Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 33

Tiêu Đường Đông Qua

2024-11-20 21:11:52

/33/.

Tiêu Nham ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cậu rất muốn biết rốt cục là ai đang nhìn mình.

"Có thể có mục đích gì? Nếu không cho cậu áp lực, cậu tuyệt đối sẽ không toàn lực ứng phó thí nghiệm! Tớ trước đó đã xin với cấp trên, nếu lúc này cậu thí nghiệm đạt được trình độ cấp A, liền đến làm trợ lý nghiên cứu cho tớ!"

"Thật như vậy sao?" Vẻ mặt Tiêu Nham vô cùng hoài nghi.

"Không thì sao! Ở bệnh cạnh ít nhất còn có tớ trông chừng cậu! Nếu mặc kệ cậu đi ra ngoài làm thực địa khảo sát gì đó, tớ mỗi ngày đều phải kinh hồn táng đảm!"

Biểu tình của Casey vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Nham thở dài, cũng đúng, đối với người bạn này bản thân đúng là vô cùng không có trách nhiệm. Biết rất rõ đối phương vẫn luôn lo lắng cho mình, lại cứ hay làm một số việc khiến cho đối phương càng thêm lo lắng.

"Đừng giận tớ... Tớ chỉ có một mình cậu là bạn... Tớ chỉ là không muốn cậu lại đến những nơi nguy hiểm..."

Casey cúi đầu, vô luận được người ngoài xưng hô là thiên tài thế nào, hoặc là biểu hiện ra bộ dáng cao ngạo cường thế như thế nào, cậu ta chung quy vẫn là một thiếu niên mà thôi. Trong cái trung tâm nghiên cứu lạnh như băng này, cậu ta được đối đãi như một người trưởng thành, nhưng có bao nhiêu người nhớ rõ, cậu ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Tiêu Nham nhẹ nhàng ôm cậu ta, vỗ vỗ sau lưng cậu.

"Được rồi, cậu là bạn tốt nhất của tớ. Khi tớ bị người khác cười nhạo là đồ vô dụng, cũng chỉ có cậu sẽ đứng ra che ở trước mặt tớ."

Cùng lắm thì lúc này thông qua thí nghiệm loại A, liền thật sự đi làm trợ lý nghiên cứu cho Casey vậy, hơn nữa bản thân hiện tại cũng không phải đang bức thiết hy vọng có thể nghiên cứu một cách đầy đủ tin tức về virus X hay sao, Casey nhất định có được thiết bị tối tân nhất, số liệu cũng là cơ mật nhất.

Lúc này, cằm Casey tựa trên vai Tiêu Nham, hai mắt lướt qua một tia giảo hoạt, khóe môi hiện lên một độ cong thâm thúy khó dò.

Nộp số liệu thí nghiệm lên trên, Lily cũng được đưa vào phòng chữa bệnh, Tiêu Nham lười biếng vươn vai một cái.

"Tớ đói bụng, đi ăn chút gì đi!"

"Cậu sao có thể một chút cũng chẳng quan tâm đến kết quả thí nghiệm của mình vậy chứ hả?"

"Có cái gì phải quan tâm chứ? Nếu tớ được phái tới làm trợ lý của cậu, tớ chính là tinh anh loại A. Nếu tớ lại bị phái đi làm điều tra thực nghiệm, tớ vẫn còn là một tên loại B vô dụng."

"Cậu thật đúng là bình tĩnh ha! Vậy Lily thì sao! Cậu thật sự không thích cô ta? Tớ nhớ mỗi lần đi ngang qua cô ta trong học viện, cậu liền nhìn chằm chằm vào ngực cô ta!"

"Đây là thiên tính của đàn ông! Huống hồ theo đuổi điều tốt đẹp cũng là bản năng của con người mà!"

Tiêu Nham và Casey rời khỏi phòng thí nghiệm.

Trong đài quan sát, một người đàn ông mặc một thân quân trang đứng trước vách tường thủy tinh.

"Báo cáo, đã có kết quả thí nghiệm."

"Cấp bậc của cậu ta được đánh giá là gì?"

"Trình độ A."

"Tốc độ đại não tiến nhập đầu cuối thế nào?"

"Ba triệu tỷ, tương xứng với số liệu được truyền từ căn cứ số 14."

"Tốc độ Trầm Băng tiến nhập cũng chỉ là hai triệu sáu trăm nghìn tỷ thôi."

"...... Có cần nâng cấp cho nghiên cứu sinh Tiêu Nham hay không?"

"Đương nhiên không thể. Chúng ta đều biết tổ chức Sóng Triều công kích phi hành khí dùng để nghiên cứu mục đích là vì chiếm lấy đại não của nhân viên nghiên cứu, nếu bọn họ biết cấp bậc nghiên cứu của Tiêu Nham cùng với tốc độ tiến nhập liên kết đầu cuối, nhất định sẽ biến cậu ta thành mục tiêu. Thông báo với viện nghiên cứu trung ương, bảo trì cấp bậc nghiên cứu của Tiêu Nham không thay đổi, cấp bậc an toàn nâng lên cấp A, thực hiện chế độ bảo hộ 24/24 đối với cậu ta."

"Như vậy thỉnh cầu của Trung tá Casey thì sao?"

"Phê chuẩn. Để Tiêu Nham ở trong viện nghiên cứu có cấp bậc an toàn cao nhất, cũng là bảo hộ đối với cậu ấy."

"Vâng! Nghe nói... Ngài đã thẩm duyệt báo cáo nghiên cứu của Tiêu Nham đối với chủng tang thi Level 1 biến dị kia?"

"Đúng vậy, một phỏng đoán lớn mật vô cùng thú vị."

"Nhóm chủ quản nghiên cứu của viện khoa học trung ương đều cảm thấy báo cáo của cậu ta rất thái quá, hoàn toàn chỉ là phỏng đoán, không có bất cứ số liệu căn cứ thực tế nào, không nhất thiết phải đi nghiệm chứng."

"Tất cả nghiên cứu đều là bắt đầu từ phỏng đoán. Tỷ như mấy trăm năm trước thuyết Nhật Tâm(*) của Galilei, lực vạn vật hấp dẫn của Newton thậm chí là lý luận biến dị virus của Konstantin cha đẻ của ngành virus học, đều là bắt đầu từ phỏng đoán, đều là bắt đầu từ phỏng đoán. Mỗi một phỏng đoán đều là lý luận khó có thể tiếp thu, nhưng cuối cùng lại được nghiệm chứng trở thành kinh điển của khoa học. Có lẽ, Tiêu Nham sẽ trở thành kinh điển kế tiếp thì sao? Thế giới này, đặc sắc nhất là ở chỗ một nhân vật mà cậu hoàn toàn khinh thường đến một lúc nào đó bỗng nhiên đảo lộn hết thảy những điều mà cậu lý giải."

(*) Là lý thuyết cho rằng Mặt Trời nằm ở trung tâm của vũ trụ hay hệ Mặt Trời của Galileo Galilei, cha đẻ của thiên văn học hiện đại.

Bữa cơm này của Tiêu Nham ăn đến vô cùng phong phú, dù sao căn cứ số 2 bởi vì vấn đề tiếp viện, tất cả thức ăn đều có giới hạn, Tiêu Nham đã thật lâu chưa được thoải mái ăn một bữa cơm no đủ như vậy. Nhớ lại lúc còn ở chỗ của Trầm Băng, Tiêu Nham sờ sờ mũi, thầm nghĩ rằng xem ra Đại tá cũng chưa chắc vui vẻ hơn so với nghiên cứu sinh ha!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lại nghĩ vớ vẩn cái gì nữa rồi!" Ngón tai Casey chọt chọt lên mặt Tiêu Nham.

"Một vài việc đắc ý thôi." Tiêu Nham chớp chớp mắt.

"Chuyện gì khiến cậu đắc y hả?" Tay Casey chống lên bàn, không ngừng vươn người về hướng Tiêu Nham, thẳng đến khi đôi mắt xinh đẹp như ngọc lục bảo kia gần ngay trước mặt Tiêu Nham.

Rõ ràng là biểu tình hàm chứa ý cười, trước sau như một trẻ con tùy hứng, chẳng qua bao bọc dưới một thân quân trang, lại ẩn ẩn tản mát ra tính xâm lược.

"Không... Có gì..." Tiêu Nham theo bản năng ngữa người ra phía sau, lưng lập tức dính vào lưng ghế.

"Gạt người ta, có phải lại nhớ tới Lily hay không?" Đuôi lông mày Casey nhướng lên, con ngươi trở nên trầm lạnh.

"Này! Nếu cậu không đề cập tới cô ấy tớ căn bản cũng không nghĩ tới!"

"Nếu cậu không nghĩ đến việc liên quan tới Lily, vậy Hein Burton thì sao?" Casey chống cằm nhìn Tiêu Nham, loại cảm giác áp bách hoàn toàn khác biệt với vui đùa thông thường khiến Tiêu Nham hơi hơi chấn động.

"... Đại tá Burton làm sao?" Tiêu Nham không ngờ tới Casey lại đột nhiên nhắc tới Hein như thế này.

"Nhóm bộ đội của anh ta rất nhanh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Trung tướng Hervieu lãnh đạo của viện khoa học phái một Thiếu tá theo hỗ trợ kỹ thuật cho bọn họ, cậu có biết đội viên của anh ta nói gì không?" Casey dừng lại một chút, nhìn sâu vào trong mắt Tiêu Nham nói, "Bọn họ nói ngoại trừ tên tiểu tân binh cậu ra, bọn họ không cần mấy tên kỹ thuật binh chuyên gây cản trở khác."

Tiêu Nham sờ sờ sau gáy mình, nở nụ cười, "Không ngờ tớ được đánh giá cao như vậy ha!"

"Cậu còn cười! Tớ vốn cho rằng Hein Burton sẽ quản người của anh ta, ai biết anh ta cư nhiên một câu cũng không nói, cậu có biết việc này có ý nghĩ như thế nào không? Nghĩa là anh ta có cùng suy nghĩ với thuộc hạ của mình! May mắn Thiếu tướng Gordon và Trung tướng Hervieu đều không ủng hộ việc cậu rời khỏi Shire, nếu không cậu lại phải theo đám người kia đi tới cái nơi gió tanh mưa máu bên ngoài! Cậu cho là cậu có mấy cái mạng để lãng phí hả?"

Tiêu Nham há miệng thở dốc, cậu muốn nói chỉ cần cùng một chỗ với Hein Burton, cậu có dự cảm bất kể phát sinh chuyện gì, cậu cũng có thể bình an trở về. Ngược lại, ở cái thành phố dưới lòng đất không có Hein này, suy nghĩ của cậu đều ẩn ẩn bất an.

"Được rồi, mặc kệ thế nào, tớ đều hy vọng cậu có thể giữ khoảng cách với đám người của Hein Burton đi, tớ không muốn nghiên cứu của tớ đang tiến hành đến giai đoạn quan trọng mà trợ thủ của tớ lại bị người khác túm ra ngoài đối phó tang thi!"

"Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi." Tiêu Nham cúi đầu tiếp tục ăn.

Không biết vì cái gì, lúc này trở lại Shire, cậu cứ cảm thấy Casey có gì đó khác với trước đây.

"Rất tốt, nếu để tớ biết cậu còn băn khoăn đến người phụ nữ khiến cậu thiếu chút nữa mất mạng kia hoặc là muốn đi ra bên ngoài, tớ liền cắt đầu cậu xuống làm tiêu bản, đặt trên bàn làm việc của tớ, mỗi ngày chỉ cần tớ muốn đều có thể nhìn thấy cậu. Sao nào?"

Casey híp mắt cười, bộ dạng thập phần khả ái.

Tiêu Nham lại cảm thấy không rét mà run, thiếu chút nữa nhịn không được mà ngã thẳng từ trên ghế xuống đất.

Sau bữa tối, Tiêu Nham và Casey trở lại nhà trọ của mỗi người.

Khu nhà trọ của nghiên cứu sinh loại B là dạng ký túc xá nối liền, không gian cũng nhỏ đến đáng thương, vừa vặn đặt một cái giường và một bộ thiết bị đầu cuối. Tiêu Nham cũng không quá quan tâm điều này, dù sao ký túc xá cũng chỉ là chỗ ngủ, huống chi chỉ cần tiến nhập vào hệ thống đầu cuối là Tiêu Nham đã có thể lên mạng vượt qua toàn bộ khoảng thời gian nhàn hạ, đây hẳn là thứ được mọi người gọi là nghiện net.

Khi cậu đi đến dưới lầu nhà trọ, trong bóng tối trước cổng lớn có vài người đang đứng, bọn họ mặc quân trang, nhưng áo lại mở bung ra, nhìn khí chất rõ ràng không phải là kỹ thuật binh của viện nghiên cứu, ngược lại có vẻ giống ngành quân chính hơn. Đây là ngành mà Tiêu Nham ghét nhất, chẳng làm được gì mà tác phong lại vô cùng quan liêu.

Mấy kẻ chướng mắt dĩ nhiên không cần để ý tới, Tiêu Nham đi đến trước cửa nhà trọ đang định dùng vân tay mở cửa, mấy tên kia liền bao vây lấy cậu, trong ánh mắt như hổ rình mồi, chẳng chút thiện ý.

Tiêu Nham lập tức trở nên cảnh giác.

"Mày chính là Tiêu Nham?"

Tên cán bộ cầm đầu đẩy Tiêu Nham một cái, ác thanh ác khí mà nói, "Sao không trả lời?"

Luận vũ lực, Tiêu Nham tự biết bản thân là một tân binh vụng về, trong lòng âm thầm tự hỏi làm thế nào để dẫn dắt bọn họ rời đi.

"Chính là nó! Thằng này chính là Tiêu Nham! Tao nhớ ra rồi, hôm nay lúc phi hành khí đáp xuống tao đã nhìn thấy nó!"

Trong lòng Tiêu Nham chợt lạnh, đang muốn chạy trốn, áo đã bị túm lại, đẩy ngã vào vách tường.

Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, một nắm tay đã nện xuống, nhất thời choáng đầu hoa mắt, trong miệng dâng lên một cỗ mùi máu tươi.

Mẹ nó! Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì! Ở bên ngoài cậu bị tang thi đuổi theo cắn, trở về Shire lại bị người ta đuổi theo đánh!

"Hỏi mày còn dám không trả lời! Đánh chết nó!"

Vài nắm tay lại nện xuống, Tiêu Nham không chỗ né tránh, chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm xuống.

Nắm tay nặng nề dừng trên đầu vai và cánh tay cậu, ngoại trừ đau đớn, trong lòng Tiêu Nham còn vô cùng tức giận.

Cậu bị đánh đến đau đớn dữ dội.

Từ khi tiến vào viện khoa học, cậu đã vô số lần bị đám nghiên cứu sinh loại A cười nhạo là vô dụng, nhưng bị người ta không duyên không cớ hành hung như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Cho dù tính tình có lười nhát, cũng không quá xem trọng vấn đề mặt mũi, nhưng tận sâu trong xương tủy, Tiêu Nham vẫn là một người rất có tâm huyết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Các người có bản lĩnh thì đánh vỡ đầu tôi ra! Nếu không tôi nhất định sẽ đến chỗ quân kỹ tố cáo các người!"

Tiêu Nham vừa dứt lời, tên cầm đầu lập tức túm lấy tóc cậu mãnh liệt đẩy cậu dính vào vách tường, nhìn mặt cậu bị đè ép đến vặn vẹo, lộ ra nét cười đắc ý, cất cao giọng nói, "Bằng vào thằng nhóc con mày? Mày còn muốn đến chỗ quân kỷ tố cáo bọn tao? Xem ra mày còn thật sự không biết vì sao lại bị đánh! Bọn tao chính là thay Thiếu tá Denzel chỗ quân kỷ đến giáo huấn mày đó!"

Nghe đến đây, Tiêu Nham cuối cùng cũng hiểu được là xảy ra chuyện gì.

Thiếu tá Denzel vẫn luôn theo đuổi Lily, thậm chí hứa hẹn chỉ cần cô đáp ứng lời cầu hôn của gã ta, cho dù Lily không thể thăng chức thành nghiên cứu sinh loại A cũng có thể công tác ở bộ phận hậu cần, không cần rời khỏi Shire, nhưng Lily đã cự tuyệt gã.

Tiêu Nham xem thường nhất chính là loại đàn ông này, bị phụ nữ cự tuyệt tổn thương lòng tự tôn, liền gây chuyện với những người không liên quan tìm cảm giác thành tựu.

"Vậy phiền anh chuyển lời lại cho Thiếu tá Denzel... Xin hỏi khi Lily bị tang thi truy đuổi... Thiếu tá Denzel tôn kính đang ở đâu?"

Tiêu Nham cong khóe môi, trào phúng mỉm cười. Cho dù hiện tại chật vật bất kham, mỗi câu nói đều khiến miệng đau đớn, nhưng đối với kẻ mình chán ghét, cho tới nay cậu chưa bao giờ nhẫn nhịn.

"Thằng nhóc mày muốn chết!"

Lại là một quyền đánh vào bụng Tiêu Nham, Tiêu Nham theo bản năng vươn tay nắm chặt nắm tay của đối phương, trong đầu hiện lên thân ảnh của Hein Burton. Cậu nâng đầu gối lên, mãnh liệt đánh về phía đối phương. Tên cán bộ kia không ngờ Tiêu Nham cư nhiên lại phản kháng, căn bản không hề phòng bị, bị đánh đến thức ăn trong bụng cũng sắp phun ra.

Hai người còn lại nhìn mà choáng váng, lập tức phẫn nộ mà vung nắm tay về hướng Tiêu Nham.

Lúc này Tiêu Nham đã bình tĩnh trở lại, tránh trái tránh phải, tìm kiếm cơ hội thoát thân.

Người thuộc ngành quân chính dù sao cũng đã trải qua hệ thống huấn luyện chiến đấu chính quy, rất nhanh đã có một người bắt được Tiêu Nham, một người khác liền đối với cậu triển khai quyền cước.

"Đạp đầu gối của hắn về phía sau, hắn sẽ mất đi trọng tâm."

Thanh âm lạnh như băng toát ra từ trong không khí, từ bên tai Tiêu Nham dũng mãnh tiến vào chỗ sâu bên trong tư duy cậu.

Tiêu Nham đột nhiên nhảy lên, hai chân dẫm lên đầu gối của tên đang kiềm chặt mình, mạnh mẽ đánh về phía sau, đối phương quả nhiên mất đi trọng tâm, trong nháy mắt ngã quỵ về phía sau, Tiêu Nham lại đá về phía tên đang muốn vung nắm đấm đánh mình.

Đạt được tự do Tiêu Nham nhanh chóng bò dậy, thừa dịp hai người kia còn chưa hoàn hồn, rời khỏi phạm vi công kích của bọn họ.

Phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng mà tao nhã đứng dưới đèn đường.

Tiêu Nham ngơ ngác mà nhìn chằm chằm đối phương, như thế nào cũng không nghĩ ra anh sẽ xuất hiện ở nơi này.

"Hei..."

Hein Burton lững thững đi về phía cậu, bàn tay của anh bỗng nhiên lướt nhanh qua bên tai Tiêu Nham, hơi gió thổi tung mái tóc cậu, mà phía sau cậu lại phát ra một tiếng kêu rên.

Tiêu Nham cho rằng Hein muốn chặt đứt đầu mình xuống, trái tim siết chặt, khi cậu cứng ngắt quay đầu lại, mới phát giác tay Hein đang siết cổ một tên có ý đồ đánh lén Tiêu Nham, cơ hồ không phí chút khí lực, người này đã bị nhấc bổng lên, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, mủi chân từng chút từng chút một rời khỏi mặt đất, trong mắt là sợ hãi đối diện với tử vong.

Hai tên cán bộ khác nhìn thấy tình huống này đều ngây dại.

"Mày... Mày... Mày là ai!"

Bọn họ nhát gan không dám tiến lên.

Hein hơi nhơi nhăn mày, một phen buông tên cán bộ trong tay ra, đối phương té ngã trên mặt đất, ôm cổ bắt đầu kịch liệt ho khan.

"Khuyên mày đừng xen vào chuyện của người khác! Nếu không bọn tao nói với Thiếu tá Denzel, anh ấy sẽ không bỏ qua cho mày!"

Hein đi về phía trước hai bước, khinh thường mà vỗ vỗ quân hàm của mình, trang phục tác chiến phẳng phiu biểu hiện thân phận của anh.

"Bộ đội... Bộ đội đặc nhiệm..."

"Là một Đại tá..."

==============================

Bí Đao Béo: Hein, tiểu bảo bối của anh bị người ta khi dễ kìa.

Hein: Chương sau sẽ xử lý hắn.

Bí Đao Béo: Tôi nghĩ cũng phải, anh còn ở đây sao có thể để người ta ôm ý tướng xấu với tiểu bảo bối của mình chứ. Ngay cả anh còn chưa bao giờ đánh cho Tiêu Nham sưng cả mặt, đám người đó đúng là tìm đường chết mà~

Tiêu Nham:... Tôi không phải là tiểu bảo bối của ai hết...

Maya & Liv & Mark: Tiểu bảo bối đừng làm rộn!

==============================

d": 0.0,wաF

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Xử Phùng Sinh

Số ký tự: 0