Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Theo đuôi
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
“Cái này...” Nàng có chút ngượng ngùng nhìn hắn: “Hay là sau này ta đền cho ngươi một cái!”
“Ngươi không đền nổi, đây là sợi tơ tằm của loại tằm ba năm chỉ nhả một lần dệt thành.”
Nghe vậy Phượng Cửu nhúc nhích miệng, nhìn thần sắc bình tĩnh của nam tử kia nàng ngượng ngùng hỏi: “Vậy, vậy làm thế nào? Không hỏng cũng hỏng rồi.”
“Ngươi nói ngươi ở đan viện?” Hắn nhìn vào mắt thiếu niên giọng nói bình tĩnh.
“Ừm...Đúng, ta mới tới vẫn chưa biết luyện đan.” Nàng vội nói, nàng là sợ đối phương nghĩ nàng ở đan viện nên muốn nàng giúp luyện đan.
Mạch Trần liếc nhìn Phượng Cửu, tay đung đưa mở ra một tờ giấy trong tay: “Năm loại linh dược trên đó, giúp ta tìm chúng.”
Phượng Cửu không nhận lấy mà nhíu mày, nói: “Ngươi muốn linh dược không phải là để đi đổi đấy chứ? Nơi rừng sâu núi thẳm này, bảo ta đi đâu tìm linh dược cho ngươi đây! Càng huống hồ ta còn có việc phải làm! Y phục kia của ngươi có đáng giá cũng là y phục cùng lắm thì sau này ta đền cho ngươi mười cái là được chứ gì? Lụa tơ tằm có quý giá đến đâu cũng không quý giá bằng băng tơ tằm, đợi lúc ta rời học viện tự có cách đem đến cho ngươi.”
“Mấy vị này ta cần tươi không phải để đổi điểm.”
Nghe vậy nàng nhìn hắn, nghi hoặc trong lòng, tươi mới?
Tiếp nhận rồi liếc mắt qua linh dược, lúc nhìn thấy năm loại linh dược lập tức trợn mắt lên tức giận nói: “Đây đều là linh dược cấp ba trở lên, ở đây có linh dược cấp ba sao? Kể cả có, muốn tìm được cũng không phải chuyện dễ! Lam linh xà này chỉ là độc xà cấp chín, thân xà cũng chỉ lớn bằng một chiếc đũa tốc độ như chớp điện, ngươi muốn lấy vảy xanh tươi mới trên người nó để làm thuốc? Sao có thể làm được?”
“Còn có song trân lộc huyết này nữa, ngươi biết đồ chơi này trân quý biết bao nhiêu không? Còn lộc huyết chứ! Ngươi vẫn là lấy ít máu của ta đi! Giặt hỏng của ngươi một bộ y phục mà phải tìm cho ngươi những thứ quỷ quái này, ta mà tìm được những thứ này thì đều giữ cho mình rồi, còn cho ngươi?” Nàng nhìn hắn như một kẻ ngốc trực tiếp vò tờ giấy kia lại thành một cục vứt vào ngực hắn.
“Tiểu gia mặc kệ ngươi, canh ngươi cũng uống rồi, thịt ngươi cũng ăn rồi, ngươi chính là đồng bọn ăn vụng với ta ta cũng không sợ ngươi đi tố cáo nữa.” Nàng hừ một tiếng nghênh ngang từ người hắn bước qua.
“Sau này gặp lại!”
Xa xa truyền đến một thanh âm vui vẻ, thấy Phượng Cửu cũng không sợ trời đã tối vận khí lướt đi, dương dương tự đắc hương về dãy núi vạn thú...
Mạch Trần thấy bóng dáng thiếu niên kia hướng về phía dãy núi vạn thú mà đi, ánh mắt lóe lên, thực ra hắn bảo nàng giúp hắn tìm những vị linh dược đó chỉ là muốn sau khi hắn tìm được bảo nàng thu thập cũng chỉ là một việc làm trợ thủ, chỉ là lời còn chưa nói hết, kiến thức của thiếu niên lại khiến hắn rất kinh ngạc.
Bây giờ nhìn thấy thiếu niên kia như gió lướt về hướng dãy núi vạn thú, nghĩ đến lúc trước hắn nói còn có việc phải làm chắc là đến chỗ dãy núi vạn thú đó, nếu đã như vậy...
Hắn liếc mắt nhìn áo choàng bị ném xuống đất, thu hồi ánh mắt tiện đà cất bước đi theo phía sau thiếu niên kia.
Phượng Cửu nhân lúc trời tối mà đi, đi được một đoạn đường mới ngoảnh đầu lại, quan sát tỉ mỉ xác nhận nam tử áo trắng kia không đi theo, lúc này tâm tình mới vui lên ngâm nge câu hát, nàng bước đi không dừng, di chuyển trong không gian, bước đi kỳ lạ tốc độ cực nhanh.
Một bóng dáng màu trắng từ phía sáu bụi cây chậm rãi bước ra nhìn thấy bước đi kỳ lạ và tốc độ của thiếu niên kia trong mắt hắn lóe qua vẻ kinh dị lại lẳng lặng đi theo.
“Ngươi không đền nổi, đây là sợi tơ tằm của loại tằm ba năm chỉ nhả một lần dệt thành.”
Nghe vậy Phượng Cửu nhúc nhích miệng, nhìn thần sắc bình tĩnh của nam tử kia nàng ngượng ngùng hỏi: “Vậy, vậy làm thế nào? Không hỏng cũng hỏng rồi.”
“Ngươi nói ngươi ở đan viện?” Hắn nhìn vào mắt thiếu niên giọng nói bình tĩnh.
“Ừm...Đúng, ta mới tới vẫn chưa biết luyện đan.” Nàng vội nói, nàng là sợ đối phương nghĩ nàng ở đan viện nên muốn nàng giúp luyện đan.
Mạch Trần liếc nhìn Phượng Cửu, tay đung đưa mở ra một tờ giấy trong tay: “Năm loại linh dược trên đó, giúp ta tìm chúng.”
Phượng Cửu không nhận lấy mà nhíu mày, nói: “Ngươi muốn linh dược không phải là để đi đổi đấy chứ? Nơi rừng sâu núi thẳm này, bảo ta đi đâu tìm linh dược cho ngươi đây! Càng huống hồ ta còn có việc phải làm! Y phục kia của ngươi có đáng giá cũng là y phục cùng lắm thì sau này ta đền cho ngươi mười cái là được chứ gì? Lụa tơ tằm có quý giá đến đâu cũng không quý giá bằng băng tơ tằm, đợi lúc ta rời học viện tự có cách đem đến cho ngươi.”
“Mấy vị này ta cần tươi không phải để đổi điểm.”
Nghe vậy nàng nhìn hắn, nghi hoặc trong lòng, tươi mới?
Tiếp nhận rồi liếc mắt qua linh dược, lúc nhìn thấy năm loại linh dược lập tức trợn mắt lên tức giận nói: “Đây đều là linh dược cấp ba trở lên, ở đây có linh dược cấp ba sao? Kể cả có, muốn tìm được cũng không phải chuyện dễ! Lam linh xà này chỉ là độc xà cấp chín, thân xà cũng chỉ lớn bằng một chiếc đũa tốc độ như chớp điện, ngươi muốn lấy vảy xanh tươi mới trên người nó để làm thuốc? Sao có thể làm được?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn có song trân lộc huyết này nữa, ngươi biết đồ chơi này trân quý biết bao nhiêu không? Còn lộc huyết chứ! Ngươi vẫn là lấy ít máu của ta đi! Giặt hỏng của ngươi một bộ y phục mà phải tìm cho ngươi những thứ quỷ quái này, ta mà tìm được những thứ này thì đều giữ cho mình rồi, còn cho ngươi?” Nàng nhìn hắn như một kẻ ngốc trực tiếp vò tờ giấy kia lại thành một cục vứt vào ngực hắn.
“Tiểu gia mặc kệ ngươi, canh ngươi cũng uống rồi, thịt ngươi cũng ăn rồi, ngươi chính là đồng bọn ăn vụng với ta ta cũng không sợ ngươi đi tố cáo nữa.” Nàng hừ một tiếng nghênh ngang từ người hắn bước qua.
“Sau này gặp lại!”
Xa xa truyền đến một thanh âm vui vẻ, thấy Phượng Cửu cũng không sợ trời đã tối vận khí lướt đi, dương dương tự đắc hương về dãy núi vạn thú...
Mạch Trần thấy bóng dáng thiếu niên kia hướng về phía dãy núi vạn thú mà đi, ánh mắt lóe lên, thực ra hắn bảo nàng giúp hắn tìm những vị linh dược đó chỉ là muốn sau khi hắn tìm được bảo nàng thu thập cũng chỉ là một việc làm trợ thủ, chỉ là lời còn chưa nói hết, kiến thức của thiếu niên lại khiến hắn rất kinh ngạc.
Bây giờ nhìn thấy thiếu niên kia như gió lướt về hướng dãy núi vạn thú, nghĩ đến lúc trước hắn nói còn có việc phải làm chắc là đến chỗ dãy núi vạn thú đó, nếu đã như vậy...
Hắn liếc mắt nhìn áo choàng bị ném xuống đất, thu hồi ánh mắt tiện đà cất bước đi theo phía sau thiếu niên kia.
Phượng Cửu nhân lúc trời tối mà đi, đi được một đoạn đường mới ngoảnh đầu lại, quan sát tỉ mỉ xác nhận nam tử áo trắng kia không đi theo, lúc này tâm tình mới vui lên ngâm nge câu hát, nàng bước đi không dừng, di chuyển trong không gian, bước đi kỳ lạ tốc độ cực nhanh.
Một bóng dáng màu trắng từ phía sáu bụi cây chậm rãi bước ra nhìn thấy bước đi kỳ lạ và tốc độ của thiếu niên kia trong mắt hắn lóe qua vẻ kinh dị lại lẳng lặng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro