Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Bị lão bạch hại
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
Lúc này trong tửu lâu có một cô gái xinh đẹp mặc y phục màu trắng bước
nhanh xuống, lo lắng đi đến trước mặt Diệp Tinh, trong giọng nói mang vẻ oán trách: “A Tinh, muội làm ta sợ chết mất, tại sao muội lại có thể
nhảy từ lầu hai xuống đất như vậy hả, xe thú kia chạy nhanh như vậy, hơn nữa lại còn là bốn con thú cùng chạy, nếu như muội chỉ cần chậm nửa
bước mà bị nó đâm phải thì phải làm thế nào?”
Diệp Tinh khẽ mỉm cười: “Sẽ không đâu, chỉ là muội thấy có thể cứu được nên mới nhảy từ lầu hai xuống cứu mà thôi, muội có chừng mực cả nên sẽ không để bị thương đâu, huống hồ hoàn cảnh của đứa bé đó lúc ấy cũng rất nguy hiểm!”
“Vâng vâng vâng, muội chỉ biết lo cho người khác còn bản thân mình thì lại chẳng thèm quan tâm, lại còn dọa ta toát hết cả mồ hôi lạnh!” Cô gái mặc y phục màu trắng tiếp tục trách mắng rồi lại nhìn nàng một lượt nói: “Thật sự không bị thương đấy chứ?”
Nàng khẽ lắc đầu rồi cười mỉm nói: “Không bị thương đâu cả!”
“Không bị thương là tốt, muội xem, muội vừa ra khỏi cửa học viện thì đã nổi tiếng khắp nơi rồi, thật sự là không hổ danh là một trong mười thiên kiêu của học viện chúng ta, Diệp Tinh!” Người con gái mặc y phục trắng nói trêu đùa.
Diệp Tinh cười rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Được!” Cô gái mặc y phục trắng đáp rồi khoác tay nàng cùng rời đi trong con mắt của tất cả mọi người.
Phượng Cửu sờ cằm nhìn bóng dáng người đẹp đi xa dần, đối với nàng mà nói thig Diệp Tinh này quả thực là mỹ nhân hiếm gặp, thân pháp nhảy từ lầu hai kia xuống cũng rất thần kỳ, nhưng nhìn thì không chỉ có dung nhan xinh đẹp mà ngay cả tu vi của nàng ta cũng không phải tầm thường.
Thập đại thiên kiêu của học viện Tinh Vân? Ừm! Quả thực là khiến người ta mong chờ!
“A! Lại là Diệp Tinh, không ngờ đến đây lại có thể nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy chính là nữ thần của ta!” Tên thiếu niên da ngăm đen đang dắt Lão Bạch nhìn mỹ nhân đã đi xa kia bằng tinh thần vô cùng kích động, bởi vì kích động nên dây cương đang cầm trong tay bị buông lỏng cũng không biết.
Phượng Cửu cũng không để ý, nhìn tên thiếu niên da ngăm đen kia kích động như vậy nên không nhịn được mà phì cười, đang định cầm cây cỏ lông chó trong tay gọi hắn hoàn hồn thì nhìn thấy trong mũi Lão Bạch ở dưới người thở ra hai luồng khí, đá đá chân hưng phấn rồi co cẳng chạy đuổi theo mỹ nhân Diệp Tinh đang đi ở phía trước.
“Lão Bạch? Ngươi làm gì vậy?”
Phượng Cửu ngạc nhiên, nàng vốn ngồi vắt chân trên lưng Lão Bạch nên lúc nó chạy điên cuồng như vậy thì suýt chút nữa đã bị ngã khỏi lưng ngựa, may mà nàng vội đổi lại được tư thế ngồi, hai chân kẹp chặt vào phần bụng Lão Bạch, cho dù là như vậy nhưng Lão Bạch chạy điên cuồng như ăn phải thuốc kích thích như vậy thì dù hai chân chỉ kẹp chặt phần bụng của Lão Bạch để ngồi cho vững thì nàng vẫn suýt bị hất đi mấy lần.
“Lão Bạch! Mau dừng lại nhanh!”
Nàng hét to lên, dây cương ngựa rơi về phía trước nên tay nàng cũng không thể với tới được, lại thêm sự hưng phấn của Lão Bạch vừa chạy vừa lắc mông chạy về phía trước, cho dù nàng có hét thế nào cũng không chịu dừng, nàng bị cái mông lắc lư của Lão Bạch chạy về phía trước làm cho mông nàng đang ngồi cũng đau ê ẩm, đang cố hết sức cúi xuống thử kéo lại dây cương thì thấy Lão Bạch chạy như điên lúc nãy bỗng nhiên dừng lại.
Nó dừng lại không phải là vì gấp mà cùng lúc nó dừng lại thì lực và sức chạy như điên lúc nãy của nó lại khiến cho cả người nàng bổ nhào về phía trước....
Diệp Tinh và cô gái mặc y phục màu trắng kia nghe thấy tiếng động đằng sau nên cùng nhau dừng bước rồi quay đầu lại nhìn, nhưng vừa nhìn thì hai người bỗng sững người ra một lát, nhìn con ngựa trắng kia lúc thì chạy như điên lại có lúc chạy về phía trước lắc lắc mông, mà người thiếu niên mặc y phục màu đỏ đang ngồi trên lưng ngựa kia lại bị lắc lư đến thảm có mấy lần suýt chút nữa bị ngã xuống đất.
Một cảnh hài hước như vậy khiến cho Diệp Tinh từ trước đến nay chưa nhìn thấy con ngựa nào kỳ lạ như vậy không chịu nổi mà cũng phải lộ ra nụ cười me người trên môi, nhưng cũng đúng lúc này, con ngựa trắng kia lại đột nhiên hãm chân lại, nước bọt trong mồm cũng ngừng chảy, người thiếu niên mặc y phục màu đỏ ngồi trên lưng ngựa cũng vì thế mà ngã bổ nhào về phía nàng...
Diệp Tinh khẽ mỉm cười: “Sẽ không đâu, chỉ là muội thấy có thể cứu được nên mới nhảy từ lầu hai xuống cứu mà thôi, muội có chừng mực cả nên sẽ không để bị thương đâu, huống hồ hoàn cảnh của đứa bé đó lúc ấy cũng rất nguy hiểm!”
“Vâng vâng vâng, muội chỉ biết lo cho người khác còn bản thân mình thì lại chẳng thèm quan tâm, lại còn dọa ta toát hết cả mồ hôi lạnh!” Cô gái mặc y phục màu trắng tiếp tục trách mắng rồi lại nhìn nàng một lượt nói: “Thật sự không bị thương đấy chứ?”
Nàng khẽ lắc đầu rồi cười mỉm nói: “Không bị thương đâu cả!”
“Không bị thương là tốt, muội xem, muội vừa ra khỏi cửa học viện thì đã nổi tiếng khắp nơi rồi, thật sự là không hổ danh là một trong mười thiên kiêu của học viện chúng ta, Diệp Tinh!” Người con gái mặc y phục trắng nói trêu đùa.
Diệp Tinh cười rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Được!” Cô gái mặc y phục trắng đáp rồi khoác tay nàng cùng rời đi trong con mắt của tất cả mọi người.
Phượng Cửu sờ cằm nhìn bóng dáng người đẹp đi xa dần, đối với nàng mà nói thig Diệp Tinh này quả thực là mỹ nhân hiếm gặp, thân pháp nhảy từ lầu hai kia xuống cũng rất thần kỳ, nhưng nhìn thì không chỉ có dung nhan xinh đẹp mà ngay cả tu vi của nàng ta cũng không phải tầm thường.
Thập đại thiên kiêu của học viện Tinh Vân? Ừm! Quả thực là khiến người ta mong chờ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A! Lại là Diệp Tinh, không ngờ đến đây lại có thể nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy chính là nữ thần của ta!” Tên thiếu niên da ngăm đen đang dắt Lão Bạch nhìn mỹ nhân đã đi xa kia bằng tinh thần vô cùng kích động, bởi vì kích động nên dây cương đang cầm trong tay bị buông lỏng cũng không biết.
Phượng Cửu cũng không để ý, nhìn tên thiếu niên da ngăm đen kia kích động như vậy nên không nhịn được mà phì cười, đang định cầm cây cỏ lông chó trong tay gọi hắn hoàn hồn thì nhìn thấy trong mũi Lão Bạch ở dưới người thở ra hai luồng khí, đá đá chân hưng phấn rồi co cẳng chạy đuổi theo mỹ nhân Diệp Tinh đang đi ở phía trước.
“Lão Bạch? Ngươi làm gì vậy?”
Phượng Cửu ngạc nhiên, nàng vốn ngồi vắt chân trên lưng Lão Bạch nên lúc nó chạy điên cuồng như vậy thì suýt chút nữa đã bị ngã khỏi lưng ngựa, may mà nàng vội đổi lại được tư thế ngồi, hai chân kẹp chặt vào phần bụng Lão Bạch, cho dù là như vậy nhưng Lão Bạch chạy điên cuồng như ăn phải thuốc kích thích như vậy thì dù hai chân chỉ kẹp chặt phần bụng của Lão Bạch để ngồi cho vững thì nàng vẫn suýt bị hất đi mấy lần.
“Lão Bạch! Mau dừng lại nhanh!”
Nàng hét to lên, dây cương ngựa rơi về phía trước nên tay nàng cũng không thể với tới được, lại thêm sự hưng phấn của Lão Bạch vừa chạy vừa lắc mông chạy về phía trước, cho dù nàng có hét thế nào cũng không chịu dừng, nàng bị cái mông lắc lư của Lão Bạch chạy về phía trước làm cho mông nàng đang ngồi cũng đau ê ẩm, đang cố hết sức cúi xuống thử kéo lại dây cương thì thấy Lão Bạch chạy như điên lúc nãy bỗng nhiên dừng lại.
Nó dừng lại không phải là vì gấp mà cùng lúc nó dừng lại thì lực và sức chạy như điên lúc nãy của nó lại khiến cho cả người nàng bổ nhào về phía trước....
Diệp Tinh và cô gái mặc y phục màu trắng kia nghe thấy tiếng động đằng sau nên cùng nhau dừng bước rồi quay đầu lại nhìn, nhưng vừa nhìn thì hai người bỗng sững người ra một lát, nhìn con ngựa trắng kia lúc thì chạy như điên lại có lúc chạy về phía trước lắc lắc mông, mà người thiếu niên mặc y phục màu đỏ đang ngồi trên lưng ngựa kia lại bị lắc lư đến thảm có mấy lần suýt chút nữa bị ngã xuống đất.
Một cảnh hài hước như vậy khiến cho Diệp Tinh từ trước đến nay chưa nhìn thấy con ngựa nào kỳ lạ như vậy không chịu nổi mà cũng phải lộ ra nụ cười me người trên môi, nhưng cũng đúng lúc này, con ngựa trắng kia lại đột nhiên hãm chân lại, nước bọt trong mồm cũng ngừng chảy, người thiếu niên mặc y phục màu đỏ ngồi trên lưng ngựa cũng vì thế mà ngã bổ nhào về phía nàng...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro