Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 35

Tiêu Đường Đông Qua

2024-11-20 21:11:52

/35/.

"Là tôi."

Lại xảy ra chuyện gì? Gần đây không ngừng xảy ra chuyện, còn tiếp tục gây sức ép như thế này, cậu nhất định sẽ nổi cáu.

Trong đó có một người cán bộ nâng cổ tay lên, lộ ra một cây súng tiêm Nano.

"Các người muốn làm gì?"

Casey đuổi đến, nắm chặt tay Tiêu Nham.

"Tiêu Nham, đừng khẩn trương, tất cả nghiên cứu viên ở đây đều bị tiêm một vi mạch theo dõi! Hai ngày trước tớ cũng bị tiêm, vì giám sát nhịp tim của chúng ta, mạch đập và các đặt tính vật lý khác, cũng có thể thuận tiện cho phía quân đội theo dõi hành tung của chúng ta, bảo vệ an toàn của chúng ta!"

Cái gì giám sát đặc thù của thân thể bảo vệ an toàn? Rõ ràng chính là muốn giám thị tất cả bọn họ.

"Ngài sẽ không cảm thấy đau đớn."

Tiêu Nham còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy yết hầu bị bóp nghẹn, cảm giác tê dại trên cổ lan tràn đến trái tim, mà việc tiêm vi mạch kia cũng đã kết thúc.

Như vậy, cậu liền thật sự triệt để bị theo dõi.

"Tiêu Nham?" Casey kéo kéo tay áo Tiêu Nham.

"Casey, tớ hỏi cậu, từ lúc nào bên quân đội lại bắt đầu tiêm vi mạch cho mỗi nghiên cứu viên?"

"Bắt đầu từ nửa tháng trước."

"Nửa tháng trước sao?"

Cũng là nửa tháng trước, Trầm Băng từ trong đầu Tiêu Nham lấy ra tin tức về Sóng Triều.

Xem ra tin tức này nhất định có liên quan đến viện nghiên cứu trung ương, chẳng lẽ nói trong viện nghiên cứu có gián điệp của Sóng Triều trà trộn vào, cho nên phải dùng phương thức này nắm giữ hướng đi của tất cả nghiên cứu viên?

"Tiêu Nham, cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì."

Casey vẫn là cái gì cũng không biết thì tốt hơn.

Nhưng mà Tiêu Nham thật sự rất hiếu kỳ tin tức kia rốt cục là gì. Nếu có thể, cậu thật muốn bổ não mình ra đọc tin tức bên trong.

"Đói bụng không? Đến nhà ăn đi." Casey tươi cười kéo cổ tay Tiêu Nham, nhắc tới thức ăn, tâm tính trẻ con của cậu ta liền lộ rõ.

"Phải không? Trong nhà ăn cũng có phần ăn dành cho trẻ em sao?"

"Phần ăn cho trẻ em? Cho ai ăn?" Casey một bộ không hiểu hỏi lại.

Tiêu Nham vội vàng chạy nhanh về phía trước, "Cho cậu ăn!"

"Được lắm! Tiêu Nham! Cậu chết chắc rồi!" Casey quơ nắm tay đuổi theo.

Đừng nhìn người này thân cao không bằng mình, nhưng khí lực lại rất lớn, Tiêu Nham nhanh chóng chạy về phía trước.

Quay đầu lại nhìn sắc mặt đỏ bừng của Casey, trong lòng thật sự là sảng khoái mà!

Còn chưa kịp quay đầu lại, liền đụng vào một người khác.

Tiêu Nham thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, cánh tay bị đối phương túm chặt lấy, cậu ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với một đôi mắt đầy trêu tức.

"Ô."

Đôi mắt có hình dạng hẹp dài mang theo vài phần ý tứ khiêu khích khó hiểu, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ càng có vẻ phong lưu không kềm chế được. Màu da trắng nõn như băng ngọc, khiến người ta nhìn mà muốn đui mù.

Lúc này, Tiêu Nham mới phát giác trên người đối phương không phải là trang phục nghiên cứu màu trắng, mà là quần áo tác chiến màu đen.

"Bộ đội đặc chủng?"

"Đúng vậy." Mi mắt đối phương nhẹ rũ xuống, càng thêm lay động nội tâm người khác, ngón tay của anh nâng cằm Tiêu Nham lên, tựa như đang đùa giỡn thú cưng của mình, "Đi đường phải cẩn thận chứ."

Giây tiếp theo, Tiêu Nham bị Casey kéo ra phía sau, khuôn mặt nguyên bản đầy trẻ con trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

"Chào anh, Trung tá Wallace."

"Hi~ Casey, cậu vẫn đáng yêu như vậy ha, tựa như một đóa hoa hồng đầy gai."

Trung tá Wallace?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Nham khó có thể tin mà nhìn về phía đối phương.

Jane Wallace, cao thủ nổi danh giết chóc trong bộ đội đặc chủng cùng với Hein Burton.

Tất cả mọi người đều biết, năm nay là năm thứ tám Hein Burton tiếp thu virus X, dựa theo tác dụng phụ của loại virus này đối với cơ thể người, rất có thể trong vòng hai năm nữa Hein sẽ tiêu hao toàn bộ thể năng mà tiến vào giai đoạn suy kiệt, mà Jane Wallace là người kế nhiệm Hein được quân đội chỉ định.

Người đàn ông tựa như chưa bao giờ phơi nắng và máu tanh này cư nhiên là Jane Wallace?

"Cảm ơn anh đã ủng hộ đối với nghiên cứu viên chúng tôi." Casey khôi phục giọng điệu công thức hóa.

"Casey, cậu quá khách khí rồi, nếu virus X nghiên cứu thành công, đám bộ đội đặc chủng chúng tôi đều có thể sống lâu hơn một chút, cũng có thể điên lâu hơn một chút —— Không phải sao?"

Jane Wallace cúi thấp người, tư thế kia quả thật như muốn hôn Casey, Casey nắm thật chặt cổ tay Tiêu Nham, lôi kéo cậu lùi về sau nửa bước, rời khỏi phạm vi khí tức của đối phương.

"Tôi và trợ thủ muốn đi ăn cơm trưa, buổi chiều gặp lại, Trung tá Wallace."

Casey kéo tay Tiêu Nham đi lướt ngang qua người Jane.

"Cậu có thể gọi tôi là Jane, chúng ta mỗi tháng đều phải gặp mặt mà!"

Thanh âm từ xa xa truyền đến, sắc mặt Casey lại càng ngày càng thối.

"Sao vậy?"

Tiêu Nham rất ít khi nhìn thấy Casey đối với người khác biểu hiện ra địch ý rõ ràng như vậy.

"Về sau nhìn thấy Jane Wallace, nhất định phải cách anh ta xa một chút!"

"Vì sao?"

"Chúng ta mỗi tháng cần phải từ trên người của anh ta thu thập huyết thanh một lần, dùng để quan sát quá trình virus X gây ra tình trạng suy kiệt cho cơ thể, mà mỗi tháng nơi này đều có nghiên cứu viên trở thành đối tượng tình một đêm của anh ta!"

"Hả? Nơi này nữ nghiên cứu viên cũng đâu có nhiều đâu! Mỹ nữ lại càng ít! Như vậy anh ta cũng để ý sao?" Tiêu Nham thập phần khâm phục mắt thẩm mỹ của Jane Wallace, bộ đội đặc chủng quả nhiên khác biệt! Mà quan trọng nhất là, tất cả nghiên cứu viên đều là nổi tiếng lãnh tĩnh, chẳng lẽ bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả khi cùng bộ đội đặc chủng lên giường sẽ như thế nào sao? Bất quá, đây cũng không thể trách những nghiên cứu viên này, ngẫm lại lúc trước mình bị Maya dụ dỗ, hoàn toàn không có lực chống đỡ, lại càng không cần nói đến loại đàn ông thoạt nhìn đầy mị lực như Jane Wallace. Nếu anh ta chỉ là một cán bộ bình thường, không biết còn có bao nhiêu phụ nữ lao đến.

"Anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với đàn ông!" Casey nghiến răng nghiến lợi trả lời.

"Hả?" Tiêu Nham lộ ra biểu tình ngây ngốc.

"Cậu không nghe đồn đãi về Jane Wallace ở đây sao?"

"Đồn đãi gì?"

"Đàn ông bị anh ta đè rồi từ đó về sau đều không cương được!"

"Cái gì?" Tiêu Nham càng ngốc lăng, "Đây là biến dị sinh học do virus X gây ra sao? Sao tớ không nhìn thấy trong kho số liệu chứ?"

Casey dùng biểu tình nhìn thấy quái vật nhìn Tiêu Nham, "Đây là đồn đãi! Tớ là đang cảnh cáo cậu cách xa anh ta ra! Cậu ngay cả trọng điểm cũng không hiểu được nữa hả?"

Tiêu Nham hít vào một hơi, vỗ vỗ ngực, "Tớ còn tưởng rằng virus X thật sự đáng sợ như vậy chứ!"

Casey che trán của mình, "Tớ đã từng nghĩ cậu rất thông minh... Hóa ra người ngốc là tớ!"

Buổi chiều mấy hôm sau, phòng nghiên cứu của Casey trở nên bận rộn, bởi vì phải tiến hành kiểm tra đo lường các hạng mục chỉ tiêu đối với thân thể của Jane Wallace, tất cả nhóm trợ lý nghiên cứu vẻ mặt đều nghiêm túc, không ngừng hoạt động số liệu trên màn hình không gian ba chiều.

Jane nằm trên giường, thân thể anh được máy quét quét qua một lần, số liệu được truyền vào hệ thống.

Toàn bộn nhóm nghiên cứu viên đều chú ý màn hình ba chiều của mình, chỉ có Tiêu Nham là dựa vào tường, nhàn nhã đứng đó.

"Này, tôi đã gặp cậu, ngày hôm đó cậu đi cùng với Casey đáng yêu phải không."

Thanh âm của Jane thật thuần hậu, hoàn toàn khác biệt với thanh âm hờ hững không chút tình cảm gợn sóng nào của Hein. Nhưng Tiêu Nham sẽ không ngốc đến mức cho rằng người đàn ông này cũng vô hại như bề ngoài thoạt nhìn của anh ta, thậm chí còn là cực độ nguy hiểm.

Tiêu Nham cười cười, vừa rồi khi tiến vào phòng nghiên cứu Casey đã nghiêm khắc ra lệnh cho cậu, một câu cũng không được nói với Jane Wallace, liếc mắt cũng không được, mà người này lại bắt đầu bắt chuyện, có lẽ trong nhiều nghiên cứu viên như vậy mình là khuôn mặt mới duy nhất, hoặc là ngày hôm đó thái độ bảo hộ của Casey đối với cậu khiến cho Jane Wallace hứng thú, nhưng vô luận là nguyên nhân nào, Tiêu Nham cũng không xuất hiện ý tưởng phát sinh chuyện gì với đối phương.

"Vì sao mỗi người đều bận rộn, cậu lại nhàn nhã như vậy. Đây là đặc quyền Casey cấp cho cậu sao?"

Khóe môi Tiêu Nham giật giật, người này thật biết cách châm ngòi ly gián, vốn mình ở đây thân phận đã rất xấu hổ rồi, anh ta còn cố ý nói như vậy!

Có chút hối hận đã không cùng Casey vào trong phòng quan sát.

"Cậu hiểu biết virus X nhiều ít? Cậu tin tưởng Casey có thể nghiên cứu ra X— sao?"

Anh không nói câu nào sẽ chết sao? Tiêu Nham cúi đầu nhìn mủi chân của mình.

"Casey có phải thích cậu hay không? Nhìn bộ dáng cậu ta che chở trước mặt cậu quả thực tựa như con thú hoang bảo vệ vật sở hữu của mình không bị xâm chiếm, thật sự rất đáng yêu!"

Còn không câm miệng tôi sẽ dùng băng dính dán miệng anh lại!

"Cậu ta hôn cậu chưa? Các cậu đã ngủ với nhau chưa? Cậu ở mặt trên hay cậu ta ở mặt trên?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh cho là mỗi người đều giống anh có loại hứng thú đặc biệt này sao! Anh nếu có thể chinh phục Casey mới tính là có bản lĩnh! Không, đợi đã, anh đừng có mà tìm Casey gây phiền toái, có bản lĩnh anh đi chinh phục Mark đi! Đúng, Mark nhất định sẽ cho anh đẹp mặt!

Tiêu Nham vẫn cúi đầu như cũ, không ai nhìn ra tư duy của cậu đã bắt đầu chạy xa vạn dặm.

"Có phải Casey nói với cậu, đàn ông ngủ với tôi xong sẽ không cương được hay không?"

Xem ra người này đã sớm nghe đồn đãi về mình, cư nhiên còn có thể nói trắng ra như thế, da mặt quả thật dày không giống người thường.

Tiêu Nham chú ý phản ứng của các nghiên cứu viên chung quanh, bọn người kia xem ra đã sớm quen với giọng điệu của Jane, không ai lộ ra biểu tình xấu hổ quẫn bách, xem ra bản thân cần phải nâng cao tu vi rồi.

"Có muốn hẹn hò với tôi không? Cậu nên biết, cùng bộ đội đặc chủng chúng tôi hôn môi giao hoan là chuyện vô cùng tốt đẹp đấy."

Thanh âm Jane cực kỳ thong thả, nhẹ nhàng tác động vào thần kinh Tiêu Nham, ái muội vuốt ve, tại lúc trái tim cậu hỗn loạn nhảy lên lại lặng yên rời xa.

Tiêu Nham đương nhiên biết đối phương nói "vô cùng tốt đẹp" là có ý gì, từ khi đụng chạm ngắn ngủi cùng đầu lưỡi của Hein, Tiêu Nham đã lĩnh hội rồi. Trong thân thể của những bộ đội đặc chủng này hàm chứa virus X đã được giảm cường độ, không chỉ có thể gia tốc nhân đôi tế bào tạo thành mục đích phục hồi miệng vết thương, tương tự đó cũng có thể khiến người ta phát nghiện tại phương diện ái tình. Cùng bọn họ lăn giường, không khác gì hút thuốc phiện.

Sau khi máy móc tiến hành tự động lấy mẫu máu của Jane, kiểm tra thân thể của anh ta cũng kết thúc.

Jane không nhanh không chậm đứng dậy, Tiêu Nham âm thầm may mắn bên tai rốt cục có thể thanh tịnh một chút rồi.

"Tiêu Nham, cậu tới đây một chút." Casey ở tầng trên vẫy vẫy tay với Tiêu Nham.

"Vâng, Trung tá." Tuy rằng hai người là bạn bè, nhưng đang trong lúc làm việc, Tiêu Nham vẫn thực cho Casey mặt mũi.

Tiêu Nham vừa mới nghiêng người, dưới chân còn chưa kịp cất bước, cả người đã bị mãnh liệt đặt lên tường, khuôn mặt Jane tiếp cận cực nhanh, áp vào bờ môi của cậu. Đó là một nụ hôn mà Tiêu Nham chưa từng trải nghiệm qua, cực đủ ý tứ xâm lược và tính khiêu khích, hô hấp Tiêu Nham bị đối phương khống chế, đại não thoáng chốc trống rỗng, cậu tựa như một ngôi sao băng, vun vút xuyên qua tầng khí quyển, phóng túng mà thiêu đốt, trong nháy mắt chạm vào mặt đất, hủy diệt hầu như chẳng còn gì.

Hoàn toàn đánh mất thần trí, thân thể Tiêu Nham không ngừng tuột xuống. Bàn tay Jane giữ chặt gáy cậu, dùng sức mà ấn về hướng mình. Đối phương bất quá chỉ rời khỏi một chút, Tiêu Nham tựa như mất đi hô hấp mà đuổi sát theo, kịch liệt đáp lại.

Jane lui từng bước một về phía sau, Tiêu Nham lại như bị nghiện mà không ngừng tới gần muốn càng nhiều hơn, thậm chí đè bả vai đối phương lại hôn đuổi theo, tư duy của cậu hoàn toàn nằm ngoài lý trí, ngoại trừ ý nghĩ muốn một lần nữa cùng người đàn ông này đụng chạm, những thứ khác hết thảy đều mất đi ý nghĩa.

Ngay tại một khắc đó, thanh âm của Casey lại vang lên, "Tiêu Nham —— Cậu đang làm gì!"

"Cảm giác rất tuyệt, đúng không?"

Đôi mắt mê người kia khiến Tiêu Nham nghĩ đến một ác ma khoác áo thiên sứ.

Giữa môi răng vẫn còn lưu lại khí tức của Jane, trái tim Tiêu Nham điên cuồng nhảy loạn, dư vị thật lâu không tiêu tán.

"Cảm giác rất tốt phải không?" Môi Jane kề sát vào bên tai Tiêu Nham, thật nhẹ thở ra một hơi, Tiêu Nham lập tức theo bản năng co rụt bả vai.

"Tiêu Nham ——" Casey tức giận sôi trào, từ trên lầu đi xuống.

"Tôi chờ cậu tại Blue Tulip. Đêm nay gặp." Môi Jane gần như dán vào vành tai Tiêu Nham, khí tức ấm áp dọc theo thính giác xâm nhập vào đại não Tiêu Nham, trong tư duy cậu bao phủ một tầng sương ái muội, tìm không thấy phương hướng thoát ra.

Jane vừa mới dứt lời, một tay Casey đã kéo Tiêu Nham rời đi, bộ dạng sẵn sàng nghênh địch mà trừng Jane, "Trung tá Wallace! Anh thật quá đáng!"

"Ồ!" Ngón tay Jane vuốt ve cằm Casey, "Trước kia tôi đụng vào những người khác trong phòng thí nghiệm cũng không thấy cậu lộ ra biểu tình như vậy nha? Hay là nói Tiêu Nham thật sự khác biệt những người khác?"

"Đi ra." Ánh mắt Casey lạnh đến mức đủ để đóng băng toàn bộ phòng thí nghiệm.

Jane vẫn như cũng trưng ra vẻ mặt vân đạm phong khinh, khi rời đi, tầm mắt của anh dừng lại trên người Tiêu Nham, một khắc kia, hô hấp của Tiêu Nham lại nghẹn trong lồng ngực.

Là bởi vì virus X, là bởi vì virus X... Tiêu Nham không ngừng nhủ với lòng, không được nghiện, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chỉ là, cậu không làm được.

Giữa lúc đó, cảm giác Hien chạm vào đầu lưỡi mình dũng mãnh tiến vào đầu cậu, sự mềm mại mà Tiêu Nham vẫn luôn tận lực quên đi bao phủ toàn bộ thế giới cậu, ngăn chặn hết thảy mọi thứ ở bên ngoài.

==============================

Chuyện bên lề:

Trung tá Wallace: Burton, tôi xem anh có thể kiêu ngạo bao lâu.

Hein:...

Trung tá Wallace: Tôi đã định trước sẽ thay thế được anh.

Hein:...

Trung tá Wallace: Thoạt nhìn Tiêu Nham ăn thật ngon ha~.

Hein: Mạng của cậu, tôi nhận.

==============================

1%^E

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Xử Phùng Sinh

Số ký tự: 0