Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Mỹ nhân chặn đường
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
“Ồ? Ngươi sẽ tức giận sao? Ha ha! Ngươi tức giận cho ta xem một chút!”
Phượng Cửu liếc nhìn bọn họ, không nói gì, nhưng không ai thấy ống tay áo nàng khẽ động, nàng nhìn về lá cây đang bị gió thổi xuống đất, chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc.
Sau đó nàng nhìn đám học sinh xung quanh, cất bước tiếp tục đi tới. Nghĩ đến hôm nay không gặp được Quan Tập Lẫm thì lần sau nàng sẽ tới vậy, nếu không thì để cho Quan Tập Lẫm đi tìm nàng. Dù sao hôm nay nàng cũng gây ra động tĩnh quá lớn, một khi truyền ra thì Quan Tập Lẫm cũng sẽ biết thôi.
“Tiểu tử, ai cho phép ngươi…”
Lời còn chưa nói xong, học sinh đang định kéo tay Phượng Cửu kia bỗng cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người ngã sấp về trước theo quán tính.
“Hả?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiếng kinh hô vang lên không ngừng, đám học sinh của Huyền viện từng người đều cảm thấy chân mình mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi, những người khác đứng xa hơn thì đều bị kinh sợ, trừng mắt nhìn chằm chằm Phượng Cửu.
“Là ngươi làm đúng không? Ngươi là học sinh Dược viện, nhất định là ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu!”
Mấy tên học sinh Huyền viện đứng đó chỉ tay mắng chửi Phượng Cửu, nhưng chỉ thấy Phượng Cửu khẽ búng tay một cái, bọn họ lập tức cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.
Phượng Cửu nhìn đám học sinh Huyền viện nằm la liệt dưới đất, bất đắc dĩ nói: “Đã bảo các ngươi đừng cản đường rồi, nhưng các ngươi lại không nghe lời ta, sao có thể trách ta được?”
Đám học sinh đó trừng mắt nhìn Phượng Cửu, bọn họ đều cảm thấy Phượng Cửu là tiểu nhân bỉ ổi! Nếu như trực tiếp động thủ thì bọn họ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn!
Phượng Cửu nhìn bọn họ, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, mỉm cười sâu xa nói: “May mắn cho các ngươi là ta chỉ hạ dược mà thôi…”
Nói xong, Phượng Cửu phất tay áo, đi về phía trước, nhưng một thân ảnh màu trắng lại rơi xuống cản đường nàng.
“Vị học đệ này, ta tên là Châu Huyên, là học sinh của linh viện, ta muốn hỏi ngươi có thể nhượng lại lông vũ thất thải lưu ly này không? Ta có thể dùng giá cao để đổi.”
Châu Huyên mặc một thân bạch y, đôi mắt nhu hòa nhìn thẳng vào thiếu niên mặc áo xanh, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, khiến cho tim của đám học sinh nam vô cùng ngứa ngáy, hận chính mình không phải là thiếu niên áo xanh kia, nếu được thì bọn họ nhất định sẽ hai tay dâng lông vũ thất thải lưu ly đến trước mặt Châu Huyên.
Phượng Cửu đánh giá thiếu nữ mặc bạch y trước mặt, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung nhan xinh đẹp, khí tức nhu hòa, chỉ tiếc sự cao ngạo giữa hai đầu lông mày đã khiến cho khí chất trên người giảm đi một bậc.
So sánh với Diệp Tinh thì Châu Huyên này còn kém xa!
Bởi vậy Diệp Tinh không chỉ là một trong mười đại thiên kiêu mà còn là đệ nhất mỹ nhân được cả học viện Tinh Vân công nhận, danh tiếng không phải người bình thường có thể so sánh.
Thấy thiếu niên mặc áo xanh đang đánh giá mình, Châu Huyên cố nén phản cảm, duy trì ý cười ôn hòa, ánh mắt mang theo chút thẹn thùng nhìn thiếu niên áo xanh.
Lúc đó chỉ nhìn qua nên không để ý, hiện giờ đứng gần mới phát hiện ra thiếu niên này thì ra cũng rất đẹp…
Hai đầu lông mày phóng khoáng, ánh mắt mang thần thái tự tin, vô cùng chói mắt, khiến cho người ta nhìn một lần thì không thể dời mắt đi được nữa
Phượng Cửu liếc nhìn bọn họ, không nói gì, nhưng không ai thấy ống tay áo nàng khẽ động, nàng nhìn về lá cây đang bị gió thổi xuống đất, chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc.
Sau đó nàng nhìn đám học sinh xung quanh, cất bước tiếp tục đi tới. Nghĩ đến hôm nay không gặp được Quan Tập Lẫm thì lần sau nàng sẽ tới vậy, nếu không thì để cho Quan Tập Lẫm đi tìm nàng. Dù sao hôm nay nàng cũng gây ra động tĩnh quá lớn, một khi truyền ra thì Quan Tập Lẫm cũng sẽ biết thôi.
“Tiểu tử, ai cho phép ngươi…”
Lời còn chưa nói xong, học sinh đang định kéo tay Phượng Cửu kia bỗng cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người ngã sấp về trước theo quán tính.
“Hả?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiếng kinh hô vang lên không ngừng, đám học sinh của Huyền viện từng người đều cảm thấy chân mình mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi, những người khác đứng xa hơn thì đều bị kinh sợ, trừng mắt nhìn chằm chằm Phượng Cửu.
“Là ngươi làm đúng không? Ngươi là học sinh Dược viện, nhất định là ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu!”
Mấy tên học sinh Huyền viện đứng đó chỉ tay mắng chửi Phượng Cửu, nhưng chỉ thấy Phượng Cửu khẽ búng tay một cái, bọn họ lập tức cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.
Phượng Cửu nhìn đám học sinh Huyền viện nằm la liệt dưới đất, bất đắc dĩ nói: “Đã bảo các ngươi đừng cản đường rồi, nhưng các ngươi lại không nghe lời ta, sao có thể trách ta được?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám học sinh đó trừng mắt nhìn Phượng Cửu, bọn họ đều cảm thấy Phượng Cửu là tiểu nhân bỉ ổi! Nếu như trực tiếp động thủ thì bọn họ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn!
Phượng Cửu nhìn bọn họ, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, mỉm cười sâu xa nói: “May mắn cho các ngươi là ta chỉ hạ dược mà thôi…”
Nói xong, Phượng Cửu phất tay áo, đi về phía trước, nhưng một thân ảnh màu trắng lại rơi xuống cản đường nàng.
“Vị học đệ này, ta tên là Châu Huyên, là học sinh của linh viện, ta muốn hỏi ngươi có thể nhượng lại lông vũ thất thải lưu ly này không? Ta có thể dùng giá cao để đổi.”
Châu Huyên mặc một thân bạch y, đôi mắt nhu hòa nhìn thẳng vào thiếu niên mặc áo xanh, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, khiến cho tim của đám học sinh nam vô cùng ngứa ngáy, hận chính mình không phải là thiếu niên áo xanh kia, nếu được thì bọn họ nhất định sẽ hai tay dâng lông vũ thất thải lưu ly đến trước mặt Châu Huyên.
Phượng Cửu đánh giá thiếu nữ mặc bạch y trước mặt, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung nhan xinh đẹp, khí tức nhu hòa, chỉ tiếc sự cao ngạo giữa hai đầu lông mày đã khiến cho khí chất trên người giảm đi một bậc.
So sánh với Diệp Tinh thì Châu Huyên này còn kém xa!
Bởi vậy Diệp Tinh không chỉ là một trong mười đại thiên kiêu mà còn là đệ nhất mỹ nhân được cả học viện Tinh Vân công nhận, danh tiếng không phải người bình thường có thể so sánh.
Thấy thiếu niên mặc áo xanh đang đánh giá mình, Châu Huyên cố nén phản cảm, duy trì ý cười ôn hòa, ánh mắt mang theo chút thẹn thùng nhìn thiếu niên áo xanh.
Lúc đó chỉ nhìn qua nên không để ý, hiện giờ đứng gần mới phát hiện ra thiếu niên này thì ra cũng rất đẹp…
Hai đầu lông mày phóng khoáng, ánh mắt mang thần thái tự tin, vô cùng chói mắt, khiến cho người ta nhìn một lần thì không thể dời mắt đi được nữa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro