nhuộm thành màu máu đỏ tươi vừa nhìn thấy, trái tim nàng run rẩy một trận.
"A Hoa!"
Nàng run giọng gọi, muốn tiến lên đỡ lấy hắn nhưng lại không biết xuống tay như thế nào, chỉ có thể gấp giọng kêu lên: "Mau! Mau đưa hắn đi vào!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đội trưởng đội hắc vệ cùng với một tên hắc vệ khác đỡ Lãnh Hoa đi theo phía sau Lãnh Sương. Đến khi đi vào trước Đào Trận, hai người nghĩ, có lẽ lúc này có thể đi vào bên trong nhìn xem, ai ngờ, Lãnh Sương đang đi phía trước bỗng dừng bước chân lại."Giao hắn cho ta."
Nàng tiến lên cẩn thận đỡ, tiếp nhận Lãnh Hoa từ trong tay hai hắc vệ, đi bước một hướng về phía bên trong Đào Trận, rất nhanh, thân ảnh hai người đã biến mất ở giữa Đào Trận.
"Nơi đó rốt cuộc có gì huyền diệu? Chúng ta đã thủ ở chỗ này cũng gần một tháng, nhưng ngay cả bên trong cũng chưa từng được đi vào, ngẫm lại thật đúng là không cam lòng."
Tên hắc vệ kia nhỏ giọng nói thầm, trong lòng chính là thập phần tò mò đối nơi đó, đặc biệt là đối người nọ đang ở bên trong.
Đội trưởng đội hắc vệ dường như suy tư gì đó, nhìn thoáng qua về phía bên trong. Sau khi thu hồi ánh mắt thì nhìn về phía tên hắc vệ kia, trầm giọng nói: "Ngươi cũng không phải vừa mới làm hắc vệ một ngày hai ngày, phải biết đến quy tắc của chúng ta, điều không nên biết thì không cần phải hỏi nhiều, cũng không cần phải tò mò, nếu không, đối với ngươi không phải là chỗ tốt."
"Vâng." Bị đội trưởng xụ mặt giáo huấn, tên hắc vệ kia vội vàng cúi đầu lên tiếng.
Về phía bên trong, Lãnh Sương đưa Lãnh Hoa đang hôn mê đến trong phòng, trước tiên xem xét miệng vết thương của hắn, băng bó đơn giản một chút, lúc này mới nhanh chóng đi tới bên ngoài phòng Phượng Cửu, gõ cửa phòng.
"Chủ tử, chủ tử." Giọng nói của nàng có chút gấp gáp, cũng có chút hoảng hốt.
Phượng Cửu đang ngủ say trong phòng, khi nghe thấy giọng nói thì mở mắt ra, khoác chiếc áo ngoài liền mở cửa: "Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của nàng còn mang theo vài phần ngái ngủ, nhưng ánh mắt đã rất tỉnh táo, bởi vì nàng biết, nếu không xảy ra việc gì gấp gáp, Lãnh Sương sẽ không gõ cửa vào lúc bình minh.
"Chủ tử, A Hoa tới, trên người tất cả đều là máu, người đã lâm vào hôn mê, sợ là thiếu gia bên kia đã xảy ra chuyện."
Nghe được lời này, trong lòng Phượng Cửu trầm xuống: "Hắn ở đâu? Mang ta đi qua nhìn xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro