Chương 60
Tiêu Đường Đông Qua
2024-11-20 21:11:52
/60/.
Tiêu Nham biết bất kể cảnh sắc trước mắt có bao nhiêu tốt đẹp, trong nháy mắt khi rời khỏi cabin, liền phải đối diện với hoàn cảnh vô cùng tàn khốc vùng địa cực. Tốc độ gió bình quân nơi này có thể đạt tới 18m/giây, nhiệt độ không khí thấp nhất thậm chí có thể đạt tới -88 độ C. Hơn nữa khi di chuyển trên mặt băng phải đặc biệt chú ý tránh để mặt băng bị nứt ra, mỗi một bước đi đều có thể là bước cuối cùng trong sinh mệnh.
Cả đoàn đi xuyên qua sông băng, tiến vào một vùng băng tuyết trắng ngần, mà bên dưới lớp băng dày này chính là căn cứ Nam cực được Shire thành lập. Chẳng qua căn cứ này rõ ràng đã bị công kích, đại bộ phận đã bị tổn thương nghiêm trọng, pháo đài quan sát phía Nam đã hoàn toàn mất đi công dụng.
Tiêu Nham không khỏi thở ra một hơi, xem ra đối với căn cứ này, việc tổ chức Sóng Triều tấn công là tình thế bắt buộc rồi.
Thông đạo nối liền với căn cứ dưới lớp băng đã bị phá hủy, phi hành khí chỉ có thể bay vòng vòng bên trên căn cứ. Hein đưa ra mệnh lệnh rời khỏi khoang thuyền, Mark là người đầu tiên mang theo trang bị an toàn đến đến bên cạnh cửa cabin, trong nháy mắt khi cửa cabin mở ra, gió lạnh ào ạo thổi vào, phát ra tiếng vang phần phật, mặt Tiêu Nham cũng sắp bị gió thổi cho biến hành, không khí lạnh lẽo tràn vào xoang mũi tựa như muốn đông cứng hô hấp của cậu lại.
Liv rút một tuýp thuốc từ trong túi trang bị trên đùi, phun một trận mãnh liệt lên mặt Tiêu Nham. Nhất thời cảm giác bị đông lạnh toàn bộ da thịt trên mặt lập tức giảm bớt.
Đây là chất duy trì ổn định nhiệt độ được nghiên cứu đặc biệt riêng cho bộ đội đặc chủng, có thể giúp cơ thể tạm thời ngăn cản tổn hại do nhiệt độ cực lạnh hay cực nóng gây ra.
Liv giảo hoạt cười nói: "Đông lạnh làm hỏng mặt cậu, sẽ có người đau lòng."
"Cái gì?" Lúc này Tiêu Nham đã đi tới cạnh cửa cabin, kiểm tra dây bảo hiểm chuẩn bị nhảy xuống.
Liv lắc lắc đầu.
Tiêu Nham hít vào một hơi, dựa theo hướng dẫn nhảy xuống. Gió gào thét thổi bên tai, tốc độ rơi xuống nhanh đến mức khiến tim người ta như ngừng đập, khi cậu rơi đến một độ cao nhất định, lập tức quyết đoán điều chỉnh điểm cố định của dây thừng, gia tăng lực ma sát để làm giảm tốc độ rơi xuống, ổn định mà đáp xuống mặt đất.
Mà Hein, lại đứng ở cách đó không xa nhìn cậu.
"Đại tá." Tiêu Nham thừa nhận bản thân có chút khẩn trương, trước đó mỗi lần đều là Hein ôm theo cậu nhảy khỏi phi hành khí.
"Ừ." Hein gật gật đầu, xoay người đi vào thông đạo.
Bộ phận trên mặt đất của căn cứ đã mất đi tác dụng, cả đội của Hein lập tức tiến vào căn cứ dưới lòng đất. Nghênh đón bọn họ chính là Đại tá Luther, tuổi của ông cũng chỉ cỡ Đại tá Trầm Băng, mái tóc ngắn màu nâu vàng, màu da tái nhợt gần như bị bệnh.
Ông chào Hein, ánh mắt đảo qua toàn bộ tiểu đội bộ đội đặc chủng, "Đại tá Burton, toàn bộ nhân viên trong căn cứ chúng tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị rút lui, tất cả số liệu nghiên cứu cũng đã được lấy mẫu mã hóa, mẫu virus "Comet" cuối cùng cũng đã hoàn thành việc thu thập. Xin hỏi đoàn nghiên cứu viên do Trung tướng Hervieu gửi đến ở đâu? Tôi sẽ tự mình dẫn bọn họ thực hiện lần phân tích thực địa cuối cùng."
"Thiếu úy Tiêu Nham. Hein thủ thế về phía Tiêu Nham.
Tiêu Nham bước lên, cúi chào Đại tá Luther, "Đại tá, tôi là Thiếu úy Tiêu Nham của viện khoa học trung ương, sẽ là người phụ trách tiến hành việc phân tích tổng hợp đối với virus Comet."
Đại tá Luther ngây ngẩn cả người, ông nhìn chằm chằm vào cậu lính trẻ trước mắt, lập tức trở nên phẫn nộ: "Đại tá Burton! Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì! Đây là cơ hội cuối cùng để tiến hành phân tích thực địa đối với virus Comet! Shire hẳn phải nên phái cả một đội nghiên cứu khoa học đến mới đúng! Cho dù không thể phái cả một đoàn, thì ít nhất cũng phải là nghiên cứu viên cấp bậc tinh anh! Sao có thể chỉ là một Thiếu úy!"
Đối mặt với Đại tá Luther đang nổi giận, trong lúc nhất thời Tiêu Nha cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Có khi nào cậu không có cơ hội tiếp xúc với "Comet" nữa hay không?
"Tôi chỉ bảo vệ cho người hữu dụng đến nơi này."
Biểu tình của Hein cực kỳ trầm lãnh, trong thanh âm không có chút cảm giác phập phồng, lại khó hiểu khiến người ta có loại cảm giác kinh sợ.
Luther ngây ngẩn cả người, ông cắn chặt răng, nhìn về phía Tiêu Nham, trong ánh mắt tràn ngập ý xét nét, "Đi theo tôi, Thiếu úy. Khoảng cách thời gian để rút lui khỏi đây chỉ còn lại 3 giờ, chỉ mong cậu sẽ không lãng phí cơ hội cuối cùng này."
Tiêu Nham cũng không nói thêm bất cứ điều gì, hiện tại cho dù giải thích như thế cũng là dư thừa.
Căn cứ này so với căn cứ số 2 và số 14 mà Tiêu Nham từng đi qua thì hoàn toàn khác biệt, cơ hồ không có bất cứ phương tiện phục vụ sinh hoạt nào, không gian hữu hạn đều được thiết kế thành phòng nghiên cứu, lạnh lẽo như băng, đơn giản, thiếu sinh khí. Cho dù ôm nhiệt tình cực đại đối với việc nghiên cứu virus, Tiêu Nham lại không hề tự tin mình có thể giống như Đại tá Luther và đội của ông ta có thể trường kỳ ở lại nơi này. Tiêu Nham không phải là dạng người đam mê nghiên cứu đến mức chỉ cắm đầu vào việc nghiên cứu khoa học, cuộc sống của cậu còn có những hoạt động trong quán rượu, luyện tập thể hình với các bạn học cùng khóa, còn có các loại theo đuổi chuyện yêu đương. Giờ khắc này, Tiêu Nham nhìn theo bóng dáng của Đại tá Luther, càng thêm khâm phục người đàn ông tâm không tạp niệm trước mắt này.
Luther mang theo Tiêu Nham và Hein đi vào tầng sâu nhất trong căn cứ. Căn cứ Nam cực được thiết kế theo chiều sâu, diện tích của nó không lớn, nhưng xét về chiều sâu thì lại là hạng nhất nhì trong tất cả các căn cứ. Cách lớp cả thủy tinh, Tiêu Nham nhìn thấy virus Comet nguyên thủy nhất. Kỳ thật cũng không tính là thấy, chúng nó chỉ là một lớp băng mà thôi.
Luther trao quyền liên kết cho một bộ thiết bị đầu cuối, Hein đứng một bên lần thứ hai mở miệng, "Liên kết toàn bộ đầu cuối."
Luther không hiểu nhìn về phía Hein, nhưng đối phương lại không cho ông bất cứ lời giải thích dư thừa nào. Thời gian đã không còn nhiều, Luther cũng không muốn vì những chuyện không cần thiết mà phải thương lượng thêm với Hein, ông đơn giản trao quyền liên kết toàn bộ đầu cuối.
Tiêu Nham ngồi xuống, liên kết với đầu cuối khống chế chủ đạo, cậu thật sâu hít vào một hơi.
Nơi này là lần cơ hội gần như duy nhất trong đời cậu, độc nhất vô nhị tựa như đời người chỉ có một lần sinh tử, một khi bỏ qua chính là tiếc nuối vĩnh viễn.
Cậu không thể có bất cứ sơ hở nào.
Tư duy dũng mãnh thâm nhập vào hệ thống, nháy mắt tất cả thiết bị đầu cuối đều đồng thời khởi động.
Luther nhìn trên màn hình 3D hiển thị tốc độ vận chuyển lập tức hiện ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc. Tới hạn tốc độ của hệ thống nghiên cứu tại căn cứ này sử dụng chính là tốc độ phân tích xử lý ở mức cao nhất, chỉ gần 3 giây đồng hồ, cậu nghiên cứu viên trẻ tuổi này không chỉ thu hoạc được kết quả của những nghiên cứu trước đó, mà còn có toàn bộ hoàn cảnh vùng băng nguyên của khu vực này, dòng chảy của băng, thậm chí còn ngược dòng thời gian thu thập số liệu của virus hơn vạn năm trước.
"Đây... đây quả thực là..." Luther ôm trán mình, không thể không cảm thán, "Đây thật sự là đại não của nhận loại sao?"
Hein không nói được lời nào, ôm cánh tay dựa vào tường, lẳng lặng ngưng mắt nhìn bóng dáng Tiêu Nham.
Tiêu Nham tập trung hoàn toàn tinh lực, trong quá trình nghiên cứu X-2, cậu sinh ra rất nhiều nghi vấn, mà những nghi vấn này, chỉ có virus Comet mới có thể cho cậu đáp án.
Luther ngửa đầu, thở ra một hơi thật sâu: "Thật muốn tiến vào hệ thống đầu cuối thăm do tư duy của cậu ấy, theo cậu ta cùng phân tích số liệu... Nếu như cậu ta được phái đến đây sớm hơn, có lẽ chúng ta đã sóm có đột phát có tính tiến triển..."
Vừa lúc đó, toàn bộ căn cứ đột nhiên kịch liệt chấn động, Đại tá Luther lảo đảo một cái rồi lập tức đỡ lấy tường, Hein đi tới phía sau Tiêu Nham, mà Tiêu Nham đang tập trung hoàn toàn vào nghiên cứu, căn bản không cảm giác được phát sinh chuyện gì.
"Là đạn tan rã! Không ngờ tới Sóng Triều cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn như thế đã chế tạo được đạn tan rã liều lượng lớn như thế! Đại tá Burton, chúng ta phải lập tức rút lui! Nếu không... Nơi này một khi bị tan băng chúng ta sẽ chết đuối!"
Hein đưa tay nhìn thoáng qua thời gian trên thiết bị liên lạc, không gian nơi họ đang đứng bị chao đảo, tuy rằng không kịch liệt, nhưng vị trí của họ ở quá sâu, cần một khoảng thời gian nhất định để rời đi.
"Mark, Liv, hai người dẫn dắt các đội viên rút lui khỏi đây." Hein hạ mệnh lệnh, anh nhìn về phía Luther, "Đại tá Luther, ông rời đi trước đi."
"Tôi? Rời đi? Nhưng mà các người còn ở lại đây..."
"Tôi sẽ bảo vệ Thiếu úy Tiêu Nham kiên trì đến giây phút cuối cùng."
"Tôi biết lấy tốc độ đại não của cậu ấy mỗi một giây đều cực kỳ quý giá, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, Đại tá, tôi không thể vừa bảo vệ Tiêu Nham lại vừa bảo vệ ông."
Luther nháy mắt sáng tỏ, ông quyết đoán rời đi.
Hein ngẩng đầu lên, cảm thụ rung động trên đỉnh đầu, mười mấy phút sau, nước từ trên trần tí tích rơi xuống, đọng trên màn hình không gian 3 chiều, tạo thành tiếng vang xèo xèo. Anh bước nhanh đến trước mặt Tiêu Nham, ngón tay chạm vào thiết bị liên kết đầu cuối trên đầu cậu.
"Thiếu úy, tôi đếm đến ba, cậu phải thu thập toàn bộ số liệu vào trong đại não mình."
Ấn đường Tiêu Nham thoáng nhíu lại, cậu nghe thấy Hein nói.
"Một... Hai... Ba!"
Hein gỡ thiết bị liên kết đầu cuối xuống, Tiêu Nham mở choàng mắt, dùng sức hít vào một hơi, tựa như giật mình tỉnh lại giữa một giấc mông.
"Chúng ta đi! Thiếu úy!"
Áp lực dòng nước đè vào vách tường, không ngừng trào vào từ các khé hở, phòng điều khiển phát ra thanh âm cảnh báo, băng đang bị hòa tan.
Một tay Hein kéo Tiêu Nham chạy vào một thông đạo chữ U, các thông đạo trong căn cứ đã gián đoạn, chỉ còn lại duy nhất thông đạo này dùng nguồn điện dự phòng nên vẫn vận chuyển như cũ.
Tiêu Nham thấp thỏm bất an, cậu có thể cảm giác được thông đạo rung động do dư chấn trong quá trình băng tan, mà nguyên nhân là bị công kích bởi đạn tan rã. Không biết thông đạo này có thể kiên trì được bao lâu.
Hein đặt đầu Tiêu Nham tựa vào bờ vai mình, cậu cảm thụ rõ ràng độ ấm trong lòng bàn tay và lực lượng trên đầy ngón tay anh.
"Đừng lo lắng."
Một khắc đó, toàn bộ thấp thỏm bất an đều rời xa. Trong lòng Tiêu Nham dâng lên một loại cảm giác an toàn không gì sánh kịp, cậu sẽ rời khỏi căn cứ này, cậu sẽ bình an vô sự!
Dần dà, nước biển lạnh lẽo tràn vào, tạo thành dòng chảy ngay dưới chân bọn họ, tốc độ đi lên bên trong trong thông đạo của hai người cũng càng ngày càng chậm, Tiêu Nham biêt, thông đạo này sắp hỏng rồi.
Ngay trong nháy mắt dòng nước dũng mãnh tiến vào, Hein khóa chốt an toàn của Tiêu Nham vào thắt lưng mình, bọn họ còn chưa tới tầng ngoài của căn cứ, nếu băng nguyên bị hòa tan, dựa theo thời gian và tốc độ đi lên nãy giờ, bọn họ hẳn đã gần tiếp cận mặt nước. Nước tràn vào càng lúc càng nhiều, chế phục tác chiến giúp ngăn các nhiệt độ lạnh như băng bên ngoài.
Lại thêm khoảng 10 giây sau, tốc độ đi lên ngày càng chậm, cuối cùng ngừng lại hẳn.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hein rũ mắt xuống.
Thông đạo cũng phát ra thanh âm vù vù tựa như rên rĩ.
Tiêu Nham đeo kính quang lọc vào, cũng trang bị bình dưỡng khí, gật đầu với Hein nói: "Tôi đã chuẩn bị xong, Đại tá."
Ầm một tiếng, dòng nước khổng lồ từ đỉnh đầu ào ào đổ vào, chỉ vài giây sau mực nước đã dâng cao hơn đỉnh đầu họ, mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối.
Hein lấy thiết bị chiếu sáng ra, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu rọi ngũ quan của Hein nổi bật trong bóng đêm. Mái tóc theo động tác của anh mà lay động, thân thể thon dài băng qua dòng nước tiến về phía trước, Tiêu Nham nhìn anh đầy ngưỡng mộ, mãi đến khi người đàn ông trước mặt rũ mắt xuống, hất hất cằm với Tiêu Nham, Thiếu úy trẻ tuổi mới hồi phục tinh thần, đi theo Hein rời khỏi thông đạo. Bọn họ vẫn còn bị vây trong thông đạo chữ U trong căn cứ, từ chỗ này đến khi hoàn toàn thoát khỏi thông đạo vẫn còn khoảng cách hơn 10 mét, phải rời đi trước khi toàn bộ căn cứ chìm vào trong nước, nếu không bọn họ sẽ vĩnh viễn bị nhốt bên trong.
Tốc độ di chuyển của Hein tương đối nhanh, sợi dây thừng liên kết giữa hai người không ngừng kéo Tiêu Nham đi. Hai chân Hein đạp vào hai bên vách thông đạo, luân phiên mượn lực đi về phía trước. Vừa lúc đó, vài thân ảnh vừa lặn xuống nước không ngừng áp sát họ.
Vốn tưởng rằng là tiểu độ của Hein lặn xuống nghĩ cách cứu viện bọn họ, nhưng những người này thân hình vô cùng xa lạ, trong lòng Tiêu Nham dâng lên dự cảm nguy hiểm, mà lúc Hein rút đao ra, ánh sáng phản quang mỏng manh của lưỡi đao trong nước biển tựa như cứa vào tim Tiêu Nham.
Bọn họ là sát thủ của tổ chức Sóng Triều! Bọn người kia quả nhiên sẽ không dễ dàng thả bọn họ rời đi!
Giao đấu trong nước biển hoàn toàn khác biệt với giao đấu trên đất bằng.
Hein nhanh chóng siết chặt dây thừng ý đồ kéo gần khoảng cách giữa mình và Tiêu Nham, nhưng một tên sát thủ trong đó đã nhanh chóng chặt đứt liên hệ giữa bọn họ. Trong nước không thể sử dụng súng đông lạnh, Tiêu Nham đành phải lấy súng thường, quả quyết bắn ra một phát, trong nước biển tốc độ né tránh không nhanh nhẹn được như trên đất liền, nhưng công năng định vị của viên đạn lại không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi dòng nước, đầu một tên sát thủ bị bắn trúng, huyết tương nháy mắt lan tràn theo dòng nước biển.
Nhưng Tiêu Nham lại trăm triệu lần không ngờ được chính là, có một tên sát thủ đã vòng tới bên cạnh người cậu, lưỡi dao lướt sát qua thắt lưng cậu, trong dòng nước biển lạnh như băng này, một khi chế phục tác chiến bị rách, đồng nghĩa với việc mất đi bảo hộ ổn định nhiệt độ, Tiêu Nham sẽ hoàn toàn mất đi năng lực hành động, thậm chí có thể trong vòng một phút đồng hồ sau sẽ chết vì nhiệt độ quá thấp. Trong thời khắc hết sức chỉ mành treo chuông, Tieu Nham tránh được lưỡi đao của đối phương, mà tình thế của Hein bên này cũng tương đối nguy hiểm. Đao của một sát thủ vừa bị Hein đẩy ra, đối phương đơn giản bẻ ngược cổ tay anh, một tên sát thủ khác thì bổ đao về phía anh, Hein nghiêng người một cái, dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo mà đá văng đối phương.
Tiêu Nham lấy một tuýp thuốc trong hộp thuốc buộc bên hông, súng tiêm còn chưa kịp tiếp xúc với cơ thể mình, đã bị kẻ địch đánh văng, mà hộp thuốc cũng rớt khỏi người. Trong lòng Tiêu Nham kinh hãi, xoay người đuổi theo tuýp thuốc kia, mà một tay đối phương lại kéo ngược cậu về, một bàn tay từ phía sau giữ chặt cằm cậu, chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy cổ cậu.
Trái tim Tiêu Nham gần như vỡ tung, cậu biết lần này mình chết chắc rồi!
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cánh tay đang khống chế cổ Tiêu Nham đã mất đi sức lực, Tiêu Nham dùng sức vung chân đá văng đối phương, khi cậu phục hồi lại tinh thần, mới phát giác Hein đã chém bay đầu đối phương, mà một vật thể bén nhọn cũng đồng thời đâm thủng lồng ngực Hein, chất lỏng màu đỏ tươi nhanh chóng lan tràn, đồng từ Tiêu Nham trong nháy mắt phóng to đến sắp nứt ra.
Trên mặt Hein không hề có bất kỳ vẻ thống khổ gì, anh không chút do dự dùng bàn tay khống chế lưỡi đao sắc bén đang đâm xuyên qua ngực mình, đối phương cũng quyết đoán mà vung một lưỡi đao khác đến, tay phải của Hein trong nháy mắt xoay chuyển tư thế cầm đao, lưỡi đao vung về phía sau, một pha đón đỡ, đồng thời chém đứt tay phải tên sát thủ. Anh lại bồi thêm một cước đá văng tên sát thủ về phía sau, lưỡi đao của đối phương đang đâm trên ngực anh cũng theo đó rời đi. Hein quay đầu lại, thanh đao trong tay mãnh liệt phóng mạnh ra ngoài, lưỡi đao sắc bén cắt qua nước biển, cực nhanh xuyên qua đầu tên sát thủ kia.
Tiêu Nham thở ra một hơi, nhưng lập tức nghĩ đến chế phục tác chiến của Hein giờ đã bị rách. Nhiệt độ thấp không chỉ làm cho virus Comet mất đi hoạt tính, cũng bao gồm luôn cả virus X, vốn là đồng loại của virus Comet. Phải nhanh chóng để Hein rời khỏi hoàn cảnh có nhiệt độ thấp hiện tại.
Nhưng Hein lại xoay người, bơi về hướng chỗ nước biển sâu hơn.
Anh ấy muốn làm gì!
Tiêu Nham gian nan đi theo phía sau Hein, Hein lại một phen đẩy cậu trở về, ngăn cản cậu đi theo.
Hein duỗi tay ra, cố sức mò mẫm bên dưới, tựa hồ muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc này Tiêu Nham mới hiểu được, anh đang tìm hộp thuốc của cậu.
Tên ngốc này! Thuốc gì cậu vẫn có thể phối chế lại một lần nữa! Nhưng nếu Hein xảy ra chuyện gì, cậu...
Hein vội vàng bắt được một hộp thuốc, trên đường bơi trở về, cũng nhân tiện thu hồi luôn súng tiêm. Anh bơi đến trước mặt Tiêu Nham, không chút phân trần nhắm ngay súng tiêm vào cổ cậu, một phát tiêm vào.
Thân thể mệt mỏi nháy mắt được một cỗ sinh lực tràn đầy thay thế, thị giác và thính giác Tiêu Nham trở nên vô cùng sắc bén, cậu thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập trầm ổn của Hein. Bàn tay Hein đưa qua, giữ chặt sau gáy Tiêu Nham, cách một tầng nước biển lạnh lẽo, dưới ánh sáng dần dần yếu đi của thiết bị phát sáng, môi Hein nhẹ nhàng chạm vào chop mũi Tiêu Nham, động tác rất nhẹ nhàng cũng rất nhanh chóng, thế cho nên Tiêu Nham cứ mãi hoài nghi, đây chỉ là ảo giác của mình.
Bỗng dung, trong nước tựa hồ có gì đó đang dần tiếp cận hai người.
Lại là hai tên sát thủ. Bọn người kia thật sự là âm hồn không tiêu tan mà!
Trong lòng Tiêu Nham hung hăng mắng một tiếng.
Hein ra một thủ thế về phía Tiêu Nham, ý là "Mỗi người giải quyết một tên".
Tiêu Nham nhất thời trở nên hưng phấn, việc này cho thấy Hein đã có thể xem cậu là chiến hữu tin cậy. Hai người rất ăn ý mà đứng lưng tựa lưng, mượn lực lẫn nhau mà lao về hướng sát thủ.
Tên sát thủ này hiển nhiên xem nhẹ Tiêu Nham, lưỡi đao vung tới đánh thẳng về phía cổ Tiêu Nham, cậu sớm đã có chuẩn bị liền đưa tay khống chế lưỡi đao, động tác của cậu bị lực cản của nước biển nên không lưu loát được như trong lúc huấn luyện, vì thế cậu dứt khoát nương theo phương hướng lưỡi đao đâm tới của đối phương mà kéo gần khoảng cách giữa hai người, khuỷu tay mạnh mẽ đập vào xương ngực đối phương. Tên sát thủ đánh đến chấn động, kịch liệt ho khan, Tiêu Nham không ngừng cố gắng, một chiêu quay người vongg qua lưỡi đao của đối phương, đầu gối nâng lên đập vào cằm của gã, một kích này bị nước biển làm giảm bớt lực, đối phương lập tức tránh né, mà Tiêu Nham không cho gã bất cứ cơ hội nào, quyết đoán dùng lưỡi đao trong tay đâm xuyên qua bụng đối phương, ngay sau đó dùng khuỷu tay kẹp cứng cổ họng gã, cắt chặt răng mãnh liệt dùng sức, xương cổ của sát thủ vỡ ra, Tiêu Nham buông tay, thân thể gã vô lực văng ra, chậm rãi chìm xuống.
Tiêu Nham vội vàng nhìn về phía Hein, anh đã sớm giải quyết xong đối thủ của mình, suôi theo dòng nước bơi về phía Tiêu Nham. Chợt nhớ lại cảnh tượng môi Hein đụng phải môi mình trong bể bơi nước nóng trước đây, trái tim Tiêu Nham tại khoảnh khắc này lại điên cuồng nhảy lên. Ngay khi Hen dừng lại trước mặt cậu, Tiêu Nham không thể chờ đợi được mà giữ chặt bả vai Hein, chóp mũi Hein ở ngay sát trước mắt cậu, sau đó hai tay Hein lập tức nâng hai bên nách Tiêu Nham, dẫn theo cậu bơi về phía trước.
Hein ngửa đầu, ánh mắt có thể nhìn thấy được ánh sáng chớp động nơi mặt biển và không khí giao nhau.
Khi bọn họ trồi lên khỏi mặt nước, trên đỉnh đầu là mấy phi hành khí đang bay vòng vòng.
Tiêu Nham nhìn nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, một mảng rộng lớn vốn là băng nguyên trước đó hiện tại đã biến mất không còn nhìn thấy, thế giới vốn một màu trắng tĩnh lặng giờ đang dần chìm vào một mảnh nước biển xanh ngắt, bên tai là tiếng vang khi băng vỡ không ngừng chìm vào trong nước. Một tay Hein giữ chặt tay Tiêu Nham, một tay kéo dây thừng xuống, móc chặt vào móc khóa bên hông của cậu, nháy mắt Tiêu Nam liền được kéo lên khỏi nước biển, thoát khỏi lực đẩy của nước, cảm giác trọng lực đột ngột đánh úp khiến Tiêu Nham theo bản năng nắm chặt dây thừng, mà Hein đã kéo một dây thừng khác, hai người song song được kéo lên cùng lúc, đồng thời tiến vào cabin.
"Sếp!" Mark nhìn thấy hai người bọn họ đều bình an vô sự cũng yên lòng.
"Rút lui." Hein lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
Mấy phi hành khí lấy tốc độ cao nhất rời đi, động lực của động cơ lưu lại trên mặt biển từng vệt dấu vết dài...
Hiệu lực của X-2 đã suy yếu, thân thể Tiêu Nham đang dần dần cảm giác được mệt mỏi.
Hein ngồi ở phía đối diện với Tiêu Nham, chân anh rất dài, thế cho nên khi phi hành khí bay có chút quanh co, mọi người bị nghiêng về một phía, mà đầu gối Hein vừa lúc cọ vào đùi Tiêu Nham. Tiêu Nham nhìn về phía Hein, anh đang nhắm mắt, mi mắt rũ xuống, mặt dù không có chút biểu cảm nào nhưng vẫn như trước hấp dẫn tầm mắt của Tiêu Nham.
Mà nơi tên sát thủ kia đâm bị thương trên bụng của anh, Tiêu Nham không thể xác định nó đã khép lại hay chưa.
"Tôi không sao." Hein vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Tiêu Nham không ngờ Hein cư nhiên đoán được cậu đang suy nghĩ gì, hoặc là nói, Hein cư nhiên sẽ để ý cảm nhận của cậu.
Tiêu Nham nhịn không được duỗi tay ra, bàn tay áp vào trên bụng Hein, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể thuộc về riêng anh. Xác định nơi đó đã hoàn toàn lành lại, Tiêu Nham lúc này mới thu hồi tay mình lại, mà Hein lại giữ chặt cổ tay cậu.
"Cho dù cậu đã tiếp nhận huấn luyện tương tự như bộ đội đặc chủng, nhưng thể năng của cậu và bộ đội đặc chủng không giống nhau. Cậu cũng có chiến trường riêng của mình, mà những bộ đội đặc chủng khác không thể chen chân vào."
Hein nói khiến trong lòng Tiêu Nham rung động vô cùng.
Mark liếc mắt nhìn hai người, một bội đội đặc chủng bên cạnh đụng anh ta một cái, lúc này Mark mới vạn phần không muốn mà quay đầu lại, anh ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt "Câm miệng" cảnh cáo anh ta.
Cho dù trong cabin vô cùng ấm áp, nhưng cảm giác mệt mỏi của Tiêu Nham lại càng thêm trầm trọng. Gần nhất chính là việc phân tích virus "Gomet" đã tiêu hao cực đại sức mạnh tinh thần của cậu, mà X-2 cũng khiến cậu cạn kiệt thể lực. Tiêu Nham lấy bánh quy ép ra, mặc kệ mùi vị của nó khiến người ta oán trách cỡ nào, nhưng thành phần dinh dưỡng của nó lại là tinh hoa sau khi được chế tạo. Cúi đầu, miễn cưỡng nuốt xuống miếng bách bích quy đầu tiên, Tiêu Nham vẫn như cũ cảm thấy đói khát.
Hein vươn tay, dùng đầu ngón tay đè xuống một vị trí trong cabin, một cánh cửa nhỏ trên đỉnh đầu bị mở ra, anh lấy xuống một loại bánh cung cấp năng lượng, Tiêu Nham biết loại bánh kia có vị socola, hoàn toàn khác biệt so với bánh quy ép, hàm lượng albumin của nó rất cao. Hein không nhanh không chậm mà xé mở bao bì bên ngoài, đưa nó đến trước mặt Tiêu Nham.
"Ăn xong thì đi ngủ."
Tiêu Nham không nói nhiều lời, hai ba cái đã ăn xong, trong cổ họng còn lưu lại vị ngọt của socola, cậu nghiêng đầu tựa vào đai an toàn, lim dim ngủ.
Hy vọng khi cậu vừa tỉnh dậy, bản thân đã về tới Shire.
Giữa mơ hồ, Tiêu Nham cảm giác thân thể một trận mất trọng lực.
"Tiêu Nham! Thức dậy!" Thanh âm lãnh liệt của Hein vang lên bên tai.
Tiêu Nham mở choàng mắt, bên trong cabin, tất cả bội đội đặc chủng đang vây trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, quỹ đạo bay của phi hành khí vừa chật vật vừa hỗn loạn, nháy mắt Tiêu Nham liền hiểu được, bọn họ nhất định là gặp phải truy kích của tổ chức Sóng Triều!
Nhân viên của căn cứ Nam cực, lại thêm tiểu đội của Hein, số lượng phi hành khí cộng lại cũng phải hơn 10, mục tiêu khổng lồ như thế, tổ chức Sóng Triều căn bản không có khả năng dễ dàng buông tha, lại càng không nói đến giá trị của tư liệu nghiên cứu hơn vài chục năm cùng với đại não của các nghiên cứu viên này.
"Tiêu Nham, cậu chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi có thể bất cứ lúc nào chuyển cậu vào khoang thuyền an toàn để bắn ra ngoài!" Mark nói với Tiêu Nham.
Nhưng không ngờ Hein lại tiến tới mở trang bị an toàn của Tiêu Nham ra, túm lấy cổ tay cậu kéo cậu về hướng khoang điều khiển.
Tiêu Nham biết bất kể cảnh sắc trước mắt có bao nhiêu tốt đẹp, trong nháy mắt khi rời khỏi cabin, liền phải đối diện với hoàn cảnh vô cùng tàn khốc vùng địa cực. Tốc độ gió bình quân nơi này có thể đạt tới 18m/giây, nhiệt độ không khí thấp nhất thậm chí có thể đạt tới -88 độ C. Hơn nữa khi di chuyển trên mặt băng phải đặc biệt chú ý tránh để mặt băng bị nứt ra, mỗi một bước đi đều có thể là bước cuối cùng trong sinh mệnh.
Cả đoàn đi xuyên qua sông băng, tiến vào một vùng băng tuyết trắng ngần, mà bên dưới lớp băng dày này chính là căn cứ Nam cực được Shire thành lập. Chẳng qua căn cứ này rõ ràng đã bị công kích, đại bộ phận đã bị tổn thương nghiêm trọng, pháo đài quan sát phía Nam đã hoàn toàn mất đi công dụng.
Tiêu Nham không khỏi thở ra một hơi, xem ra đối với căn cứ này, việc tổ chức Sóng Triều tấn công là tình thế bắt buộc rồi.
Thông đạo nối liền với căn cứ dưới lớp băng đã bị phá hủy, phi hành khí chỉ có thể bay vòng vòng bên trên căn cứ. Hein đưa ra mệnh lệnh rời khỏi khoang thuyền, Mark là người đầu tiên mang theo trang bị an toàn đến đến bên cạnh cửa cabin, trong nháy mắt khi cửa cabin mở ra, gió lạnh ào ạo thổi vào, phát ra tiếng vang phần phật, mặt Tiêu Nham cũng sắp bị gió thổi cho biến hành, không khí lạnh lẽo tràn vào xoang mũi tựa như muốn đông cứng hô hấp của cậu lại.
Liv rút một tuýp thuốc từ trong túi trang bị trên đùi, phun một trận mãnh liệt lên mặt Tiêu Nham. Nhất thời cảm giác bị đông lạnh toàn bộ da thịt trên mặt lập tức giảm bớt.
Đây là chất duy trì ổn định nhiệt độ được nghiên cứu đặc biệt riêng cho bộ đội đặc chủng, có thể giúp cơ thể tạm thời ngăn cản tổn hại do nhiệt độ cực lạnh hay cực nóng gây ra.
Liv giảo hoạt cười nói: "Đông lạnh làm hỏng mặt cậu, sẽ có người đau lòng."
"Cái gì?" Lúc này Tiêu Nham đã đi tới cạnh cửa cabin, kiểm tra dây bảo hiểm chuẩn bị nhảy xuống.
Liv lắc lắc đầu.
Tiêu Nham hít vào một hơi, dựa theo hướng dẫn nhảy xuống. Gió gào thét thổi bên tai, tốc độ rơi xuống nhanh đến mức khiến tim người ta như ngừng đập, khi cậu rơi đến một độ cao nhất định, lập tức quyết đoán điều chỉnh điểm cố định của dây thừng, gia tăng lực ma sát để làm giảm tốc độ rơi xuống, ổn định mà đáp xuống mặt đất.
Mà Hein, lại đứng ở cách đó không xa nhìn cậu.
"Đại tá." Tiêu Nham thừa nhận bản thân có chút khẩn trương, trước đó mỗi lần đều là Hein ôm theo cậu nhảy khỏi phi hành khí.
"Ừ." Hein gật gật đầu, xoay người đi vào thông đạo.
Bộ phận trên mặt đất của căn cứ đã mất đi tác dụng, cả đội của Hein lập tức tiến vào căn cứ dưới lòng đất. Nghênh đón bọn họ chính là Đại tá Luther, tuổi của ông cũng chỉ cỡ Đại tá Trầm Băng, mái tóc ngắn màu nâu vàng, màu da tái nhợt gần như bị bệnh.
Ông chào Hein, ánh mắt đảo qua toàn bộ tiểu đội bộ đội đặc chủng, "Đại tá Burton, toàn bộ nhân viên trong căn cứ chúng tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị rút lui, tất cả số liệu nghiên cứu cũng đã được lấy mẫu mã hóa, mẫu virus "Comet" cuối cùng cũng đã hoàn thành việc thu thập. Xin hỏi đoàn nghiên cứu viên do Trung tướng Hervieu gửi đến ở đâu? Tôi sẽ tự mình dẫn bọn họ thực hiện lần phân tích thực địa cuối cùng."
"Thiếu úy Tiêu Nham. Hein thủ thế về phía Tiêu Nham.
Tiêu Nham bước lên, cúi chào Đại tá Luther, "Đại tá, tôi là Thiếu úy Tiêu Nham của viện khoa học trung ương, sẽ là người phụ trách tiến hành việc phân tích tổng hợp đối với virus Comet."
Đại tá Luther ngây ngẩn cả người, ông nhìn chằm chằm vào cậu lính trẻ trước mắt, lập tức trở nên phẫn nộ: "Đại tá Burton! Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì! Đây là cơ hội cuối cùng để tiến hành phân tích thực địa đối với virus Comet! Shire hẳn phải nên phái cả một đội nghiên cứu khoa học đến mới đúng! Cho dù không thể phái cả một đoàn, thì ít nhất cũng phải là nghiên cứu viên cấp bậc tinh anh! Sao có thể chỉ là một Thiếu úy!"
Đối mặt với Đại tá Luther đang nổi giận, trong lúc nhất thời Tiêu Nha cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Có khi nào cậu không có cơ hội tiếp xúc với "Comet" nữa hay không?
"Tôi chỉ bảo vệ cho người hữu dụng đến nơi này."
Biểu tình của Hein cực kỳ trầm lãnh, trong thanh âm không có chút cảm giác phập phồng, lại khó hiểu khiến người ta có loại cảm giác kinh sợ.
Luther ngây ngẩn cả người, ông cắn chặt răng, nhìn về phía Tiêu Nham, trong ánh mắt tràn ngập ý xét nét, "Đi theo tôi, Thiếu úy. Khoảng cách thời gian để rút lui khỏi đây chỉ còn lại 3 giờ, chỉ mong cậu sẽ không lãng phí cơ hội cuối cùng này."
Tiêu Nham cũng không nói thêm bất cứ điều gì, hiện tại cho dù giải thích như thế cũng là dư thừa.
Căn cứ này so với căn cứ số 2 và số 14 mà Tiêu Nham từng đi qua thì hoàn toàn khác biệt, cơ hồ không có bất cứ phương tiện phục vụ sinh hoạt nào, không gian hữu hạn đều được thiết kế thành phòng nghiên cứu, lạnh lẽo như băng, đơn giản, thiếu sinh khí. Cho dù ôm nhiệt tình cực đại đối với việc nghiên cứu virus, Tiêu Nham lại không hề tự tin mình có thể giống như Đại tá Luther và đội của ông ta có thể trường kỳ ở lại nơi này. Tiêu Nham không phải là dạng người đam mê nghiên cứu đến mức chỉ cắm đầu vào việc nghiên cứu khoa học, cuộc sống của cậu còn có những hoạt động trong quán rượu, luyện tập thể hình với các bạn học cùng khóa, còn có các loại theo đuổi chuyện yêu đương. Giờ khắc này, Tiêu Nham nhìn theo bóng dáng của Đại tá Luther, càng thêm khâm phục người đàn ông tâm không tạp niệm trước mắt này.
Luther mang theo Tiêu Nham và Hein đi vào tầng sâu nhất trong căn cứ. Căn cứ Nam cực được thiết kế theo chiều sâu, diện tích của nó không lớn, nhưng xét về chiều sâu thì lại là hạng nhất nhì trong tất cả các căn cứ. Cách lớp cả thủy tinh, Tiêu Nham nhìn thấy virus Comet nguyên thủy nhất. Kỳ thật cũng không tính là thấy, chúng nó chỉ là một lớp băng mà thôi.
Luther trao quyền liên kết cho một bộ thiết bị đầu cuối, Hein đứng một bên lần thứ hai mở miệng, "Liên kết toàn bộ đầu cuối."
Luther không hiểu nhìn về phía Hein, nhưng đối phương lại không cho ông bất cứ lời giải thích dư thừa nào. Thời gian đã không còn nhiều, Luther cũng không muốn vì những chuyện không cần thiết mà phải thương lượng thêm với Hein, ông đơn giản trao quyền liên kết toàn bộ đầu cuối.
Tiêu Nham ngồi xuống, liên kết với đầu cuối khống chế chủ đạo, cậu thật sâu hít vào một hơi.
Nơi này là lần cơ hội gần như duy nhất trong đời cậu, độc nhất vô nhị tựa như đời người chỉ có một lần sinh tử, một khi bỏ qua chính là tiếc nuối vĩnh viễn.
Cậu không thể có bất cứ sơ hở nào.
Tư duy dũng mãnh thâm nhập vào hệ thống, nháy mắt tất cả thiết bị đầu cuối đều đồng thời khởi động.
Luther nhìn trên màn hình 3D hiển thị tốc độ vận chuyển lập tức hiện ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc. Tới hạn tốc độ của hệ thống nghiên cứu tại căn cứ này sử dụng chính là tốc độ phân tích xử lý ở mức cao nhất, chỉ gần 3 giây đồng hồ, cậu nghiên cứu viên trẻ tuổi này không chỉ thu hoạc được kết quả của những nghiên cứu trước đó, mà còn có toàn bộ hoàn cảnh vùng băng nguyên của khu vực này, dòng chảy của băng, thậm chí còn ngược dòng thời gian thu thập số liệu của virus hơn vạn năm trước.
"Đây... đây quả thực là..." Luther ôm trán mình, không thể không cảm thán, "Đây thật sự là đại não của nhận loại sao?"
Hein không nói được lời nào, ôm cánh tay dựa vào tường, lẳng lặng ngưng mắt nhìn bóng dáng Tiêu Nham.
Tiêu Nham tập trung hoàn toàn tinh lực, trong quá trình nghiên cứu X-2, cậu sinh ra rất nhiều nghi vấn, mà những nghi vấn này, chỉ có virus Comet mới có thể cho cậu đáp án.
Luther ngửa đầu, thở ra một hơi thật sâu: "Thật muốn tiến vào hệ thống đầu cuối thăm do tư duy của cậu ấy, theo cậu ta cùng phân tích số liệu... Nếu như cậu ta được phái đến đây sớm hơn, có lẽ chúng ta đã sóm có đột phát có tính tiến triển..."
Vừa lúc đó, toàn bộ căn cứ đột nhiên kịch liệt chấn động, Đại tá Luther lảo đảo một cái rồi lập tức đỡ lấy tường, Hein đi tới phía sau Tiêu Nham, mà Tiêu Nham đang tập trung hoàn toàn vào nghiên cứu, căn bản không cảm giác được phát sinh chuyện gì.
"Là đạn tan rã! Không ngờ tới Sóng Triều cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn như thế đã chế tạo được đạn tan rã liều lượng lớn như thế! Đại tá Burton, chúng ta phải lập tức rút lui! Nếu không... Nơi này một khi bị tan băng chúng ta sẽ chết đuối!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hein đưa tay nhìn thoáng qua thời gian trên thiết bị liên lạc, không gian nơi họ đang đứng bị chao đảo, tuy rằng không kịch liệt, nhưng vị trí của họ ở quá sâu, cần một khoảng thời gian nhất định để rời đi.
"Mark, Liv, hai người dẫn dắt các đội viên rút lui khỏi đây." Hein hạ mệnh lệnh, anh nhìn về phía Luther, "Đại tá Luther, ông rời đi trước đi."
"Tôi? Rời đi? Nhưng mà các người còn ở lại đây..."
"Tôi sẽ bảo vệ Thiếu úy Tiêu Nham kiên trì đến giây phút cuối cùng."
"Tôi biết lấy tốc độ đại não của cậu ấy mỗi một giây đều cực kỳ quý giá, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, Đại tá, tôi không thể vừa bảo vệ Tiêu Nham lại vừa bảo vệ ông."
Luther nháy mắt sáng tỏ, ông quyết đoán rời đi.
Hein ngẩng đầu lên, cảm thụ rung động trên đỉnh đầu, mười mấy phút sau, nước từ trên trần tí tích rơi xuống, đọng trên màn hình không gian 3 chiều, tạo thành tiếng vang xèo xèo. Anh bước nhanh đến trước mặt Tiêu Nham, ngón tay chạm vào thiết bị liên kết đầu cuối trên đầu cậu.
"Thiếu úy, tôi đếm đến ba, cậu phải thu thập toàn bộ số liệu vào trong đại não mình."
Ấn đường Tiêu Nham thoáng nhíu lại, cậu nghe thấy Hein nói.
"Một... Hai... Ba!"
Hein gỡ thiết bị liên kết đầu cuối xuống, Tiêu Nham mở choàng mắt, dùng sức hít vào một hơi, tựa như giật mình tỉnh lại giữa một giấc mông.
"Chúng ta đi! Thiếu úy!"
Áp lực dòng nước đè vào vách tường, không ngừng trào vào từ các khé hở, phòng điều khiển phát ra thanh âm cảnh báo, băng đang bị hòa tan.
Một tay Hein kéo Tiêu Nham chạy vào một thông đạo chữ U, các thông đạo trong căn cứ đã gián đoạn, chỉ còn lại duy nhất thông đạo này dùng nguồn điện dự phòng nên vẫn vận chuyển như cũ.
Tiêu Nham thấp thỏm bất an, cậu có thể cảm giác được thông đạo rung động do dư chấn trong quá trình băng tan, mà nguyên nhân là bị công kích bởi đạn tan rã. Không biết thông đạo này có thể kiên trì được bao lâu.
Hein đặt đầu Tiêu Nham tựa vào bờ vai mình, cậu cảm thụ rõ ràng độ ấm trong lòng bàn tay và lực lượng trên đầy ngón tay anh.
"Đừng lo lắng."
Một khắc đó, toàn bộ thấp thỏm bất an đều rời xa. Trong lòng Tiêu Nham dâng lên một loại cảm giác an toàn không gì sánh kịp, cậu sẽ rời khỏi căn cứ này, cậu sẽ bình an vô sự!
Dần dà, nước biển lạnh lẽo tràn vào, tạo thành dòng chảy ngay dưới chân bọn họ, tốc độ đi lên bên trong trong thông đạo của hai người cũng càng ngày càng chậm, Tiêu Nham biêt, thông đạo này sắp hỏng rồi.
Ngay trong nháy mắt dòng nước dũng mãnh tiến vào, Hein khóa chốt an toàn của Tiêu Nham vào thắt lưng mình, bọn họ còn chưa tới tầng ngoài của căn cứ, nếu băng nguyên bị hòa tan, dựa theo thời gian và tốc độ đi lên nãy giờ, bọn họ hẳn đã gần tiếp cận mặt nước. Nước tràn vào càng lúc càng nhiều, chế phục tác chiến giúp ngăn các nhiệt độ lạnh như băng bên ngoài.
Lại thêm khoảng 10 giây sau, tốc độ đi lên ngày càng chậm, cuối cùng ngừng lại hẳn.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hein rũ mắt xuống.
Thông đạo cũng phát ra thanh âm vù vù tựa như rên rĩ.
Tiêu Nham đeo kính quang lọc vào, cũng trang bị bình dưỡng khí, gật đầu với Hein nói: "Tôi đã chuẩn bị xong, Đại tá."
Ầm một tiếng, dòng nước khổng lồ từ đỉnh đầu ào ào đổ vào, chỉ vài giây sau mực nước đã dâng cao hơn đỉnh đầu họ, mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối.
Hein lấy thiết bị chiếu sáng ra, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu rọi ngũ quan của Hein nổi bật trong bóng đêm. Mái tóc theo động tác của anh mà lay động, thân thể thon dài băng qua dòng nước tiến về phía trước, Tiêu Nham nhìn anh đầy ngưỡng mộ, mãi đến khi người đàn ông trước mặt rũ mắt xuống, hất hất cằm với Tiêu Nham, Thiếu úy trẻ tuổi mới hồi phục tinh thần, đi theo Hein rời khỏi thông đạo. Bọn họ vẫn còn bị vây trong thông đạo chữ U trong căn cứ, từ chỗ này đến khi hoàn toàn thoát khỏi thông đạo vẫn còn khoảng cách hơn 10 mét, phải rời đi trước khi toàn bộ căn cứ chìm vào trong nước, nếu không bọn họ sẽ vĩnh viễn bị nhốt bên trong.
Tốc độ di chuyển của Hein tương đối nhanh, sợi dây thừng liên kết giữa hai người không ngừng kéo Tiêu Nham đi. Hai chân Hein đạp vào hai bên vách thông đạo, luân phiên mượn lực đi về phía trước. Vừa lúc đó, vài thân ảnh vừa lặn xuống nước không ngừng áp sát họ.
Vốn tưởng rằng là tiểu độ của Hein lặn xuống nghĩ cách cứu viện bọn họ, nhưng những người này thân hình vô cùng xa lạ, trong lòng Tiêu Nham dâng lên dự cảm nguy hiểm, mà lúc Hein rút đao ra, ánh sáng phản quang mỏng manh của lưỡi đao trong nước biển tựa như cứa vào tim Tiêu Nham.
Bọn họ là sát thủ của tổ chức Sóng Triều! Bọn người kia quả nhiên sẽ không dễ dàng thả bọn họ rời đi!
Giao đấu trong nước biển hoàn toàn khác biệt với giao đấu trên đất bằng.
Hein nhanh chóng siết chặt dây thừng ý đồ kéo gần khoảng cách giữa mình và Tiêu Nham, nhưng một tên sát thủ trong đó đã nhanh chóng chặt đứt liên hệ giữa bọn họ. Trong nước không thể sử dụng súng đông lạnh, Tiêu Nham đành phải lấy súng thường, quả quyết bắn ra một phát, trong nước biển tốc độ né tránh không nhanh nhẹn được như trên đất liền, nhưng công năng định vị của viên đạn lại không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi dòng nước, đầu một tên sát thủ bị bắn trúng, huyết tương nháy mắt lan tràn theo dòng nước biển.
Nhưng Tiêu Nham lại trăm triệu lần không ngờ được chính là, có một tên sát thủ đã vòng tới bên cạnh người cậu, lưỡi dao lướt sát qua thắt lưng cậu, trong dòng nước biển lạnh như băng này, một khi chế phục tác chiến bị rách, đồng nghĩa với việc mất đi bảo hộ ổn định nhiệt độ, Tiêu Nham sẽ hoàn toàn mất đi năng lực hành động, thậm chí có thể trong vòng một phút đồng hồ sau sẽ chết vì nhiệt độ quá thấp. Trong thời khắc hết sức chỉ mành treo chuông, Tieu Nham tránh được lưỡi đao của đối phương, mà tình thế của Hein bên này cũng tương đối nguy hiểm. Đao của một sát thủ vừa bị Hein đẩy ra, đối phương đơn giản bẻ ngược cổ tay anh, một tên sát thủ khác thì bổ đao về phía anh, Hein nghiêng người một cái, dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo mà đá văng đối phương.
Tiêu Nham lấy một tuýp thuốc trong hộp thuốc buộc bên hông, súng tiêm còn chưa kịp tiếp xúc với cơ thể mình, đã bị kẻ địch đánh văng, mà hộp thuốc cũng rớt khỏi người. Trong lòng Tiêu Nham kinh hãi, xoay người đuổi theo tuýp thuốc kia, mà một tay đối phương lại kéo ngược cậu về, một bàn tay từ phía sau giữ chặt cằm cậu, chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy cổ cậu.
Trái tim Tiêu Nham gần như vỡ tung, cậu biết lần này mình chết chắc rồi!
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cánh tay đang khống chế cổ Tiêu Nham đã mất đi sức lực, Tiêu Nham dùng sức vung chân đá văng đối phương, khi cậu phục hồi lại tinh thần, mới phát giác Hein đã chém bay đầu đối phương, mà một vật thể bén nhọn cũng đồng thời đâm thủng lồng ngực Hein, chất lỏng màu đỏ tươi nhanh chóng lan tràn, đồng từ Tiêu Nham trong nháy mắt phóng to đến sắp nứt ra.
Trên mặt Hein không hề có bất kỳ vẻ thống khổ gì, anh không chút do dự dùng bàn tay khống chế lưỡi đao sắc bén đang đâm xuyên qua ngực mình, đối phương cũng quyết đoán mà vung một lưỡi đao khác đến, tay phải của Hein trong nháy mắt xoay chuyển tư thế cầm đao, lưỡi đao vung về phía sau, một pha đón đỡ, đồng thời chém đứt tay phải tên sát thủ. Anh lại bồi thêm một cước đá văng tên sát thủ về phía sau, lưỡi đao của đối phương đang đâm trên ngực anh cũng theo đó rời đi. Hein quay đầu lại, thanh đao trong tay mãnh liệt phóng mạnh ra ngoài, lưỡi đao sắc bén cắt qua nước biển, cực nhanh xuyên qua đầu tên sát thủ kia.
Tiêu Nham thở ra một hơi, nhưng lập tức nghĩ đến chế phục tác chiến của Hein giờ đã bị rách. Nhiệt độ thấp không chỉ làm cho virus Comet mất đi hoạt tính, cũng bao gồm luôn cả virus X, vốn là đồng loại của virus Comet. Phải nhanh chóng để Hein rời khỏi hoàn cảnh có nhiệt độ thấp hiện tại.
Nhưng Hein lại xoay người, bơi về hướng chỗ nước biển sâu hơn.
Anh ấy muốn làm gì!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Nham gian nan đi theo phía sau Hein, Hein lại một phen đẩy cậu trở về, ngăn cản cậu đi theo.
Hein duỗi tay ra, cố sức mò mẫm bên dưới, tựa hồ muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc này Tiêu Nham mới hiểu được, anh đang tìm hộp thuốc của cậu.
Tên ngốc này! Thuốc gì cậu vẫn có thể phối chế lại một lần nữa! Nhưng nếu Hein xảy ra chuyện gì, cậu...
Hein vội vàng bắt được một hộp thuốc, trên đường bơi trở về, cũng nhân tiện thu hồi luôn súng tiêm. Anh bơi đến trước mặt Tiêu Nham, không chút phân trần nhắm ngay súng tiêm vào cổ cậu, một phát tiêm vào.
Thân thể mệt mỏi nháy mắt được một cỗ sinh lực tràn đầy thay thế, thị giác và thính giác Tiêu Nham trở nên vô cùng sắc bén, cậu thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập trầm ổn của Hein. Bàn tay Hein đưa qua, giữ chặt sau gáy Tiêu Nham, cách một tầng nước biển lạnh lẽo, dưới ánh sáng dần dần yếu đi của thiết bị phát sáng, môi Hein nhẹ nhàng chạm vào chop mũi Tiêu Nham, động tác rất nhẹ nhàng cũng rất nhanh chóng, thế cho nên Tiêu Nham cứ mãi hoài nghi, đây chỉ là ảo giác của mình.
Bỗng dung, trong nước tựa hồ có gì đó đang dần tiếp cận hai người.
Lại là hai tên sát thủ. Bọn người kia thật sự là âm hồn không tiêu tan mà!
Trong lòng Tiêu Nham hung hăng mắng một tiếng.
Hein ra một thủ thế về phía Tiêu Nham, ý là "Mỗi người giải quyết một tên".
Tiêu Nham nhất thời trở nên hưng phấn, việc này cho thấy Hein đã có thể xem cậu là chiến hữu tin cậy. Hai người rất ăn ý mà đứng lưng tựa lưng, mượn lực lẫn nhau mà lao về hướng sát thủ.
Tên sát thủ này hiển nhiên xem nhẹ Tiêu Nham, lưỡi đao vung tới đánh thẳng về phía cổ Tiêu Nham, cậu sớm đã có chuẩn bị liền đưa tay khống chế lưỡi đao, động tác của cậu bị lực cản của nước biển nên không lưu loát được như trong lúc huấn luyện, vì thế cậu dứt khoát nương theo phương hướng lưỡi đao đâm tới của đối phương mà kéo gần khoảng cách giữa hai người, khuỷu tay mạnh mẽ đập vào xương ngực đối phương. Tên sát thủ đánh đến chấn động, kịch liệt ho khan, Tiêu Nham không ngừng cố gắng, một chiêu quay người vongg qua lưỡi đao của đối phương, đầu gối nâng lên đập vào cằm của gã, một kích này bị nước biển làm giảm bớt lực, đối phương lập tức tránh né, mà Tiêu Nham không cho gã bất cứ cơ hội nào, quyết đoán dùng lưỡi đao trong tay đâm xuyên qua bụng đối phương, ngay sau đó dùng khuỷu tay kẹp cứng cổ họng gã, cắt chặt răng mãnh liệt dùng sức, xương cổ của sát thủ vỡ ra, Tiêu Nham buông tay, thân thể gã vô lực văng ra, chậm rãi chìm xuống.
Tiêu Nham vội vàng nhìn về phía Hein, anh đã sớm giải quyết xong đối thủ của mình, suôi theo dòng nước bơi về phía Tiêu Nham. Chợt nhớ lại cảnh tượng môi Hein đụng phải môi mình trong bể bơi nước nóng trước đây, trái tim Tiêu Nham tại khoảnh khắc này lại điên cuồng nhảy lên. Ngay khi Hen dừng lại trước mặt cậu, Tiêu Nham không thể chờ đợi được mà giữ chặt bả vai Hein, chóp mũi Hein ở ngay sát trước mắt cậu, sau đó hai tay Hein lập tức nâng hai bên nách Tiêu Nham, dẫn theo cậu bơi về phía trước.
Hein ngửa đầu, ánh mắt có thể nhìn thấy được ánh sáng chớp động nơi mặt biển và không khí giao nhau.
Khi bọn họ trồi lên khỏi mặt nước, trên đỉnh đầu là mấy phi hành khí đang bay vòng vòng.
Tiêu Nham nhìn nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, một mảng rộng lớn vốn là băng nguyên trước đó hiện tại đã biến mất không còn nhìn thấy, thế giới vốn một màu trắng tĩnh lặng giờ đang dần chìm vào một mảnh nước biển xanh ngắt, bên tai là tiếng vang khi băng vỡ không ngừng chìm vào trong nước. Một tay Hein giữ chặt tay Tiêu Nham, một tay kéo dây thừng xuống, móc chặt vào móc khóa bên hông của cậu, nháy mắt Tiêu Nam liền được kéo lên khỏi nước biển, thoát khỏi lực đẩy của nước, cảm giác trọng lực đột ngột đánh úp khiến Tiêu Nham theo bản năng nắm chặt dây thừng, mà Hein đã kéo một dây thừng khác, hai người song song được kéo lên cùng lúc, đồng thời tiến vào cabin.
"Sếp!" Mark nhìn thấy hai người bọn họ đều bình an vô sự cũng yên lòng.
"Rút lui." Hein lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
Mấy phi hành khí lấy tốc độ cao nhất rời đi, động lực của động cơ lưu lại trên mặt biển từng vệt dấu vết dài...
Hiệu lực của X-2 đã suy yếu, thân thể Tiêu Nham đang dần dần cảm giác được mệt mỏi.
Hein ngồi ở phía đối diện với Tiêu Nham, chân anh rất dài, thế cho nên khi phi hành khí bay có chút quanh co, mọi người bị nghiêng về một phía, mà đầu gối Hein vừa lúc cọ vào đùi Tiêu Nham. Tiêu Nham nhìn về phía Hein, anh đang nhắm mắt, mi mắt rũ xuống, mặt dù không có chút biểu cảm nào nhưng vẫn như trước hấp dẫn tầm mắt của Tiêu Nham.
Mà nơi tên sát thủ kia đâm bị thương trên bụng của anh, Tiêu Nham không thể xác định nó đã khép lại hay chưa.
"Tôi không sao." Hein vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.
Tiêu Nham không ngờ Hein cư nhiên đoán được cậu đang suy nghĩ gì, hoặc là nói, Hein cư nhiên sẽ để ý cảm nhận của cậu.
Tiêu Nham nhịn không được duỗi tay ra, bàn tay áp vào trên bụng Hein, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể thuộc về riêng anh. Xác định nơi đó đã hoàn toàn lành lại, Tiêu Nham lúc này mới thu hồi tay mình lại, mà Hein lại giữ chặt cổ tay cậu.
"Cho dù cậu đã tiếp nhận huấn luyện tương tự như bộ đội đặc chủng, nhưng thể năng của cậu và bộ đội đặc chủng không giống nhau. Cậu cũng có chiến trường riêng của mình, mà những bộ đội đặc chủng khác không thể chen chân vào."
Hein nói khiến trong lòng Tiêu Nham rung động vô cùng.
Mark liếc mắt nhìn hai người, một bội đội đặc chủng bên cạnh đụng anh ta một cái, lúc này Mark mới vạn phần không muốn mà quay đầu lại, anh ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt "Câm miệng" cảnh cáo anh ta.
Cho dù trong cabin vô cùng ấm áp, nhưng cảm giác mệt mỏi của Tiêu Nham lại càng thêm trầm trọng. Gần nhất chính là việc phân tích virus "Gomet" đã tiêu hao cực đại sức mạnh tinh thần của cậu, mà X-2 cũng khiến cậu cạn kiệt thể lực. Tiêu Nham lấy bánh quy ép ra, mặc kệ mùi vị của nó khiến người ta oán trách cỡ nào, nhưng thành phần dinh dưỡng của nó lại là tinh hoa sau khi được chế tạo. Cúi đầu, miễn cưỡng nuốt xuống miếng bách bích quy đầu tiên, Tiêu Nham vẫn như cũ cảm thấy đói khát.
Hein vươn tay, dùng đầu ngón tay đè xuống một vị trí trong cabin, một cánh cửa nhỏ trên đỉnh đầu bị mở ra, anh lấy xuống một loại bánh cung cấp năng lượng, Tiêu Nham biết loại bánh kia có vị socola, hoàn toàn khác biệt so với bánh quy ép, hàm lượng albumin của nó rất cao. Hein không nhanh không chậm mà xé mở bao bì bên ngoài, đưa nó đến trước mặt Tiêu Nham.
"Ăn xong thì đi ngủ."
Tiêu Nham không nói nhiều lời, hai ba cái đã ăn xong, trong cổ họng còn lưu lại vị ngọt của socola, cậu nghiêng đầu tựa vào đai an toàn, lim dim ngủ.
Hy vọng khi cậu vừa tỉnh dậy, bản thân đã về tới Shire.
Giữa mơ hồ, Tiêu Nham cảm giác thân thể một trận mất trọng lực.
"Tiêu Nham! Thức dậy!" Thanh âm lãnh liệt của Hein vang lên bên tai.
Tiêu Nham mở choàng mắt, bên trong cabin, tất cả bội đội đặc chủng đang vây trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, quỹ đạo bay của phi hành khí vừa chật vật vừa hỗn loạn, nháy mắt Tiêu Nham liền hiểu được, bọn họ nhất định là gặp phải truy kích của tổ chức Sóng Triều!
Nhân viên của căn cứ Nam cực, lại thêm tiểu đội của Hein, số lượng phi hành khí cộng lại cũng phải hơn 10, mục tiêu khổng lồ như thế, tổ chức Sóng Triều căn bản không có khả năng dễ dàng buông tha, lại càng không nói đến giá trị của tư liệu nghiên cứu hơn vài chục năm cùng với đại não của các nghiên cứu viên này.
"Tiêu Nham, cậu chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi có thể bất cứ lúc nào chuyển cậu vào khoang thuyền an toàn để bắn ra ngoài!" Mark nói với Tiêu Nham.
Nhưng không ngờ Hein lại tiến tới mở trang bị an toàn của Tiêu Nham ra, túm lấy cổ tay cậu kéo cậu về hướng khoang điều khiển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro