Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Mong công chúa chỉ bảo nhiều hơn
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
Ánh mắt các vị Quốc chủ nhìn nàng đánh giá, nụ cười trên mặt càng tươi
hơn, đến ngữ khí cũng dịu dàng hơn vài phần, không giống như lúc trước
nghiêm nghị lạnh lùng dạy dỗ chỉ bảo hoàng nhi của bọn họ.
“Ha ha! Sớm nghe nói thần thái phong tư của công chúa điện hạ xuất chúng, hôm nay được gặp, quả thực những lời đồn kia chỉ nói không đến một phần mười sự thực!
“Không sai, mười sáu tuổi mà đã đạt đến cấp võ tông, tài năng thiên bẩm như vậy quả thực là hiếm gặp trên đời!”
“So với công chúa thì đám hoàng tử chúng ta quả thực là không đáng là gì!”
Các vị Quốc chủ cười cười nói nói, lúc này nhìn thấy Phượng Cửu, bọn họ đã quyết định, cho dù làm thế nào thì cũng phải tạo quan hệ tốt với hoàng triều Phượng Hoàng, có người con gái thiên tư tài giỏi như vậy lại cộng thêm bản thân Phượng Tiêu cùng Phượng lão thái gia và người nhà Lâm gia của cường quốc cấp ba, hoàng triều Phượng Hoàng này làm sao lại có thể kết bạn xấu được đây?
Mà lúc phụ hoàng của bọn họ nói Phượng Cửu có tu vi cấp Võ Tông, tám vị Hoàng tử vẫn cúi đầu không dám để Phượng Cửu nhìn thấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn, trừng mắt tức giận ngạc nhiên nhìn về hướng người con gái nho nhã tuyệt mỹ kia mà trong lòng vô cùng tức giận.
Nàng ta như vậy mà là Võ Tông! Sao nàng ta có thể là Võ Tông?
Một tên Võ Tông lại không biết xấu hổ cùng với bọn họ ở đây chỉ có người ở cấp đại võ sư trao đổi? Cũng quá là vô liêm sỉ rồi!
Bọn họ từng người một trừng mắt lên tức giận nhìn người con gái đang cười nói với phụ hoàng bọn họ, nàng lúc này cử chỉ vô cùng nho nhã lộ ra hơi thở mạnh, đâu có vẻ đơn thuần vô tội như lúc dụ lừa bọn họ xuống hố?
Đây chẳng phải là một con thỏ trắng con bên ngoài thì tưởng vô hại nhưng thực chất bên trong lại là một con hồ ly mặt ngọc gian xảo!
Đúng lúc bọn họ đang trừng mắt tức giận nhìn nàng thì lại nghe thấy giọng nói của phụ hoàng bọn họ mang theo tiếng cười truyền đến, sợ đến mức bọn họ phải vội vàng thu lại vẻ tức giận trên mặt, một mặt ngồi yên ngoan ngoãn, hơi nhìn xuống nghe dạy.
“Hoàng nhi, hiếm khi mới có dịp đến hoàng triều Phượng Hoàng, công chúa điện hạ lại xinh đẹp xuất chúng như vậy, các con phải nắm giữ cơ hội này, xin công chúa chỉ bảo các con một chút.”
Nghe những lời này, tám vị hoàng tử đang nhìn xuống kia từng người một tự cắn răng tức giận. Bọn họ đã sớm được chỉ bảo qua, cái mặt sưng xanh vù này không phải là do nàng ban tặng hay sao?
Nhưng bọn họ cũng không dám không nghe theo, đành lòng phải đáp lại: “Vâng, chúng con sẽ ghi nhớ lời căn dặn của phụ hoàng, nhất định sẽ tìm công chúa điện hạ chỉ giáo thêm!”
Phượng Cửu nghe xong cũng chỉ cười rồi nói: “Chỉ giáo thì không dám làm, nếu như mấy vị hoàng tử không ghét thì bổn cung cũng rất vui lòng cùng mấy vị hoàng tử thảo luận trao đổi nhiều hơn!”
Nói đến hai chữ thảo luận này, trong mắt nàng mang theo nụ cười nhìn mấy người kia, ý cười trong mắt nàng thì chỉ có mấy người bọn họ mới hiểu được.
“Ha ha ha! Được được được! Có lời của công chúa thì chúng ta cũng yên tâm rồi!” Các vị Quốc chủ cười vang, theo bọn họ thấy thì có thể thảo luận cùng Phượng Cửu, một là có thể để nàng chỉ dạy thêm, hai là có thể lôi kéo quan hệ, chỉ có lợi chứ không có hại gì cả.
Chỉ có tám vị hoàng tử kia sau khi nghe nàng nói xong không tự chủ được mà giơ tay lên sờ mặt mình, cảm thấy vết thương trên mặt này vẫn còn đau...
Một lúc sau, sau khi mọi người giải tán, trong đại điện chỉ còn sót lại cha con hai người, Phượng Tiêu nhìn nàng cười rồi nói: “Mấy người kia sao lại đắc tội với con vậy? Mà lại được con sửa lại cả mặt thế kia, chuyện này thực sự khiến người ta muốn không chú ý đến bọn chúng cũng khó!”
Phượng Cửu cười vui vẻ rồi đến bên cạnh ông kéo cánh tay ông ngồi xuống: “Lúc con vào cung bọn họ đã ngăn con, bảo con uống rượu ngắm hoa cùng bọn họ, con nói con không có hứng thú uống rượu ngắm hoa nên dẫn bọn họ đi chơi trò thú vị hơn một chút!”
“Vậy tại sao bọn chúng đến cáo trạng cũng không dám? Con lại làm chuyện gì rồi?” Biết con gái không ai bằng cha, nàng vừa nói ra thì Phượng Tiêu đã biết tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy được.
“Ha ha! Sớm nghe nói thần thái phong tư của công chúa điện hạ xuất chúng, hôm nay được gặp, quả thực những lời đồn kia chỉ nói không đến một phần mười sự thực!
“Không sai, mười sáu tuổi mà đã đạt đến cấp võ tông, tài năng thiên bẩm như vậy quả thực là hiếm gặp trên đời!”
“So với công chúa thì đám hoàng tử chúng ta quả thực là không đáng là gì!”
Các vị Quốc chủ cười cười nói nói, lúc này nhìn thấy Phượng Cửu, bọn họ đã quyết định, cho dù làm thế nào thì cũng phải tạo quan hệ tốt với hoàng triều Phượng Hoàng, có người con gái thiên tư tài giỏi như vậy lại cộng thêm bản thân Phượng Tiêu cùng Phượng lão thái gia và người nhà Lâm gia của cường quốc cấp ba, hoàng triều Phượng Hoàng này làm sao lại có thể kết bạn xấu được đây?
Mà lúc phụ hoàng của bọn họ nói Phượng Cửu có tu vi cấp Võ Tông, tám vị Hoàng tử vẫn cúi đầu không dám để Phượng Cửu nhìn thấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn, trừng mắt tức giận ngạc nhiên nhìn về hướng người con gái nho nhã tuyệt mỹ kia mà trong lòng vô cùng tức giận.
Nàng ta như vậy mà là Võ Tông! Sao nàng ta có thể là Võ Tông?
Một tên Võ Tông lại không biết xấu hổ cùng với bọn họ ở đây chỉ có người ở cấp đại võ sư trao đổi? Cũng quá là vô liêm sỉ rồi!
Bọn họ từng người một trừng mắt lên tức giận nhìn người con gái đang cười nói với phụ hoàng bọn họ, nàng lúc này cử chỉ vô cùng nho nhã lộ ra hơi thở mạnh, đâu có vẻ đơn thuần vô tội như lúc dụ lừa bọn họ xuống hố?
Đây chẳng phải là một con thỏ trắng con bên ngoài thì tưởng vô hại nhưng thực chất bên trong lại là một con hồ ly mặt ngọc gian xảo!
Đúng lúc bọn họ đang trừng mắt tức giận nhìn nàng thì lại nghe thấy giọng nói của phụ hoàng bọn họ mang theo tiếng cười truyền đến, sợ đến mức bọn họ phải vội vàng thu lại vẻ tức giận trên mặt, một mặt ngồi yên ngoan ngoãn, hơi nhìn xuống nghe dạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hoàng nhi, hiếm khi mới có dịp đến hoàng triều Phượng Hoàng, công chúa điện hạ lại xinh đẹp xuất chúng như vậy, các con phải nắm giữ cơ hội này, xin công chúa chỉ bảo các con một chút.”
Nghe những lời này, tám vị hoàng tử đang nhìn xuống kia từng người một tự cắn răng tức giận. Bọn họ đã sớm được chỉ bảo qua, cái mặt sưng xanh vù này không phải là do nàng ban tặng hay sao?
Nhưng bọn họ cũng không dám không nghe theo, đành lòng phải đáp lại: “Vâng, chúng con sẽ ghi nhớ lời căn dặn của phụ hoàng, nhất định sẽ tìm công chúa điện hạ chỉ giáo thêm!”
Phượng Cửu nghe xong cũng chỉ cười rồi nói: “Chỉ giáo thì không dám làm, nếu như mấy vị hoàng tử không ghét thì bổn cung cũng rất vui lòng cùng mấy vị hoàng tử thảo luận trao đổi nhiều hơn!”
Nói đến hai chữ thảo luận này, trong mắt nàng mang theo nụ cười nhìn mấy người kia, ý cười trong mắt nàng thì chỉ có mấy người bọn họ mới hiểu được.
“Ha ha ha! Được được được! Có lời của công chúa thì chúng ta cũng yên tâm rồi!” Các vị Quốc chủ cười vang, theo bọn họ thấy thì có thể thảo luận cùng Phượng Cửu, một là có thể để nàng chỉ dạy thêm, hai là có thể lôi kéo quan hệ, chỉ có lợi chứ không có hại gì cả.
Chỉ có tám vị hoàng tử kia sau khi nghe nàng nói xong không tự chủ được mà giơ tay lên sờ mặt mình, cảm thấy vết thương trên mặt này vẫn còn đau...
Một lúc sau, sau khi mọi người giải tán, trong đại điện chỉ còn sót lại cha con hai người, Phượng Tiêu nhìn nàng cười rồi nói: “Mấy người kia sao lại đắc tội với con vậy? Mà lại được con sửa lại cả mặt thế kia, chuyện này thực sự khiến người ta muốn không chú ý đến bọn chúng cũng khó!”
Phượng Cửu cười vui vẻ rồi đến bên cạnh ông kéo cánh tay ông ngồi xuống: “Lúc con vào cung bọn họ đã ngăn con, bảo con uống rượu ngắm hoa cùng bọn họ, con nói con không có hứng thú uống rượu ngắm hoa nên dẫn bọn họ đi chơi trò thú vị hơn một chút!”
“Vậy tại sao bọn chúng đến cáo trạng cũng không dám? Con lại làm chuyện gì rồi?” Biết con gái không ai bằng cha, nàng vừa nói ra thì Phượng Tiêu đã biết tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro