Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Sắc mặt hồng hào
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
Tuy chủ tử Phượng Tiêu của bọn họ đã là quốc chủ, đại tiểu thư cũng là
công chúa cao quý nhưng bọn họ là những người đã theo họ lâu năm nên vẫn quen gọi họ là chủ tử và đại tiểu thư. Bởi vì không cách nào thay đổi
được, chủ tử vẫn là chủ tử, đại tiểu thư vẫn là đại tiểu thư của bọn họ.
Nghe thấy những lời đó, Phượng Tiêu vui mừng đứng dậy, bước vội ra ngoài: “Ngươi nói tiểu Cửu và lão thái gia đều về rồi sao?”
“Vâng, đã về tới ngoài cổng thành rồi, thuộc hạ nhận được tin tức liền lập tức quay về đây báo cáo.”
“Vậy lão thái gia thế nào? Sức khỏe ra sao rồi? Còn tốt không?” Trong lòng Phượng Tiêu có chút lo lắng, mặc dù tiểu Cửu vẫn luôn nói người bắt lão thái gia đi có lẽ không phải là kẻ thù của Phượng gia nhưng không nhìn thấy lão thái gia bình an trở về thì ông ấy vẫn chưa yên lòng được.
Vị Phượng vệ trung niên kia nói: “Chủ tử an tâm, nghe người phía dưới nói, lão thái gia vẻ mặt hồng hào, tinh thần sức khỏe vô cùng tốt.”
“Ha ha! Được được, bình an quay về là tốt rồi, bình an quay về là tốt rồi!” Ông ấy bước ra bên ngoài, định đích thân ra ngoài cửa cung nghênh đón.
Cùng lúc đó Phượng Cửu đã đổi thành trang phục của nữ tử, nàng mặc bộ váy màu trắng kéo Phượng lão thái gia bước vào cổng thành của thành Vân Nguyệt. Theo phía sau chỉ có Lãnh Sương, Lãnh Hoa dắt lão Bạch và Thôn Vân, còn ba người Hiên Viên Mặc Trạch Khôi Lang và Ảnh Nhất đã vào hoàng cung trước một bước rồi.
Nàng không ngồi phi thuyền dừng thẳng ở trước cửa cung mà hạ phi thuyền ở ngoài thành bởi vì nàng muốn đi vào thành Vân Nguyệt cùng gia gia nàng, muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng gia gia của nàng đã trở về rồi!
Còn các gia tộc khác trong thành Vân Nguyệt sau khi nghe được tin ấy thì đều lo lắng thấp thỏm.
“Cái gì? Phượng lão thái gia đã trở về rồi sao?”
“Sao ông ấy lại đột nhiên trở về? Không phải là bị mất tích thần bí sao?”
“Ông ta trở về cùng với ai cơ? Thời gian vừa rồi ông ấy đã ở đâu? Bị ai bắt đi vậy?”
Từng câu hỏi nghi ngờ được truyền ra từ các gia tộc. Hôm nay Phượng lão thái gia trở về thì ông ấy đã trở thành Thái Thượng hoàng của Phượng Hoàng hoàng triều rồi, khoảng thời gian này những thứ mà Phượng gia đã trải qua thật khiến người ta bất ngờ.
Một Phượng Tiêu bị chuẩn đoán là hôn mê không tỉnh đột nhiên lại tỉnh lại, còn tăng cấp trở thành võ hoàng, một bước thay thế người của Mộ Dung gia trở thành quốc chủ. Bây giờ, vị Phượng lão thái gia không rõ tung tích kia cũng đột nhiên trở về.
Chuyện kì lạ như vậy nên ai nấy đều rất hiếu kì, họ biết mấy người Phượng Cửu đã vào cổng thành nên nhao nhao ra xem. Người của Phượng gia thân là hoàng tộc cao quý, đã không còn là những người thế gia như bọn họ, không còn muốn bái kiến thì bái kiến, muốn gặp thì gặp như trước kia nữa rồi.
“Phượng lão thái gia người đã trở về rồi sao?”
“Cái gì mà Phượng lão thái gia? Hiện tại ngài ấy là Thái Thượng hoàng rồi.”
Dân chúng trong thành nhận ra ông ấy đều rối rít chào hỏi, lúc bị ai đó nhắc nhở thân phận của ông ấy hiện giờ không giống như trước nữa thì tất cả mọi người cũng đổi cách xưng hô, nhao nhao gọi thành Thái Thượng hoàng.
“Khà khà, lão phu đã trở về rồi, phiền mọi người lo lắng rồi.” Lão thái gia cười hài lòng và chào hỏi người dân trong thành, nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình phấn khích của mọi người, nụ cười trên mặt ông lại càng tươi hơn.
“Gia gia, mọi người đều rất vui vẻ khi thấy người quay về!” Phượng Cửu kéo ông ấy bước vào trong thành, trên mặt cũng nở nụ cười dịu dàng.
“Đúng vậy! Sống ở đây nhiều năm như vậy, đều quen biết hết rồi, đương nhiên là vui rồi.” Ông gật đầu xúc động, nhìn thấy từ xa xa có một bóng hình quen thộc đang đi về phía ông, nhìn thấy bóng hình đó mắt ông chợt sáng lên.
“Cảnh lão thái gia! Lão già này đã xuất quan rồi sao? Ha ha!” Phượng lão thái gia bước vội về phía trước, ôm Cảnh lão thái gia đang ra đón vào lòng, hai người vỗ vai nhau.
Nghe thấy những lời đó, Phượng Tiêu vui mừng đứng dậy, bước vội ra ngoài: “Ngươi nói tiểu Cửu và lão thái gia đều về rồi sao?”
“Vâng, đã về tới ngoài cổng thành rồi, thuộc hạ nhận được tin tức liền lập tức quay về đây báo cáo.”
“Vậy lão thái gia thế nào? Sức khỏe ra sao rồi? Còn tốt không?” Trong lòng Phượng Tiêu có chút lo lắng, mặc dù tiểu Cửu vẫn luôn nói người bắt lão thái gia đi có lẽ không phải là kẻ thù của Phượng gia nhưng không nhìn thấy lão thái gia bình an trở về thì ông ấy vẫn chưa yên lòng được.
Vị Phượng vệ trung niên kia nói: “Chủ tử an tâm, nghe người phía dưới nói, lão thái gia vẻ mặt hồng hào, tinh thần sức khỏe vô cùng tốt.”
“Ha ha! Được được, bình an quay về là tốt rồi, bình an quay về là tốt rồi!” Ông ấy bước ra bên ngoài, định đích thân ra ngoài cửa cung nghênh đón.
Cùng lúc đó Phượng Cửu đã đổi thành trang phục của nữ tử, nàng mặc bộ váy màu trắng kéo Phượng lão thái gia bước vào cổng thành của thành Vân Nguyệt. Theo phía sau chỉ có Lãnh Sương, Lãnh Hoa dắt lão Bạch và Thôn Vân, còn ba người Hiên Viên Mặc Trạch Khôi Lang và Ảnh Nhất đã vào hoàng cung trước một bước rồi.
Nàng không ngồi phi thuyền dừng thẳng ở trước cửa cung mà hạ phi thuyền ở ngoài thành bởi vì nàng muốn đi vào thành Vân Nguyệt cùng gia gia nàng, muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng gia gia của nàng đã trở về rồi!
Còn các gia tộc khác trong thành Vân Nguyệt sau khi nghe được tin ấy thì đều lo lắng thấp thỏm.
“Cái gì? Phượng lão thái gia đã trở về rồi sao?”
“Sao ông ấy lại đột nhiên trở về? Không phải là bị mất tích thần bí sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông ta trở về cùng với ai cơ? Thời gian vừa rồi ông ấy đã ở đâu? Bị ai bắt đi vậy?”
Từng câu hỏi nghi ngờ được truyền ra từ các gia tộc. Hôm nay Phượng lão thái gia trở về thì ông ấy đã trở thành Thái Thượng hoàng của Phượng Hoàng hoàng triều rồi, khoảng thời gian này những thứ mà Phượng gia đã trải qua thật khiến người ta bất ngờ.
Một Phượng Tiêu bị chuẩn đoán là hôn mê không tỉnh đột nhiên lại tỉnh lại, còn tăng cấp trở thành võ hoàng, một bước thay thế người của Mộ Dung gia trở thành quốc chủ. Bây giờ, vị Phượng lão thái gia không rõ tung tích kia cũng đột nhiên trở về.
Chuyện kì lạ như vậy nên ai nấy đều rất hiếu kì, họ biết mấy người Phượng Cửu đã vào cổng thành nên nhao nhao ra xem. Người của Phượng gia thân là hoàng tộc cao quý, đã không còn là những người thế gia như bọn họ, không còn muốn bái kiến thì bái kiến, muốn gặp thì gặp như trước kia nữa rồi.
“Phượng lão thái gia người đã trở về rồi sao?”
“Cái gì mà Phượng lão thái gia? Hiện tại ngài ấy là Thái Thượng hoàng rồi.”
Dân chúng trong thành nhận ra ông ấy đều rối rít chào hỏi, lúc bị ai đó nhắc nhở thân phận của ông ấy hiện giờ không giống như trước nữa thì tất cả mọi người cũng đổi cách xưng hô, nhao nhao gọi thành Thái Thượng hoàng.
“Khà khà, lão phu đã trở về rồi, phiền mọi người lo lắng rồi.” Lão thái gia cười hài lòng và chào hỏi người dân trong thành, nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình phấn khích của mọi người, nụ cười trên mặt ông lại càng tươi hơn.
“Gia gia, mọi người đều rất vui vẻ khi thấy người quay về!” Phượng Cửu kéo ông ấy bước vào trong thành, trên mặt cũng nở nụ cười dịu dàng.
“Đúng vậy! Sống ở đây nhiều năm như vậy, đều quen biết hết rồi, đương nhiên là vui rồi.” Ông gật đầu xúc động, nhìn thấy từ xa xa có một bóng hình quen thộc đang đi về phía ông, nhìn thấy bóng hình đó mắt ông chợt sáng lên.
“Cảnh lão thái gia! Lão già này đã xuất quan rồi sao? Ha ha!” Phượng lão thái gia bước vội về phía trước, ôm Cảnh lão thái gia đang ra đón vào lòng, hai người vỗ vai nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro