Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Kết giới cách âm
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
Được, ta lập tức bảo người đi tìm hắn đến đây." Lữ đạo sư nói, nhanh
chóng đi ra bên ngoài, gọi hai học sinh ở Linh viện nhanh chóng chạy đến Đan viện tìm Phượng Cửu đến đây.
Bên này bởi vì tin tức Lô đạo sư đột nhiên té xỉu tính mạng đang bị đe dọa nhanh chóng truyền ra, đạo sư của Linh viện và Huyền viện cùng với học sinh đều nghe được tin tức này, ngay cả Dược phong ở bên kia cũng vì có mấy vị dược sư đến đây nên biết được có vị đạo sư đang lâm vào thời khắc sống chết.
Nhưng ở trong Đan viện gần như bị phong bế, cách nhau vài đỉnh núi, trên đan đỉnh, động phủ nơi Phượng Cửu đang ở, đối với chuyện bên kia nàng không biết gì cả, huống chi lúc này Phượng Cửu còn ngủ say trong động phủ, căn bản không nghĩ đến chuyện bên ngoài.
Hai người Quan Tập Lẫm và Diệp Tinh ngồi ở bên ngoài động phủ, vừa tán gẫu, vừa chờ Phượng Cửu tỉnh lại. Bởi vì kết giới xung quanh động phủ không có mở ra, bọn họ cũng vào không được, lại gọi không nghe thấy, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Cũng bởi vì sáng sớm hai người đã tới đây, vì vậy đối với tin tức Linh viện và Huyền viện truyền ra tính mạng của Lô đạo sư bị đe dọa tất nhiên cũng không biết.
Mãi đến khi, hai học sinh của Linh viện vội vã cưỡi hạc đến, lúc hai người kia nhìn thấy hai người nói đùa dưới tàng cây, không khỏi hơi giật mình, liếc mắt nhìn nhau sau đó đi đến phía trước.
“Diệp Tinh học tỷ."
Hai người gọi, ánh mắt nhìn về quần áo nam tử của học sinh Huyền viện, sau khi quan sát một lát, một người trong đó đi tới trước động phủ gọi: "Phượng Cửu! Phượng Cửu mau ra đây, Lữ đạo sư tìm ngươi."
Nghe được lời kia, Diệp Tinh và Quan Tập Lẫm hơi giật mình, rồi nhìn nhau, Diệp Tinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tìm Phượng Cửu làm gì?"
"Phượng Cửu, Phượng Cửu mau ra đây, Lữ đạo sư tìm ngươi."
Tên học sinh kia gọi lớn tiếng, rót linh lực vào âm thanh, nếu như không phải Phượng Cửu đã đặt kết giới cách âm thật tốt, bây giờ trong động phủ cũng đã được đặt cách âm, mặc kệ bọn hắn gọi lớn đến đâu thì người ngủ say bên trong cũng không nghe được.
Hai người nhìn thấy nửa ngày cũng không có động tĩnh, lúc này mới xoay người lại nói với Diệp Tinh: "Diệp Tinh học tỷ, Lữ đạo sư bảo Phượng Cửu lập tức đi tới giáo đạo xử một chuyến, hắn đang ở nơi nào? Có phải đã đi ra ngoài rồi? Sao chúng ta gọi lâu như vậy cũng không thấy trả lời?"
"Nàng ở trong động phủ, chỉ là động phủ của nàng có đặt kết giới cách âm, thanh âm bên ngoài không truyền vào được, nghe sủng vật của nàng nói đêm qua rất khuya nàng mới ngủ, ngày hôm nay có lẽ nhanh nhất cũng phải đến buổi trưa nàng mới tỉnh lại."
"Đến buổi trưa?" Hai học sinh biến sắc: "Như vậy sao được, việc này không chờ được!"
"Chuyện gì không chờ được?" Quan Tập Lẫm mở miệng hỏi thăm, lông mày hơi nhíu lại, trông thấy sắc mặt của hai học sinh hơi thay đổi.
"Lô đạo sư không chờ được! Lô đạo sư sắp chết rồi, Lữ đạo sư nói có lẽ Phượng Cửu có thể cứu, bảo chúng ta nhanh chóng đến đây gọi hắn đi qua."
Hai người học sinh nói, đối với chuyện Phượng Cửu có thể cứu Lô đạo sư, kỳ thực trong lòng bọn họ cũng không tin tưởng, dù sao cũng là một học sinh mới vào, sao có thể ngay cả dược sư và thầy thuốc đều cứu không được, hắn lại cứu được? Đoán chừng Lữ đạo sư bọn họ cũng không còn biện pháp, nên mới nghĩ tới tử mã đương hoạt mã y (*).
Lúc viện trưởng và Lữ đạo sư bọn họ nói chuyện, bọn họ chỉ canh giữ ở bên ngoài, cũng nghe được thanh âm bên trong, gọi Phượng Cửu đi qua, hình như là vì hai ngày trước Phượng Cửu đã nói Lô đạo sư có bệnh phải trị, cũng không biết nghĩ thế nào bọn họ lại muốn tìm Phượng Cửu đến xem qua, ai ngờ lại tới nơi này, Phượng Cửu lại còn đặt kết giới cách âm trong động phủ, quả thực quá đáng giận!
"Tính mạng của Lô đạo sư bị đe dọa? Tại sao có thể như vậy?" Diệp Tinh nghe tin tức này, sắc mặt cũng thay đổi.
Bên này bởi vì tin tức Lô đạo sư đột nhiên té xỉu tính mạng đang bị đe dọa nhanh chóng truyền ra, đạo sư của Linh viện và Huyền viện cùng với học sinh đều nghe được tin tức này, ngay cả Dược phong ở bên kia cũng vì có mấy vị dược sư đến đây nên biết được có vị đạo sư đang lâm vào thời khắc sống chết.
Nhưng ở trong Đan viện gần như bị phong bế, cách nhau vài đỉnh núi, trên đan đỉnh, động phủ nơi Phượng Cửu đang ở, đối với chuyện bên kia nàng không biết gì cả, huống chi lúc này Phượng Cửu còn ngủ say trong động phủ, căn bản không nghĩ đến chuyện bên ngoài.
Hai người Quan Tập Lẫm và Diệp Tinh ngồi ở bên ngoài động phủ, vừa tán gẫu, vừa chờ Phượng Cửu tỉnh lại. Bởi vì kết giới xung quanh động phủ không có mở ra, bọn họ cũng vào không được, lại gọi không nghe thấy, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Cũng bởi vì sáng sớm hai người đã tới đây, vì vậy đối với tin tức Linh viện và Huyền viện truyền ra tính mạng của Lô đạo sư bị đe dọa tất nhiên cũng không biết.
Mãi đến khi, hai học sinh của Linh viện vội vã cưỡi hạc đến, lúc hai người kia nhìn thấy hai người nói đùa dưới tàng cây, không khỏi hơi giật mình, liếc mắt nhìn nhau sau đó đi đến phía trước.
“Diệp Tinh học tỷ."
Hai người gọi, ánh mắt nhìn về quần áo nam tử của học sinh Huyền viện, sau khi quan sát một lát, một người trong đó đi tới trước động phủ gọi: "Phượng Cửu! Phượng Cửu mau ra đây, Lữ đạo sư tìm ngươi."
Nghe được lời kia, Diệp Tinh và Quan Tập Lẫm hơi giật mình, rồi nhìn nhau, Diệp Tinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tìm Phượng Cửu làm gì?"
"Phượng Cửu, Phượng Cửu mau ra đây, Lữ đạo sư tìm ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên học sinh kia gọi lớn tiếng, rót linh lực vào âm thanh, nếu như không phải Phượng Cửu đã đặt kết giới cách âm thật tốt, bây giờ trong động phủ cũng đã được đặt cách âm, mặc kệ bọn hắn gọi lớn đến đâu thì người ngủ say bên trong cũng không nghe được.
Hai người nhìn thấy nửa ngày cũng không có động tĩnh, lúc này mới xoay người lại nói với Diệp Tinh: "Diệp Tinh học tỷ, Lữ đạo sư bảo Phượng Cửu lập tức đi tới giáo đạo xử một chuyến, hắn đang ở nơi nào? Có phải đã đi ra ngoài rồi? Sao chúng ta gọi lâu như vậy cũng không thấy trả lời?"
"Nàng ở trong động phủ, chỉ là động phủ của nàng có đặt kết giới cách âm, thanh âm bên ngoài không truyền vào được, nghe sủng vật của nàng nói đêm qua rất khuya nàng mới ngủ, ngày hôm nay có lẽ nhanh nhất cũng phải đến buổi trưa nàng mới tỉnh lại."
"Đến buổi trưa?" Hai học sinh biến sắc: "Như vậy sao được, việc này không chờ được!"
"Chuyện gì không chờ được?" Quan Tập Lẫm mở miệng hỏi thăm, lông mày hơi nhíu lại, trông thấy sắc mặt của hai học sinh hơi thay đổi.
"Lô đạo sư không chờ được! Lô đạo sư sắp chết rồi, Lữ đạo sư nói có lẽ Phượng Cửu có thể cứu, bảo chúng ta nhanh chóng đến đây gọi hắn đi qua."
Hai người học sinh nói, đối với chuyện Phượng Cửu có thể cứu Lô đạo sư, kỳ thực trong lòng bọn họ cũng không tin tưởng, dù sao cũng là một học sinh mới vào, sao có thể ngay cả dược sư và thầy thuốc đều cứu không được, hắn lại cứu được? Đoán chừng Lữ đạo sư bọn họ cũng không còn biện pháp, nên mới nghĩ tới tử mã đương hoạt mã y (*).
Lúc viện trưởng và Lữ đạo sư bọn họ nói chuyện, bọn họ chỉ canh giữ ở bên ngoài, cũng nghe được thanh âm bên trong, gọi Phượng Cửu đi qua, hình như là vì hai ngày trước Phượng Cửu đã nói Lô đạo sư có bệnh phải trị, cũng không biết nghĩ thế nào bọn họ lại muốn tìm Phượng Cửu đến xem qua, ai ngờ lại tới nơi này, Phượng Cửu lại còn đặt kết giới cách âm trong động phủ, quả thực quá đáng giận!
"Tính mạng của Lô đạo sư bị đe dọa? Tại sao có thể như vậy?" Diệp Tinh nghe tin tức này, sắc mặt cũng thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro