Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 408: Kinh diễm
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
"Hử?"
Bước chân vốn đang tiến vào bên trong hơi ngừng lại, nàng xoay nửa người khẽ nhíu mày nhìn người đi tới. Đôi mắt long lanh tỏa ra ánh sáng linh động lung linh, đôi môi khẽ mở: "Cấm vệ quân bao vây Phượng phủ chúng ta? Muốn làm gì?"
"Nói là để chúng ta giao người đã đánh thái tử Thanh Đằng ra." Thấy nàng chỉ mặc một lớp áo trong, Tề Khang vội cuối đầu.
Lúc này Lãnh Sương đã mang áo ngoài của nàng ra, ở bên cạnh mặc cho nàng, chính nàng cũng tự mình lấy dây cột vào thắt lưng. Lãnh Sương dùng một sợi dây lụa nhẹ nhàng buộc mái tóc đen của nàng lên, sau khi sửa soạn sơ qua thì đứng sang một bên.
"Đi thôi! Đi xem thử." Nàng sửa sang lại quần áo trên người, dời bước đi ra ngoài.
"Dạ." Tề Khang đáp, vội đuổi theo.
Ở ngoài Phượng phủ lúc này, trong tay các cấm vệ quân đều cầm đuốc bao vây Phượng phủ. Những ngọn đuốc kia tỏa ra ánh lửa chiếu sáng một khoảng rộng xung quanh, sáng như ban ngày. Trừ hai nhánh cấm vệ quân trái phải bao vây ở ngoài Phượng phủ, còn khoảng chừng một đội năm mươi người đứng gác ở hai bên cửa chính, từng người ngẩng đầu ưỡn ngược, khí thế lạnh thấu xương.
Dẫn đầu là hai tên tướng lĩnh cấm vệ quân, cả người mặc một bộ áo giáp màu bạc, hông đeo trường kiếm. Cẩn thận quan sát, còn có thể thấy được có chút hăng hái và ngoan lệ trong vẻ mặt của bọn chúng.
Đối với việc chấp hành lệnh đến Phượng phủ bắt người, lòng bọn họ rất hăng hái. Ý nghĩa của Phượng gia như thế nào, bọn họ hiểu rất rõ. Những hộ vệ được gọi chung là Phượng vệ này của Phượng gia, từng người đều được bên ngoài khen là binh lính và hộ vệ xuất sắc. Bọn họ sớm đã muốn đọ sức, trước kia không có cơ hội đó, nhưng bây giờ thì có, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Phượng đại tiểu thư! Bọn ta phụng lệnh quốc chủ, đến đây bắt người đã đánh thái tử Thanh Đằng! Mời Phượng đại tiểu thư giao người ra đây!"
Một trong hai tên tướng cầm đầu truyền ra một giọng nói hùng hậu ẩn chứa khí tức huyền lực, trong bóng đêm nơi đây rất vang dội rõ ràng. Tiếng này vừa vang lên, khiến người trong Phượng phủ nghe được, cũng khiến cho dân chúng bu lại qua sát hết sức kinh ngạc.
Đánh thái tử Thanh Đằng? Không phải chứ? Thật hay giả?
"Đi, gõ cửa!"
Tướng lĩnh ra hiệu, để hai tên cấm vệ tiến lên gõ cửa. Nhưng hai người kia vừa mới bước tới, dơ tay lên còn chưa gõ xuống, thì đã thấy cửa lớn Phượng phủ từ từ mở ra. Đại tiểu thư Phượng phủ một thân áo đỏ xuất hiện phía trong cửa lớn, dung nhan tuyệt đẹp, hơi thở tà mị, làm cho mắt hai tên cẩm vệ quân đứng trước cửa ngây dại.
Lãnh Sương đi theo bên cạnh Phượng Cửu thấy kia hai tên cấm vệ ngây dại say mê nhìn chủ tử của nàng, ánh mắt kia thèm thường và kinh diễm, lập tức đáy bay một cước.
"Cút!"
Giọng nói rét lạnh của Lãnh Sương vang lên, ý sắc bén đi đôi với tiếng quát vừa rồi. Hai tên cấm vệ nhìn với đôi mắt ngây dại mà không thể tránh né, lập tức trúng một cước, lão đão ngã ngồi trên đất.
"Ngươi!"
Hai người họ lấy lại tinh thần đứng dậy, rút bội kiếm bên hông ra đang định động thủ, thì lại nghe Phượng đại tiểu thư tuyệt mỹ ma mị lên tiếng nên lập tức dừng lại.
"Sao nào? Muốn động thủ trước cửa Phượng phủ của ta hả?"
Phượng Cửu mặc bộ hồng y tà tứ nói thẳng ra, đôi mắt đẹp khép hờ lướt qua những người đó, dung nhan tuyệt đẹp mang theo ba phần tà mị bảy phần lười biếng, giữa hai lông mày toát ra khí tức tự tin và lạnh lùng, lập tức khiến hai tên cấm vệ không tự chủ cúi đầu lui về sau mấy bước, không dám nhìn thẳng.
Thấy hình bóng màu đỏ chói mắt, trong mắt vài người vây xem cách đó không thể che giấu vẻ kinh diễm và say mê...
Bước chân vốn đang tiến vào bên trong hơi ngừng lại, nàng xoay nửa người khẽ nhíu mày nhìn người đi tới. Đôi mắt long lanh tỏa ra ánh sáng linh động lung linh, đôi môi khẽ mở: "Cấm vệ quân bao vây Phượng phủ chúng ta? Muốn làm gì?"
"Nói là để chúng ta giao người đã đánh thái tử Thanh Đằng ra." Thấy nàng chỉ mặc một lớp áo trong, Tề Khang vội cuối đầu.
Lúc này Lãnh Sương đã mang áo ngoài của nàng ra, ở bên cạnh mặc cho nàng, chính nàng cũng tự mình lấy dây cột vào thắt lưng. Lãnh Sương dùng một sợi dây lụa nhẹ nhàng buộc mái tóc đen của nàng lên, sau khi sửa soạn sơ qua thì đứng sang một bên.
"Đi thôi! Đi xem thử." Nàng sửa sang lại quần áo trên người, dời bước đi ra ngoài.
"Dạ." Tề Khang đáp, vội đuổi theo.
Ở ngoài Phượng phủ lúc này, trong tay các cấm vệ quân đều cầm đuốc bao vây Phượng phủ. Những ngọn đuốc kia tỏa ra ánh lửa chiếu sáng một khoảng rộng xung quanh, sáng như ban ngày. Trừ hai nhánh cấm vệ quân trái phải bao vây ở ngoài Phượng phủ, còn khoảng chừng một đội năm mươi người đứng gác ở hai bên cửa chính, từng người ngẩng đầu ưỡn ngược, khí thế lạnh thấu xương.
Dẫn đầu là hai tên tướng lĩnh cấm vệ quân, cả người mặc một bộ áo giáp màu bạc, hông đeo trường kiếm. Cẩn thận quan sát, còn có thể thấy được có chút hăng hái và ngoan lệ trong vẻ mặt của bọn chúng.
Đối với việc chấp hành lệnh đến Phượng phủ bắt người, lòng bọn họ rất hăng hái. Ý nghĩa của Phượng gia như thế nào, bọn họ hiểu rất rõ. Những hộ vệ được gọi chung là Phượng vệ này của Phượng gia, từng người đều được bên ngoài khen là binh lính và hộ vệ xuất sắc. Bọn họ sớm đã muốn đọ sức, trước kia không có cơ hội đó, nhưng bây giờ thì có, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Phượng đại tiểu thư! Bọn ta phụng lệnh quốc chủ, đến đây bắt người đã đánh thái tử Thanh Đằng! Mời Phượng đại tiểu thư giao người ra đây!"
Một trong hai tên tướng cầm đầu truyền ra một giọng nói hùng hậu ẩn chứa khí tức huyền lực, trong bóng đêm nơi đây rất vang dội rõ ràng. Tiếng này vừa vang lên, khiến người trong Phượng phủ nghe được, cũng khiến cho dân chúng bu lại qua sát hết sức kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đánh thái tử Thanh Đằng? Không phải chứ? Thật hay giả?
"Đi, gõ cửa!"
Tướng lĩnh ra hiệu, để hai tên cấm vệ tiến lên gõ cửa. Nhưng hai người kia vừa mới bước tới, dơ tay lên còn chưa gõ xuống, thì đã thấy cửa lớn Phượng phủ từ từ mở ra. Đại tiểu thư Phượng phủ một thân áo đỏ xuất hiện phía trong cửa lớn, dung nhan tuyệt đẹp, hơi thở tà mị, làm cho mắt hai tên cẩm vệ quân đứng trước cửa ngây dại.
Lãnh Sương đi theo bên cạnh Phượng Cửu thấy kia hai tên cấm vệ ngây dại say mê nhìn chủ tử của nàng, ánh mắt kia thèm thường và kinh diễm, lập tức đáy bay một cước.
"Cút!"
Giọng nói rét lạnh của Lãnh Sương vang lên, ý sắc bén đi đôi với tiếng quát vừa rồi. Hai tên cấm vệ nhìn với đôi mắt ngây dại mà không thể tránh né, lập tức trúng một cước, lão đão ngã ngồi trên đất.
"Ngươi!"
Hai người họ lấy lại tinh thần đứng dậy, rút bội kiếm bên hông ra đang định động thủ, thì lại nghe Phượng đại tiểu thư tuyệt mỹ ma mị lên tiếng nên lập tức dừng lại.
"Sao nào? Muốn động thủ trước cửa Phượng phủ của ta hả?"
Phượng Cửu mặc bộ hồng y tà tứ nói thẳng ra, đôi mắt đẹp khép hờ lướt qua những người đó, dung nhan tuyệt đẹp mang theo ba phần tà mị bảy phần lười biếng, giữa hai lông mày toát ra khí tức tự tin và lạnh lùng, lập tức khiến hai tên cấm vệ không tự chủ cúi đầu lui về sau mấy bước, không dám nhìn thẳng.
Thấy hình bóng màu đỏ chói mắt, trong mắt vài người vây xem cách đó không thể che giấu vẻ kinh diễm và say mê...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro