Thật Tao (Hơi H...
Hạ Đa
2024-08-02 00:06:06
Lý Thần Niên đang nửa ngồi xổm, độ cao như vậy vừa lúc khiến tầm mắt anh ngang bằng với quần lót cô. Vì thế, anh lập tức thấy được chiếc quần lót nửa trong suốt của cô, còn cả khu rừng màu đen nửa lộ bên trong quần.
Nơi riêng tư bị người khác nhìn chằm chằm, Tần Nùng chỉ thấy cả người tê dại, tao huyệt càng tà ác mà co rút vài cái.
“Anh rể…” Cô không biết mình muốn cái gì, chỉ là không nhịn được mở miệng kêu anh một tiếng.
Bầu không khí giữa hai người thật sự quá mập mờ, cô sợ mình sẽ bị chìm đắm trong cảm xúc này không thoát ra được.
Nhớ tới nguy hiểm khi tình huống đó xuất hiện, cô chỉ còn cách kêu anh một tiếng, muốn để chính mình tỉnh táo lại, cũng để anh ấy nhớ rõ thân phận của bản thân.
Đáng tiếc, có vẻ hiệu quả không như mong muốn, tao huyệt phía dưới đã bắt đầu chảy nước.
Khi quần lót nửa trong suốt bị anh rể cởi ra, Tần Nùng thật không dám nhìn thẳng, cô biết, chắc chắn chiếc quần lót kia đã bị dâm thủy thấm ướt đẫm.
Trên người anh rể có mặc quần tây áo sơ mi, nút áo sơ mi còn cài tới nút trên cùng, có cảm giác khắc chế lại cấm dục.
So sánh với anh, Tần Nùng trần truồng, lộ rõ bộ phận sinh dục lại có vẻ dâm đãng cực kỳ.
Cho dù vậy, anh rể vẫn nghiêm trạng như cũ, thần thái đoan chính. Anh ấy cầm màng bọc thực phẩm tới, giúp cô nâng tay lên, sau đó lại không chút cẩu thả mà dùng màng bọc thực phẩm quấn mấy vòng lên giúp cô.
Trong quá trình quấn quanh, mu bàn tay anh thường chạm trúng cái vú cao ngất của Tần Nùng. Da chạm da, đầu vú hồng nhạt mẫn cảm của Tần Nùng lập tức run rẩy cứng lên, hệt như khát vọng được đụng chạm càng nhiều hơn.
Hô hấp của Tần Nùng dần trở nên nặng nề, ánh mắt cũng bắt đầu mê ly mơ hồ.
Ban đầu cô cảm thấy để anh rể tắm rửa giúp cô là một loại giày vò, nhưng tới hiện tại bỗng nhiên trong lòng cô lại sinh ra một loại khát vọng, cô muốn anh rể đụng chạm càng nhiều hơn, bởi loại đụng chạm như có như không này khiến cô có được một loại khoái cảm thần bí.
Sau khi bọc cổ tay xong Lý Thần Niên lại dịch một chiếc ghế đẩu tới, để cô ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng lại chậm rãi tách hai đùi cô ra, lấy màng bọc thực phẩm tới nhẹ nhàng dán lên.
Cảm giác được động tác trên tay không được thuận tiện, Lý Thần Niên nhẹ giọng nói: “Mở chân ra thêm một chút.”
Tần Nùng hơi xấu hổ quay mặt đi, nhưng lại nghe lời mà hoàn toàn dang rộng hai đùi ra. Rừng rậm màu đen, tao huyệt màu hồng phấn hoàn toàn lộ rõ trước mặt anh rể.
Tim đập thình thịch như nổi trống, ồn ào tới mức màng tai cô đau nhức.
Sau đó cô lại nghe được anh rể khàn giọng nói: “Phía dưới của em vẫn luôn chảy nước, thật tao.”
Tần Nùng còn nhỏ, đang ở độ tuổi mẫn cảm nhất, cho dù không vuốt ve, chỉ bị anh rể nhìn như thế, phía dưới đã đủ mất không chế, dâm thủy trào ra không ngừng.
“Anh rể…”
Tần Nùng cắn môi dưới, giọng nói khẽ run, tiếng kêu anh hệt như tiếng rên rỉ, như đang xin tha lại như đang cầu hoan.
Phía dưới của cô trống vắng tới cùng cực, dâm huyệt vừa tao vừa ngứa, huyệt khẩu không ngừng co rút mấp máy khép mở, hệt như muốn nuốt thứ gì đó.
Cô có chút khó chịu mà khép chặt hai chân, nhưng bị anh rể cưỡng ép bẻ ra.
Nơi riêng tư bị người khác nhìn chằm chằm, Tần Nùng chỉ thấy cả người tê dại, tao huyệt càng tà ác mà co rút vài cái.
“Anh rể…” Cô không biết mình muốn cái gì, chỉ là không nhịn được mở miệng kêu anh một tiếng.
Bầu không khí giữa hai người thật sự quá mập mờ, cô sợ mình sẽ bị chìm đắm trong cảm xúc này không thoát ra được.
Nhớ tới nguy hiểm khi tình huống đó xuất hiện, cô chỉ còn cách kêu anh một tiếng, muốn để chính mình tỉnh táo lại, cũng để anh ấy nhớ rõ thân phận của bản thân.
Đáng tiếc, có vẻ hiệu quả không như mong muốn, tao huyệt phía dưới đã bắt đầu chảy nước.
Khi quần lót nửa trong suốt bị anh rể cởi ra, Tần Nùng thật không dám nhìn thẳng, cô biết, chắc chắn chiếc quần lót kia đã bị dâm thủy thấm ướt đẫm.
Trên người anh rể có mặc quần tây áo sơ mi, nút áo sơ mi còn cài tới nút trên cùng, có cảm giác khắc chế lại cấm dục.
So sánh với anh, Tần Nùng trần truồng, lộ rõ bộ phận sinh dục lại có vẻ dâm đãng cực kỳ.
Cho dù vậy, anh rể vẫn nghiêm trạng như cũ, thần thái đoan chính. Anh ấy cầm màng bọc thực phẩm tới, giúp cô nâng tay lên, sau đó lại không chút cẩu thả mà dùng màng bọc thực phẩm quấn mấy vòng lên giúp cô.
Trong quá trình quấn quanh, mu bàn tay anh thường chạm trúng cái vú cao ngất của Tần Nùng. Da chạm da, đầu vú hồng nhạt mẫn cảm của Tần Nùng lập tức run rẩy cứng lên, hệt như khát vọng được đụng chạm càng nhiều hơn.
Hô hấp của Tần Nùng dần trở nên nặng nề, ánh mắt cũng bắt đầu mê ly mơ hồ.
Ban đầu cô cảm thấy để anh rể tắm rửa giúp cô là một loại giày vò, nhưng tới hiện tại bỗng nhiên trong lòng cô lại sinh ra một loại khát vọng, cô muốn anh rể đụng chạm càng nhiều hơn, bởi loại đụng chạm như có như không này khiến cô có được một loại khoái cảm thần bí.
Sau khi bọc cổ tay xong Lý Thần Niên lại dịch một chiếc ghế đẩu tới, để cô ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng lại chậm rãi tách hai đùi cô ra, lấy màng bọc thực phẩm tới nhẹ nhàng dán lên.
Cảm giác được động tác trên tay không được thuận tiện, Lý Thần Niên nhẹ giọng nói: “Mở chân ra thêm một chút.”
Tần Nùng hơi xấu hổ quay mặt đi, nhưng lại nghe lời mà hoàn toàn dang rộng hai đùi ra. Rừng rậm màu đen, tao huyệt màu hồng phấn hoàn toàn lộ rõ trước mặt anh rể.
Tim đập thình thịch như nổi trống, ồn ào tới mức màng tai cô đau nhức.
Sau đó cô lại nghe được anh rể khàn giọng nói: “Phía dưới của em vẫn luôn chảy nước, thật tao.”
Tần Nùng còn nhỏ, đang ở độ tuổi mẫn cảm nhất, cho dù không vuốt ve, chỉ bị anh rể nhìn như thế, phía dưới đã đủ mất không chế, dâm thủy trào ra không ngừng.
“Anh rể…”
Tần Nùng cắn môi dưới, giọng nói khẽ run, tiếng kêu anh hệt như tiếng rên rỉ, như đang xin tha lại như đang cầu hoan.
Phía dưới của cô trống vắng tới cùng cực, dâm huyệt vừa tao vừa ngứa, huyệt khẩu không ngừng co rút mấp máy khép mở, hệt như muốn nuốt thứ gì đó.
Cô có chút khó chịu mà khép chặt hai chân, nhưng bị anh rể cưỡng ép bẻ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro