Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 69

Tiêu Đường Đông Qua

2024-11-20 21:11:52

/69/.

Vừa lúc đó, Casey đang hấp hối bỗng nhiên nở nụ cười, tay trái lau đi vết máu trên trán, chậm rãi rút lưỡi đao trong bụng ra, mà tay phải của cậu ta đang cầm, chính là một súng tiêm mini.

Tiêu Nham như ý thức được điều gì, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Hein, anh đang ấn chân của mình.

Đồng tử không khỏi co rút lại, trái tim mãnh liệt trầm xuống.

"Casey... Cậu vừa làm gì?"

Tiêu Nham không thể tin được mà nhìn đối phương.

Mà khuôn mặt hồn nhiên như đứa trẻ của Casey lại lộ ra tươi cười tựa như ma quỷ.

"Chỉ số thông minh của cậu không phải cao lắm sao? Sao lại nhìn không ra tớ vừa làm cái gì?"

Thuốc đã xâm nhập vào thân thể Hein, mà Tiêu Nham lại không biết công dụng của thứ thuốc này là gì.

"Chậc chậc Tất cả mọi người đều cho rằng tớ đang tiến hành nghiên cứu X-2, kỳ thật nếu so sánh tốc độ vận hành đại não, tớ với cậu không sai biệt lắm, sao có thể cậu đều có cái gọi là đột phá, còn tớ lại không có chút tiến triển bất cứ hạng mục nào chứ?"

Casey kéo kéo vạt áo, tựa hồ hết sức bất mãn với tảng lớn vết máu dính bên trên.

"... Cậu nghiên cứu cái gì?" Thanh âm Tiêu Nham không tự giác mà phát run, mọi thứ vượt xa nhận thức của cậu, tựa như cơn ác mộng.

Casey vốn chính là dựa vào lý luận mang tính đột phá đối với virus X-2 mà được đề bạt lên hàm Trung tá, nhưng mãi về sau nghiên cứu của cậu ta quả thật không nghe nói có bất cứ tiến triển gì. Hai từ "cho rằng" này chứng tỏ nghiên cứu chân chính của cậu ta nhất định không phải X-2!

"Thuốc gia tốc. Có thể khiến cho virus X tiêu hao thể năng và chất dinh dưỡng trong cơ thể của tất cả bộ đội đặc chủng nào gấp trăm lần. Yên tâm, loại thuốc này đã trải qua trăm ngàn lần thí nghiệm mô phỏng, thật sự phải cảm ơn quân bộ đã cung cấp cho nghiên cứu viên hệ thống độc lập, nếu không dưới sự quấy nhiễu của đám người bên ngoài, tớ thật sự khó mà công khai điều chế thành công thuốc gia tốc này. Nhìn Hein Burton tường đồng vách sắt của chúng ta xem, hố hấp của anh ta có phải đang càng ngày càng khó khăn hay không?"

Thần sắc Hein vẫn như thường, ngón tay nắm chặt cổ tay Tiêu Nham vẫn dùng sức như trước. Nhưng trong lòng Tiêu Nham không ngừng dâng lên dự cảm xấu.

"Ha, không hổ danh là Đại tá Burton, thời gian anh có thể kiên trì đã vượt xa tất cả số liệu thực nghiệm của tôi. Chẳng qua Tiêu Nham à, tớ khuyên cậu hiện tại liền đi theo tớ đi, tớ sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cho bất cứ ai tổn thương cậu, cũng không để bất cứ kẻ nào động vào đại não của cậu đâu."

Casey nhếch môi, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ, đây là biểu tình Tiêu Nham chưa từng nhìn thấy trong suốt nhiều năm quen biết cậu ta.

Cậu ta vứt cái áo khoác dính đầy máu tươi đang mặc trên người, thuận tay lấy một cái áo khoác từ trong tủ quần áo, toàn bộ động tác không nhanh không chậm, tựa hồ chỉ là vì để Tiêu Nham có thời gian suy nghĩ.

Tiêu Nham chú ý thấy hiện tại trên người Casey hoàn toàn không có một chút thương tổn nào.

"Cậu... Tự tiêm virus X cho mình?"

"Không phải là tớ tự mình tiêm, mà là lúc còn trong phôi thai, tớ đã bị tiêm virus X rồi."

Casey lộ ra tươi cười mang tính trấn an, từng bước một đi về phía Tiêu Nham.

"Việc này hoàn toàn khác biệt so với đám bộ đội đặc chủng lúc thành niên mới tiếp thu virus X, tính dung hòa của tớ và virus X so với bọn họ thì mạnh hơn nhiều. Bọn họ chỉ có thể sống được mười năm, mà tớ sau khi trưởng thành vẫn có thể sống thêm hai mươi đến ba mươi năm. Tuy rằng thoạt nghe thì cũng không quá dài, nhưng có cậu rồi, tớ nghĩ chúng ta có thể cùng nhau giải quyết vấn đề này."

"..." Tiêu Nham bị những lời này của Casey làm cho choáng váng.

Khi còn là phôi thai... Vậy không phải là khi còn trong cơ thể mẹ đã bị nhiễm virus X hay sao? Việc này ở Shire là hạng mục bị nghiêm cấm thực hiện, càng không cần nói đến thai nhi nhiễm virus X sẽ có tính không ổn định, tỉ lệ sống sót còn không đến một phần vạn. Casey... Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Không phải là ảo giác, Tiêu Nham có thể cảm nhận được đầu ngón tay Hein càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, lực độ nắm chặt tay mình cũng đang dần yếu đi, giây tiếp theo Hein đã lảo đão ngả về phía sau, lưng dựa vào tường, hô hấp nặng nhọc tựa như lúc nào cũng có thể dừng lại.

Tiêu Nham không quay đầu lại, mà là từng bước lui về phía sau, che ở trước mặt Hein.

"Cho tớ... đưa cho tớ thuốc giải của thứ thuốc gia tốc này!"

"Nếu cho cậu thuốc giải, cậu sẽ luôn nhớ tới người đàn ông này, sẽ không đi theo tớ. Tớ đã quen với việc có cậu ở bên cạnh, hao tốn quá nhiều tinh lực bày ra trận không kích này, tớ chỉ là muốn dẫn cậu đi mà thôi."

"Cho nên đến tận bây giờ, cậu mới là gián điệp của tổ chức Sóng Triều ẩn núp trong Viện khoa học Trung ương?" Tiêu Nham thầm nghĩ phải làm sao để rời khỏi nơi này, cho dù việc Casey là người của tổ chức Sóng Triều là chuyện khiến cậu không thể chấp nhận được như thế nào, nhưng cậu biết mình phải bình tĩnh! Bởi vì đây không phải là chuyện của một mình cậu, còn bao gồm cả Hein luôn bảo vệ cậu!

"Trên thực tế, chúng tớ không thích được gọi là tổ chức, so với Shire không khác gì cái lồng kính, trong lòng chúng tớ có tín ngưỡng cần phải thực hiện, mà các cậu lại là những con chiên (*) được nuôi nhốt. Cậu có hai lựa chọn, hoặc là trở thành bạn đồng hành, hoặc là trở thành con chiên của chúng tớ."

(*) Chiên là từ dùng để gọi những con cừu non dưới 1 năm tuổi. Chiên cũng được dùng để chỉ thịt của những con cừu non này. Còn thịt của những con hơn 12 tháng tuổi gọi bình thường là thịt cừu. Trong đạo Chúa, tín đồ còn được gọi là con chiên.

Trong con ngươi xanh biếc là vô hạn cám dỗ, tựa như cậu ta sẽ cung cấp cho Tiêu Nham một thế giới ưu việt hơn rất nhiều. Casey kiễng chân, trán áp vào trán Tiêu Nham.

"Cậu thật sự rất quan trọng đối với tớ, Tiêu Nham, đi theo tớ đi."

"Cậu cuối cùng sẽ mở xương sọ của tớ, lấy đại não của tớ." Thanh âm của Tiêu Nham càng lúc càng trở nên lạnh như băng, cậu luôn để ý, lúc nào cũng sẵn sàng mang Hein xông ra ngoài.

Casey thở dài, cười lắc lắc đầu nói: "Đứa ngốc này, nếu cậu là bạn đồng hành của tớ, chúng ta có thể cùng nhau khám phá những điều mình chưa biết, chúng tớ cần là tất cả trí tuệ của cậu, mà không phải chỉ là một bộ não."

Bỗng dưng, Tiêu Nham nâng đầu gối lên, thúc vào bụng Casey.

"Ách ——" Casey trăm triệu lần không ngờ tới, hai mắt mở to, trong nháy mắt Tiêu Nham lại vung một quyền đánh vào ngực cậu ta, tiếng xương ngực vỡ vụn đặc biệt vang dội, Casey ngã xuống nệm phía sau.

Lúc này Casey mới nhìn thấy, trong tay Tiêu Nham cũng đang cầm một cái ống tiêm mini, cậu đã tiêm X-2 cho mình.

Tiêu Nham quay đầu lại, cõng Hein nhanh chóng chạy ra ngoài.

Casey nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay, xương ngực cậu ta đang dần khép lại, nâng cao giọng nói vọng ra ngoài thông đạo: "Tiêu Nham! Đừng quên những gì cậu nói, khát khao của cậu đối với thế giới bên ngoài! Cậu không muốn đi đến một nơi càng cao càng xa hay sao! Shire căn bản không thể cho cậu tự do!"

"Thả anh xuống."

Cằm Hein gác trên vai Tiêu Nham, sắc mặt của anh trắng bệch, vẫn là ngữ điệu mệnh lệnh nhưng lại không có lực độ như trước.

"Không."

"Em sẽ bị Casey đuổi kịp."

Tiêu Nham chạy thật nhanh trong thông đạo, liên tục ấn vào từng nút điều khiển, nhưng tất cả thông đạo đều đã mất đi chức năng khóa chết cửa, Tiêu Nham hiểu rằng nhất định Casey đã tiến vào hệ thống đầu cuối sửa đổi thiếp lập tổng thể. Lúc này Tiêu Nham không chút nghi ngờ, cái tên xâm lấn đại não của mình để lấy cắp tin tức nghiên cứu chính là Casey không sai vào đâu được!

May mắn Hein đã từng hạn chế mình và những người khác trao đổi về hạng mục nghiên cứu, nếu không nghiên cứu của mình đã sớm bị Casey nắm giữ toàn bộ.

Cậu không rảnh mà nghi ngờ hay suy nghĩ việc Casey nói muốn dẫn cậu đi đến cùng là bởi vì tình bạn mấy năm nay của bọn họ, hay là muốn chiếm lấy bộ não của cậu.

Cậu đang chạy thoát thân.

"Nếu cậu ta đuổi theo, em sẽ đánh gục cậu ta."

Ánh mắt Tiêu Nham trầm lãnh, đã từng có một khoảnh khắc bởi vì Casey thay đổi khiến cậu trở nên mờ mịt, nhưng thời điểm Hein bị Casey tiêm thuốc gia tốc, Tiêu Nham liền hiểu ra, cho dù Casey có thật lòng dẫn cậu đi ra thế giới bên ngoài hay không, cậu ta thương tổn Hein, cậu vĩnh viễn không thể tha thứ cho cậu ta!

Có lẽ là vì ở bên cạnh Hein quá lâu, ngay cả tính quả quyết lưu loát cắt đứt mọi ràng buộc cũng trở nên tương tự nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thuốc của em không duy trì hiệu lực được bao lâu.""

Tiêu Nham khẽ nhếch môi, "Em quên nói cho anh biết, hiện tại nó có thể duy trì liên tục một tiếng hai mươi lăm phút."

"Nhưng mà anh không kiên trì được lâu như vậy..."

Tiêu Nham liếc nhìn lại, hai má Hein cọ vào cổ cậu, trên thái dương chảy đầy mồ hôi, bởi vì quá trình trao đổi chất bị đẩy nhanh, lúc này Hein đã lâm vào nửa hôn mê. Tiêu Nham dừng lại, thả Hein xuống, cả người anh tựa vào tường tuột dần xuống, Tiêu Nham áp lỗ tai trước ngực anh, tim anh đã gần như không còn đập.

"Em đi nhanh đi..."

Hein gần như dùng hết ý chí mới nói ra được câu này.

Tiêu Nham đảo mắt nhìn một vòng, dìu Hein tiến vào một căn phòng nghiên cứu.

Sâu trong thông đạo truyền đến tiếng gọi ầm ỉ cực kỳ dùng sức của Casey, Tiêu Nham thậm chí có thể tưởng tượng ra cậu ta nghiến răng nghiến lợi như thế nào: "Tiêu Nham —— Cậu trốn đâu rồi? Quên nói cho cậu biết, người của tớ đang chờ cậu ở ngay lối vào thông đạo tị nạn! Cậu chạy càng nhanh, lại càng sớm gặp bọn họ! Cậu đã không còn chỗ để trốn nữa rồi!"

Hein đẩy bả vai Tiêu Nham, "Đi. Cho dù không phải hôm nay, thời gian của anh vốn đã không còn nhiều."

Tiêu Nham vén mái tóc ướt mồ hôi của Hein, bình tĩnh mà mở miệng: "Tin tưởng em, thời gian của anh còn rất dài, rất dài."

Cậu bơm dung dịch màu hồng nhạt vẫn luôn mang theo bên người vào sống tiêm, mạnh mẽ tiem vào chân Hein.

"Khi anh tiếp nhận nó có lẽ sẽ có chút khó chịu, anh sẽ phát sốt... Sẽ sốt rất cao... Nhưng sẽ nhanh chóng qua thôi... Tựa như một lần tái sinh."

Tiêu Nham cười, áp trán mình vào trán Hein.

"Mỗi một lần đều là anh bảo hộ em, lần này, để em bảo hộ anh."

Tiêu Nham đưa Hein vào trong một thiết bị phản ứng, Hein dùng chút sức lực còn sót lại của mình nắm lấy cổ tay Tiêu Nham, tiếng gọi ầm ỉ của Casey càng lúc càng đến gần, Tiêu Nham biết ngoại trừ Casey, rất nhanh đám người xâm nhập kia đều sẽ tìm được cậu.

"Anh yên tâm, em một chút cũng không muốn trở thành kẻ địch của anh, cho nên em sẽ không để cho bọn họ lấy đi đại não của mình. Anh đã từng nói, muốn em trở thành con bướm dẫn đường tạo nên hiệu ứng hồ điệp. Em vốn dĩ không muốn thay đổi cái gì, em chỉ muốn thay đổi vận mệnh của anh."

Tiêu Nham hôn lên môi Hein, đó là một nụ hôn ngắn ngủi lại dài lâu, mang theo tuyệt vọng và vô vàn quyến luyến, cậu gỡ súng từ bên hông Hein xuống, Hein càng thêm dùng sức nắm chặt tay cậu, Tiêu Nham cắn chặt răng, đè tay anh lại, đóng cửa thiết bị phản ứng, lại ấn xuống một cái nút khác, bể phản ứng chìm xuống, giấu xuống nền phòng thí nghiệm.

Tiêu Nham rời khỏi phòng thí nghiệm, đóng cửa lại, tiếp tục chạy vào sâu bên trong.

Ngay trong nháy mắt khi cậu chạy qua một chỗ ngoặt, một cánh tay mãnh liệt vòng qua cổ cậu, "Tiêu Nham, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"

Là Casey! Cậu ta rất quen thuộc cấu tạo nơi nào, cư nhiên chạy vòng đến phía trước chặn đường Tiêu Nham!

Tiêu Nham bị cậu ta siết chặt cổ, hô hấp dần trở nên khó khăn, cậu đơn giản túm chặt bả vai Casey, một đòn vật qua vai mạnh mẽ, đồng thời ngã lăn ra đất với Casey.

Lập tức đứng dậy, Tiêu Nham một cú xoay người đã đè trên người Casey, cùi chỏ khuỷu tay dùng sức mà đập vào sau gáy cậu ta, mà Casey lại mạnh mẽ nghiêng người, đầu gối thúc vào thắt lưng Tiêu Nham, Tiêu Nham bị thúc cho ngã xuống, nhưng ngay lúc đó cậu lại dùng một tay chống mặt đất, tung ra một cú đá, Casey đưa tay ngăn cản, cả người bay ra ngoài, đập vào vách tường.

Cậu ta lung lay đứng dậy, biểu tình trên mặt từ kinh ngạc sau thành dữ tợn, "Cậu cái tên khốn này, trước kia cậu luôn luyến tiếc làm vậy với tớ! Vì Hein Burton, cư nhiên lại đánh tớ đau như vậy!"

Tiêu Nham mãnh liệt lao tới, ngón tay co lại thành bộ vuốt, vung tay đánh về phía cằm cậu ta, nếu một kích này thành công, cậu có thể thuận lợi bẻ gãy xương cổ đối phương!

Casey lập tức tranh né, trong nháy mắt lại khống chế cánh tay Tiêu Nham muốn làm cậu trật khớp, nhưng không ngờ Tiêu Nham lại thuận theo phương hướng công kích của cậu ta, ngược laij nâng đầu gối đánh trúng thắt lưng Casey.

"Đau muốn chết —— Tiêu Nham! Tớ vốn chưa từng nghĩ sẽ tổn thương cậu! Cậu đi theo tớ đi! Cậu ở đây chỉ có thể trở thành vật hy sinh cho thói quan liêu của bọn họ thôi!"

Tốc độ của Casey càng lúc càng nhanh, động tác của Tiêu Nham trùng khớp với hình ảnh Hein ở trong đầu, mỗi một biến hóa trong chiêu thức của Casey cậu đều dự đoán được, giây tiếp theo cậu đã bẻ gãy cánh tay Casey, tay còn lại phối hợp với đầu gối bẻ gãy một tay khác của cậu ta, lại xoay người bóp cổ Casey, Tiêu Nham biết mình phải bẻ gãy cổ Casey trước khi cánh tay cậu ta khôi phục.

"Tiêu Nham... Đừng..."

Casey ngửa đầu nhìn cậu, trong đôi mắt xanh biếc kia long lanh ánh nước, đau xót mà tuyệt vọng.

Sau một thoáng động dung, Tiêu Nham lại càng thêm lãnh ngạnh.

Người này muốn lấy mạng Hein!

Ánh mắt Tiêu Nham thủy chung vẫn lạnh như băng, ngay tại lúc cậu quyết định dùng sức, cánh tay cậu đã bị kéo ra.

Casey vừa được tự do, đã lập tức quay người đá một cước vào bụng Tiêu Nham.

"Ư ——"

Tiêu Nham bị đau, nhưng cậu không chkhông chút để ý tới hai cánh tay vẫn đang bị đối phương khống chế, xoay người một cái, chỉ nghe một tiếng "rắc" do khớp xương bị trật vang lên, Tiêu Nham đã thoát khỏi trói buộc của đối phương. Chậm rãi lui về phía sau, Tiêu Nham phải mất chút thời gian cho hai cánh tay lành lại.

Đó là một người đàn ông tóc đen, gã ta đi đến bên cạnh Casey, lộ ra ý cười nghiền ngẫm, "Hey, cậu thoạt nhìn có vẻ bị chỉnh cho thê thảm ha."

Casey hất hất cằm, hạ thấp giọng nói: "Thu phục cậu ấy! Hôm nay tôi phải dẫn cậu ấy đi!"

Người đàn ông tóc đen cười cười, bỗng dưng lao về phía Tiêu Nham, mà cậu lại đứng yên không động, mãi đến khi đối phương sắp đến trước mặt mình, cậu bỗng nhiên đạp tới, tốc độ không thể khinh thường. Nhưng người đàn ông tóc đen có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú, bật người đã khống chế cẳng chân của Tiêu Nham, mà cậu lại mãnh mẽ bẻ cong đầu gối, ngược lại lấy đối phương làm điểm tựa, một chân khác đã đá về phía cổ gã!

Gần như là chỉ mành treo chuông, người đàn ông tóc đen đã cúi thấp người né tránh. Mà Tiêu Nham cũng đạt được tự do, cậu không tiếp tục ham chiến mà xoay người chạy trốn về phía sâu bên trong thông đạo.

"Thằng nhóc này rất lợi hại." Người đàn ông tóc đen lắc lắc cổ tay, "So với cậu còn lưu loát hơn nhiều."

Casey đạp gã ta một cước, "Jerry, bây giờ là lúc anh khen ngợi cậu ấy sao?"

"Gấp cái gì, người của chúng đang ở ngay phía trước chờ cậu ta kìa." Jerry chậm rì rì đi tới, "Ai huấn luyện cậu ta? May mắn tôi phản ứng nhanh, nếu không đã bị tên nhóc này đá gãy cổ rồi."

"Hein Burton." Phẫn hận trong mắt Casey chưa từng vơi đi nửa phần.

"Trách không được." Jerry xoa xoa đầu Casey, "Tôi nói này, cậu không phải là đang tức giận bản thân cư nhiên một thằng nhóc nghiên cứu viên tân binh cũng không bắt được đó chứ?"

Casey đẩy tay Jerry ra, "Cậu ấy không phải tân binh! Huống hồ các người cũng không chịu dạy tôi đàng hoàng!"

"Nếu như dạy cậu quá tốt, cậu sẽ bị phát hiện. Nghiên cứu viên viện khoa học Trung ương lại không yêu cầu có thân thủ tốc gì đó."

Tiêu Nham một đường chạy trốn về phía trước, nghênh đón cậu mà một mảnh tăm tối. Bỗng nhiên có thứ gì đó đâm tới, Tiêu Nham theo bản năng né tranh, đao phong cắt qua một góc áo của cậu, trong bóng tối có hai gã mặc chế phục tác chiến bước ra.

Mà phía sau Tiêu Nham, là Jerry và Casey đang chậm rãi đi tới.

"Tôi biết cậu tiêm X-2 cho mình. Có lẽ một mình cậu đối phó với bốn thậm chí là bốn mươi con tang thi cũng không thành vấn đề, nhưng cậu tuyệt đối không đối phó được bốn người chúng tôi." Jerry cười xoa xoa cằm nói, "Thiếu úy à, chúng ta thật sự không muốn tổn thương cậu, thậm chí chúng tôi còn vô cùng cần cậu. Không ngại thì đi theo chúng tôi đi. Cậu hẳn đã biết việc của Trung tướng Reynolds rồi nhỉ, có biết vì sao ông ta lại lựa chọn gia nhập tổ chức Sóng Triều không?"

"Vì sao?"

Tiêu Nham lùi sát vào vách tường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bởi vì trường sinh." Casey ôm cánh tay, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, ánh mắt cậu ta nhìn Tiêu Nham tựa như nhìn một sinh vật cấp thấp nào đó không đáng nhắc tới, "Chúng tớ sử dụng virus Comet để nghiên cứu ra phương pháp trường sinh."

Tiêu Nham im lặng, thân thể cậu căng cứng, khiến người ta nhìn không thấu suy nghĩ.

"Gia nhập chúng tôi, trở thành một thành viên của chúng tôi." Jerry lộ ra bộ dạng từ bi lương thiện, "Chúng tôi thật sự cần cậu. Tốc độ liên kết đầu cuối lên đến ba triệu tỷ, đồng nghĩa với việc cậu hoàn thành bất cứ nghiên cứu nào chỉ cần một phần ba thời gian của nghiên cứu viên bình thường. Cậu không biết hiệu suất nghiên cứu X-2 của mình so với những người khác đều nhanh hơn rất nhiều sao? Thậm chí còn muốn nhanh hơn Casey?"

"Ê! Tôi vẫn luôn nghiên cứu thuốc gia tốc nhé, X-2 chỉ là ngụy trang thôi!" Casey vô cùng khó chịu việc bọn họ đem Tiêu Nham ra so sánh với mình, đây quả thật là gia tăng mâu thuẫn giữa cậu ta và Tiêu Nham mà.

Bỗng nhieen, Tiêu Nham nâng một khẩu súng lên, họng súng vững vàng chỉa ngay dưới cằm, nếu bắn từ góc độ này, có thể hoàn toàn bắn xuyên qua đại não cậu.

Trong nháy mắt đó, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Ê, ê, Thiếu úy, cậu phải biết là, bất cứ đại não nào nếu bị hỏng rồi sẽ không thể cứu chữa được nữa! Cậu không phải thật sự muốn chết đó chứ?"

"Tiêu Nham! Cảnh tượng óc văng tung tóe không đẹp chút nào hết đâu!" Casey cắn răng càng lúc càng chặt, "Cho dù cậu bắn nát đầu của mình, tớ cũng có thể phục hồi một số tin tức trong đó! Chuyện như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa! Cậu hẳn nên thử một khả năng khác của vận mệnh! Tớ đã nói sẽ cho cậu không gian càng rộng lớn hơn nhiều! Tớ không lừa cậu đâu!"

"Cậu đã từng lừa gạt tớ, Casey." Ánh mắt Tiêu Nham lạnh đến cực điểm.

Jerry muốn tiến lên, ngón tay Tiêu Nham khẽ siết vào cò súng, "Đừng lại gần!"

Jerry vươn hai tay trấn an Tiêu Nham, "Thiếu úy, cậu ngàn vạn lần đừng xúc động nha!"

Casey giơ hai tay lên, thử đến gần Tiêu Nham, "Tớ chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ cướp đại não của cậu! Tới chỉ muốn tớ và cậu cùng nhau nghiên cứu! Cậu không phải đã từng nói muốn được nghiên cứu cùng tớ hay sao? Cậu không kỳ vọng việc hợp tác giữa hai chúng ta sao? Chúng ta sẽ thay đổi thế giới này! Tiêu Nham! Không cần tự giam cầm bản thân!"

Lời nói giàu tính logic lại đầy tình cảm như vậy, nhưng lại không dao động Tiêu Nham dù chỉ nửa phần. Cậu sẽ không lưu lại bất kỳ đường sống nào cho bản thân, cậu sẽ không để bộ não này của mình để lại bất cứ uy hiếp nào đối với Hein!

"Thiếu úy, cậu hiểu lầm rồi, chỉ có đám nghiên cứu viên cấp thấp, bọn họ vốn không am hiểu việc nghiên cứu, chúng tôi lấy đại não của họ chỉ vì muốn tăng nhanh tốc độ xử lý đầu cuối để tiến hành một ít nghiên cứu sơ cấp mà thôi, nhưng cậu lại không giống, chúng tôi cần cậu có đầy đủ tư duy năng động. Chúng tôi sẽ không lấy đại não của cậu ra, cậu có thể tự do nghiên cứu, cho dù mỗi ngày muốn lăn giường cùng sếp chúng tôi cũng không can thiệp!"

Tiêu Nham cắn răng, mẹ nó vừa bị người này nói như thế, về sau này chỉ cần nghe đến hai chữ "lăn giường" cậu đều không thể cứng nổi!

Bộ dạng Jerry tựa như đang lừa gạt trẻ nhỏ vô tri, "Tính ổn định của cây súng trong tay cậu không ổn định lắm, tốt nhất là đừng dùng nó chỉa vào người mình, lỡ như không cẩn thận bóp cò, cho dù cậu có hối hận cũng không còn thời gian..."

"Jerry, bộ dạng của anh y như tên lửa đảo ấy, cậu ta sẽ không tin tưởng đâu. Huống hồ nhìn là biết cây súng kia là của bộ đội đặc chủng, tính ổn định sao có thể không cao chứ." Một tên sát thủ khác lại không phối hợp mà lửa cháy đổ thêm dầu, tựa hồ đang ước gì Tiêu Nham sớm một chút một viên đạn tự bắn chết mình chấm dứt mọi thứ.

"Câm miệng!" Casey lạnh lùng trừng mắt nhìn qua.

"Vậy cậu hỗ trợ khuyên cậu ta đi! Nếu cậu ta thật sự bắn bể đầu mình thì sếp sẽ giết chúng ta đó!" Biểu tình vô hại của Jerry nháy mắt trở nên hung ác, cũng bất đắc dĩ mà trừng lại Casey.

Casey nghiêng nghiêng đầu, "Tôi đã khuyên cậu ấy rồi, đáng tiếc cậu ấy không tiếp thu. Tiêu Nham, câu tốt hơn hết nên chấp nhận hiện thực đi! Cầm súng để lên đầu mình uy hiếp chúng tớ căn bản không có tác dụng đâu. Cậu trốn không thoát."

"Tớ căn bản không phải muốn chạy trốn."" Tiêu Nham nhìn Casey, lộ ra ý cười, "Nghiên cứu mà cả đời này tớ muốn hoàn thành, cũng vì thế mà kiêu ngạo đã hoàn thành rồi."

"Cậu... Có ý gì?"

Casey vừa mới tiến lên một bước, Tiêu Nham đã nhắm mắt lại, dứt khoát quả quyết mà bóp cò súng.

"Pằng ——" một tiếng, máu tươi văng lên tường tràn ra hình dạng yêu dị mà chói mắt, mọi người sững sờ tại chỗ.

Tiêu Nham mở to mắt, không có đau đớn, ngoại trừ cảm giác đau rát nơi vành tai tựa như bị phỏng, cậu cảm thấy bản thân vẫn còn suy nghĩ được.

"Lần sau nếu em còn dám dùng súng tự chỉa vào đầu mình, tôi sẽ cho em biết cái gì là đau đớn chân chính!"

Tiếng nói lãnh khốc như đâm vào máu thịt của cậu, từng nhát từng nhát như cửa vào trái tim, ảo giác run rẩy chảy qua mỗi tế bào.

Ngũ quan tao nhã, hai mắt tràn ngập tính hấp dẫn, còn có nốt ruồi nơi khóe mắt khiến người ta tâm thần rung động kia...

"Jane..." Casey run rẩy gọi tên đối phương.

Rốt cục Jane đến vào lúc nào?

Anh ta không phải là bị phái đi bảo vệ Tổng thống rồi sao?

Tay Jane bao trọn lấy họng súng, viên đạn xuyên thấu qua bàn tay anh, mà miệng vết thương kia thì đang dần khép lại.

Mà nếu thật sự là Jane, nói không chừng anh có thể giải quyết bọn người này!

Jane vừa dùng sức, cổ tay Tiêu Nham lập tức đau đớn, không thể không buông lỏng cây súng trong tay. Jane cầm lấy cây súng, vẻ mặt lạnh như băng, bàn tay chậm rãi siết lại, mà cây súng trong tay anh dần dần trở nên vặn vẹo biến dạng, khi rơi xuống đất toàn bộ linh kiện đều bung bét hết cả ra.

Khoảnh khắc này, Tiêu Nham không khỏi sợ hãi, cậu muốn lùi lại, lại chỉ có thể dùng sức mà áp sát cơ thể vào vách tường.

Đầu ngón tay Jane nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Tiêu Nham, hai mắt rũ xuống khiến cho ánh nhìn chăm chú của anh càng trở nên sâu thẳm.

"Em phải khỏe mạnh, lành lặn ở bên cạnh tôi.""

Ánh mắt Tiêu Nham lướt qua vai Jane, lúc này mới chú ý thấy, trên mặt của bốn người kia vốn không hề có ý đồ công kích bọn họ.

Kể từ lúc Casey lộn mặt thật, Tiêu Nham bỗng nhiên cảm thấy không thể tín nhiệm ai cả.

Cậu càng trở nên hoảng sợ, mạnh mẽ dùng cả hai tay đẩy Jane ý đồ muốn thoát ra, nhưng mà tay Jane nhẹ nhàng ngăn trở công kích của cậu, ngược lại một tay còn kéo cậu vào trong lòng ôm chặt lấy.

"Đừng khẩn trương! Đừng khẩn trương! Không ai có thể thương tổn em cả."

Một tay Jane giữa chặt sau lưng Tiêu Nham, một tay khác áp đầu cậu vào ngực mình.

Tiêu Nham lại càng dùng sức giãy dụa.

"Sếp, anh phải cẩn thận, cậu ta rất lợi hại, thiếu chút nữa đá gãy cổ bọn em rồi!"

Một tiếng "sếp" kia gần như bổ đôi đại não của Tiêu Nham, cho dù như thế nào cậu cũng không thể ngờ được, Jane cư nhiên là một thành viên của bọn họ!

"Bảo bối, tôi vẫn còn đang tức giận việc em tự chỉa súng vào đầu mình đó, em có biết phương pháp khiến em đau đớn không chỉ là bẻ gãy chân tay của em, mà còn có..."

Một tay Jane bế bổng Tiêu Nham lên, bàn tay không chút kiêng nể mà vuốt ve hạ thân của cậu, khí tức ái muội lại tình sắc lập tức lan tràn.

"Lăn giường."

Jane ngửa đầu, mặt mày bình tĩnh, biếng nhác tươi cười.

Jerry và hai người kia cười thành tiếng, mà Casey thì bởi vì Jane đến mà thở phào một hơi.

Tiêu Nham co cẳng chân, mãnh liệt đạp lên đầu gối Jane, không ngờ Jane lại quay người, thật mạnh áp cậu vào vách tường, hai mắt ôn nhu thoáng chốc trở nên hung ác.

"Cảnh cáo em, nếu em còn tiếp tục dùng mấy chiêu thức Hein Burton dạy cho em để đối phó tôi, tôi sẽ hung hăng làm em! Làm cho đến khi em muốn chết thì thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Xử Phùng Sinh

Số ký tự: 0