U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần
Q1-C10: Hạnh Phúc? Đã Quá Xa Vời (2)
Miêu Giaa
2024-02-04 00:40:23
- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 10: Hạnh Phúc? Đã Quá Xa Vời (2)
- --
Khu ổ chuột - Lò rèn Lý Túc.
"Cuối cùng cũng về đến nhà." Trần U nói.
Lúc này, cậu đã đứng trước lò rèn của Lý Túc. Nhìn những khói đen nghi ngút bốc lên từ ống khói, cùng với âm thanh gõ búa vọng từ trong lò rèn. Trần U liền biết, Lý Túc vẫn đang rèn vũ khí.
Trần U không hề gõ cửa, mà cậu trực tiếp mở cửa ra để vào trong. Vừa vào trong, Trần U liền bắt gặp Lý Túc đang cầm cây búa lớn, đập mạnh vào thanh sắt nóng hổi trên cái đe. Mỗi một cú đập, đều tạo ra những tia lửa rực rỡ, chiếu lên cả căn phòng. Những tiếng búa rèn vang lên như những tiếng sấm.
Thanh sắt dần dần được Lý Túc hình thành thành một thanh kiếm dài và bén. Lý Túc nhìn thanh kiếm vừa rèn xong, mỉm cười hài lòng. Gã đặt thanh kiếm xuống cái đe, rồi quay đầu về phía Trần U.
"À, cháu về rồi à. Sao hôm này về muộn thế?" Lý Túc hỏi, trong khi lau mồ hôi trên trán.
"Hôm nay, cháu có chút việc, nên hơi về muộn một chút. Đã làm phiền chú phải đợi rồi!" Trần U áy náy nói ra.
"Không sao! Chỉ là việc nhỏ thôi" Lý Túc khoát tay nói.
"À mà chú ơi! Đến bao giờ cháu mới được rèn đúc vũ khí như chú vậy? Mặc dù chú dạy cho cháu nhiều kỹ thuật. Nhưng rất lâu rồi chưa được thực hành lần nào." Trần U gãi gãi đầu, nói ra.
"Việc này không vội. Cháu mới có tám tuổi, còn quá nhỏ để bắt đầu rèn đúc" Lý Túc lắc đầu, sau đó gã chuyển qua chủ đề khác, nói: "Thôi, không nói về chuyện này nữa. Bây giờ đã đến giờ ăn cơm, hai chú cháu mình cũng nên đi ăn cơm thôi!"
"À vâng. Nên đi ăn thôi!" Trần U đáp.
Sau khi nói xong, Lý Túc liền cất dọn đồ dùng để rèn đúc đi, rồi gã bắt đầu đi vào trong bếp để nấu ăn. Còn Trần U thì đi vào phòng của mình để thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, cậu bước vào phòng bếp, rồi bắt đầu phụ giúp Lý Túc nấu ăn.
Thời gian trôi qua vài phút, mọi thứ đã được nấu xong xuôi. Lý Túc và Trần U bắt đầu ngồi lên bàn để dùng bữa.
Món ăn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một ít thịt và vài loại rau củ. Nhưng Trần U và Lý Túc vẫn ăn say sưa ngon lành, trong khi ăn Lý Túc cũng hỏi Trần U về một số vấn đề học tập, và mỗi khi Lý Túc hỏi, Trần U đều rất nhanh nhẹn đáp lại.
Chỉ một lúc sau, hai người đã ăn xong. Lý Túc về phòng khách, ngồi trên ghế uống trà một mình. Còn Trần U thì lau dọn bát đĩa.
Vốn việc này Lý Túc cũng không yêu cầu Trần U làm. Nhưng cậu cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu mãi thì cũng xấu hổ, nên đã nhận hết các công việc như rửa bát, giặt giũ hay lau dọn...
Bát đũa cũng không nhiều, nên Trần U rửa vài phút là xong. Sau khi đã rửa tay, cậu bước vào phòng khách, tìm một vị trí ở gần Lý Túc rồi ngồi xuống.
Hai người ngồi ở đó, không ai nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Nhưng đúng lúc này, Lý Túc đột nhiên mở miệng, bất chợt nói.
"À đúng rồi, hình như cháu sắp sinh nhật 9 tuổi rồi đúng không? Đó cũng là độ tuổi để giác tỉnh thiên phú Thần Hành Giả."
"Vâng! Sinh nhật của cháu gần với ngày tốt nghiệp học viện luôn. Theo như cháu tính thì chắc vài hôm nữa là đến sinh nhật rồi." Trần U trả lời.
"Ừm, cha và mẹ của cháu đều là những Thần Hành Giả đạt đến cấp Thần Phàm Giả. Nên tỉ lệ cháu giác tỉnh ra được thiên phú là rất cao." Lý Túc nói đến đây, gã thở dài, nói tiếp.
"Trước đó, chú cũng rất giống như cháu. Luôn háo hức chờ đợi đến sinh nhật năm 9 tuổi để giác tỉnh thiên phú Thần Hành Giả. Nhưng đáng tiếc, hiện thực đã cho chú một cái tát thật đau.
Chú không giác tỉnh ra hệ nào. Nhớ lại lúc đó, chú rất tuyệt vọng và suy sụp, cha mẹ chú cũng phải đến khuyên ngăn chú về nhà, nối nghiệp nghề thợ rèn của cha chú. Nhưng, chú lại không cam tâm."
Nói đến đây, Lý Túc ánh mắt mê ly, gã hồi ức lại những ký ức đó. Trên gương mặt gã, bất chợt hiện lên một nụ cười nhẹ: "Chính vì chủ không cam tâm, nên chú đã trốn nhà ra đi. Chú trốn đến khu ổ chuột và làm quen với rất nhiều người bạn cùng lứa. Chú vẫn nhớ như in những kỷ niệm năm đó, cùng những người bạn của mình.
Tuy nói là trốn đi nhưng cứ cách vài tuần là chú lại về nhà mấy lần, nên cha mẹ chú lúc đó mới không báo thành vệ binh đi tìm chú. Thời gian trôi qua rất nhanh, năm chú 16 tuổi, chú quyết định trở thành một thành vệ binh cùng những người bạn của mình.
Ban đầu, quãng thời gian trôi qua rất tốt. Nhưng vài tháng sau, U Minh ma triều tấn công tường thành. Bạn bè của chú dưới cuộc tấn công đó đã chết hết, chỉ còn chú may mắn sống sót, nhưng chân cũng bị thương. Rồi từ đó, chú cũng xin nghỉ việc thành vệ binh mà quay về làm thợ rèn.
Chú quyết định dọn vào chỗ này để tưởng niệm những người bạn của mình. Căn nhà mà cháu và chú đang ở chính là căn cứ của bọn chú hồi trước đó!"
Đang lúc Lý Túc định kể tiếp, bỗng thanh âm "Cốc Cốc" gõ cửa vang lên.
"Ồ! Ai còn đến vào giờ này?" Trần U khó hiểu, nhưng cậu vẫn đứng lên. Bắt đầu di chuyển về hướng cửa.
Khi cậu tiến đến trước cửa, cậu dùng hai tay mở cửa ra thì...
- --
Chương 10: Hạnh Phúc? Đã Quá Xa Vời (2)
- --
Khu ổ chuột - Lò rèn Lý Túc.
"Cuối cùng cũng về đến nhà." Trần U nói.
Lúc này, cậu đã đứng trước lò rèn của Lý Túc. Nhìn những khói đen nghi ngút bốc lên từ ống khói, cùng với âm thanh gõ búa vọng từ trong lò rèn. Trần U liền biết, Lý Túc vẫn đang rèn vũ khí.
Trần U không hề gõ cửa, mà cậu trực tiếp mở cửa ra để vào trong. Vừa vào trong, Trần U liền bắt gặp Lý Túc đang cầm cây búa lớn, đập mạnh vào thanh sắt nóng hổi trên cái đe. Mỗi một cú đập, đều tạo ra những tia lửa rực rỡ, chiếu lên cả căn phòng. Những tiếng búa rèn vang lên như những tiếng sấm.
Thanh sắt dần dần được Lý Túc hình thành thành một thanh kiếm dài và bén. Lý Túc nhìn thanh kiếm vừa rèn xong, mỉm cười hài lòng. Gã đặt thanh kiếm xuống cái đe, rồi quay đầu về phía Trần U.
"À, cháu về rồi à. Sao hôm này về muộn thế?" Lý Túc hỏi, trong khi lau mồ hôi trên trán.
"Hôm nay, cháu có chút việc, nên hơi về muộn một chút. Đã làm phiền chú phải đợi rồi!" Trần U áy náy nói ra.
"Không sao! Chỉ là việc nhỏ thôi" Lý Túc khoát tay nói.
"À mà chú ơi! Đến bao giờ cháu mới được rèn đúc vũ khí như chú vậy? Mặc dù chú dạy cho cháu nhiều kỹ thuật. Nhưng rất lâu rồi chưa được thực hành lần nào." Trần U gãi gãi đầu, nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Việc này không vội. Cháu mới có tám tuổi, còn quá nhỏ để bắt đầu rèn đúc" Lý Túc lắc đầu, sau đó gã chuyển qua chủ đề khác, nói: "Thôi, không nói về chuyện này nữa. Bây giờ đã đến giờ ăn cơm, hai chú cháu mình cũng nên đi ăn cơm thôi!"
"À vâng. Nên đi ăn thôi!" Trần U đáp.
Sau khi nói xong, Lý Túc liền cất dọn đồ dùng để rèn đúc đi, rồi gã bắt đầu đi vào trong bếp để nấu ăn. Còn Trần U thì đi vào phòng của mình để thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, cậu bước vào phòng bếp, rồi bắt đầu phụ giúp Lý Túc nấu ăn.
Thời gian trôi qua vài phút, mọi thứ đã được nấu xong xuôi. Lý Túc và Trần U bắt đầu ngồi lên bàn để dùng bữa.
Món ăn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một ít thịt và vài loại rau củ. Nhưng Trần U và Lý Túc vẫn ăn say sưa ngon lành, trong khi ăn Lý Túc cũng hỏi Trần U về một số vấn đề học tập, và mỗi khi Lý Túc hỏi, Trần U đều rất nhanh nhẹn đáp lại.
Chỉ một lúc sau, hai người đã ăn xong. Lý Túc về phòng khách, ngồi trên ghế uống trà một mình. Còn Trần U thì lau dọn bát đĩa.
Vốn việc này Lý Túc cũng không yêu cầu Trần U làm. Nhưng cậu cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu mãi thì cũng xấu hổ, nên đã nhận hết các công việc như rửa bát, giặt giũ hay lau dọn...
Bát đũa cũng không nhiều, nên Trần U rửa vài phút là xong. Sau khi đã rửa tay, cậu bước vào phòng khách, tìm một vị trí ở gần Lý Túc rồi ngồi xuống.
Hai người ngồi ở đó, không ai nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Nhưng đúng lúc này, Lý Túc đột nhiên mở miệng, bất chợt nói.
"À đúng rồi, hình như cháu sắp sinh nhật 9 tuổi rồi đúng không? Đó cũng là độ tuổi để giác tỉnh thiên phú Thần Hành Giả."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng! Sinh nhật của cháu gần với ngày tốt nghiệp học viện luôn. Theo như cháu tính thì chắc vài hôm nữa là đến sinh nhật rồi." Trần U trả lời.
"Ừm, cha và mẹ của cháu đều là những Thần Hành Giả đạt đến cấp Thần Phàm Giả. Nên tỉ lệ cháu giác tỉnh ra được thiên phú là rất cao." Lý Túc nói đến đây, gã thở dài, nói tiếp.
"Trước đó, chú cũng rất giống như cháu. Luôn háo hức chờ đợi đến sinh nhật năm 9 tuổi để giác tỉnh thiên phú Thần Hành Giả. Nhưng đáng tiếc, hiện thực đã cho chú một cái tát thật đau.
Chú không giác tỉnh ra hệ nào. Nhớ lại lúc đó, chú rất tuyệt vọng và suy sụp, cha mẹ chú cũng phải đến khuyên ngăn chú về nhà, nối nghiệp nghề thợ rèn của cha chú. Nhưng, chú lại không cam tâm."
Nói đến đây, Lý Túc ánh mắt mê ly, gã hồi ức lại những ký ức đó. Trên gương mặt gã, bất chợt hiện lên một nụ cười nhẹ: "Chính vì chủ không cam tâm, nên chú đã trốn nhà ra đi. Chú trốn đến khu ổ chuột và làm quen với rất nhiều người bạn cùng lứa. Chú vẫn nhớ như in những kỷ niệm năm đó, cùng những người bạn của mình.
Tuy nói là trốn đi nhưng cứ cách vài tuần là chú lại về nhà mấy lần, nên cha mẹ chú lúc đó mới không báo thành vệ binh đi tìm chú. Thời gian trôi qua rất nhanh, năm chú 16 tuổi, chú quyết định trở thành một thành vệ binh cùng những người bạn của mình.
Ban đầu, quãng thời gian trôi qua rất tốt. Nhưng vài tháng sau, U Minh ma triều tấn công tường thành. Bạn bè của chú dưới cuộc tấn công đó đã chết hết, chỉ còn chú may mắn sống sót, nhưng chân cũng bị thương. Rồi từ đó, chú cũng xin nghỉ việc thành vệ binh mà quay về làm thợ rèn.
Chú quyết định dọn vào chỗ này để tưởng niệm những người bạn của mình. Căn nhà mà cháu và chú đang ở chính là căn cứ của bọn chú hồi trước đó!"
Đang lúc Lý Túc định kể tiếp, bỗng thanh âm "Cốc Cốc" gõ cửa vang lên.
"Ồ! Ai còn đến vào giờ này?" Trần U khó hiểu, nhưng cậu vẫn đứng lên. Bắt đầu di chuyển về hướng cửa.
Khi cậu tiến đến trước cửa, cậu dùng hai tay mở cửa ra thì...
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro