U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần
Q1-C12: Hương U Lan
Miêu Giaa
2024-02-04 00:40:23
- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 12: Hương U Lan
- --
Bị Trần Liên dắt tay, Trần U liền đi sát phía sau cô. Nhưng trong đầu cậu thầm nghĩ.
"Rốt cuộc, cái đầu lâu kia là thứ quái quỷ gì? Và tại sao nó lại biết mối quan hệ giữa lão Đức Mai và mình? Thật khó hiểu quá!"
Trong lòng nghĩ, cậu cũng nhớ lại khoảnh khắc đối mặt cái đầu lâu kia. Trên người nó, cậu vẫn nhớ cái cảm giác u lãnh và tà ác phát tán trên người nó.
Tựa như, nó chính là hóa thân của sự tà ác. Khi Trần U được Trần Liên kéo lại về hiện thực, cậu vẫn mơ hồ thấy rõ. Trên miệng của cái đầu lâu kia xuất hiện một nụ cười dữ tợn, rồi nó cũng tan biến theo Trần U.
"Thôi! Không nghĩ cái này nữa." Trần U thở dài trong lòng. Sau đó cậu bắt đầu tập trung vào con đường phía trước.
Khoảng mười phút sau.
Họ dừng lại trước một cửa hàng lớn. Trước cửa có biển hiệu là "Hương U Lan". Cửa hàng này có hai tầng. Bên trong là một không gian ấm cúng, tràn ngập màu sắc và hương thơm của hoa. Có nhiều loại hoa khác nhau được trưng bày trên các giỏ treo, bình gốm, hay kệ gỗ. Có hoa hồng, hoa cẩm chướng, hoa lan...
Hai người vừa đến, thì một người phụ nữ trung niên, mặc váy dài màu trắng, tóc búi cao, đeo khuyên tai bằng ngọc trai bước đến.
Vừa đến, cô ấy liền nói: "Xin chào hai vị khách hàng tôn quý. Tôi là Cẩm Lệ, chủ của tiệm hoa này. Không biết có thể giúp gì cho hai vị?"
"Chị em chúng tôi cần mua một bó hoa dùng để viếng người đã khuất. Không biết nên chọn loại nào cho phù hợp, cô có thể giới thiệu sao? Giá tiền không là vấn đề." Trần Liên hào phóng nói.
"Viếng người đã khuất à? Để tôi suy nghĩ một chút." Cẩm Lệ trầm tư, một lúc sau, cô mới nói tiếp: "Loại hoa này tôi biết. Hơn nữa trong tiệm của tôi cũng có. Hai vị đợi chút để tôi đi lấy."
Vừa nói xong, thì Cẩm Lệ đi vào trong tiệm. Chỉ trong chưa đầy một phút thì cô đã quay lại, đồng thời trên tay của Cẩm Lệ còn cầm một bó hoa màu trắng.
Cô cầm bó hoa đi đến trước mặt hai người, rồi giới thiệu nói: "Những bông hoa này có tên là Bạch Hồn Hoa. Như hai vị thấy thì đây là một loài hoa có màu trắng tinh khôi, hình dạng giống như một ngọn lửa nhỏ. Bạch Hồn Hoa được dùng để viếng người đã mất, vì nó biểu thị cho sự sống động và bất diệt của linh hồn. Hơn nữa Bạch Hồn Hoa thường nở vào ban đêm, và tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng, dịu dàng."
Nói xong, Cẩm Lệ mới hỏi: "Hai vị, thấy bó hoa này như thế nào?"
"Rất đẹp! Rất vừa ý và hợp nhu cầu của tôi." Trần Liên hài lòng, sau đó cô bắt đầu hỏi giá: "Vậy, bó hoa này có giá bao nhiêu tiền?"
Nghe Trần Liên hỏi, Cẩm Lệ mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng buốt. Cô nói: "Bạch Hồn Hoa là một loài hoa quý giá và hiếm. Nên việc hái được chúng cũng không dễ dàng, phải khó khăn lắm tôi mới kiếm ra được bó này..."
"Thôi được rồi! Không cần nói nữa" Trần Liên khoát tay, ngăn lại rồi cô nói: "Tôi chỉ muốn biết nó giá bao nhiêu thôi!"
"Ba đồng tiền vàng." Cẩm Lệ ra giá.
"Đắt vậy?" Trần Liên không chắc chắn hỏi.
"Tôi không nói thách đâu. Giá trị của nó đáng giá như vậy." Cẩm Lệ lắc đầu nói.
Nghe Cẩm Lệ nói. Trần Liên mới suy nghĩ một lúc. Rồi cuối cùng cô vẫn cắn răng, lấy ba đồng tiền vàng từ trong túi ra, đưa cho Cẩm Lệ.
Phải biết. Giá trị của một đồng tiền vàng bằng mười đồng tiền bạc, và bằng 100 viên tiền đồng. Tức là một bó hoa như này đã đáng giá bằng mười lần Trần Liên đi làm, nên cô mới phải nghĩ ngợi như vậy.
Nhận lấy bó hoa trong tay Cẩm Lệ, Trần Liên quan sát bó hoa có giá ba đồng tiền vàng này một cái, xem nó có gì đặc biệt không. Rồi cô lại đưa nó cho Trần U cầm.
Kế tiếp, cô quay người, tính kéo tay Trần U rời đi, bỗng một thanh âm trong trẻo và thanh lãnh vang lên sau lưng cô.
"Chị gì đó ơi, có thể bán lại bó hoa này cho tôi sao? Tôi sẽ ra giá gấp 10."
Nghe thấy thanh âm kia. Cả Trần Liên và Trần U đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Trước mặt họ là một cô gái cao một mét hai, cô gái này có mái tóc màu bạc, mắt màu tím, gương mặt xinh đẹp. Trên người cô mặc một bộ váy màu tím đen.
Lúc này, cô gái đó đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào bó Bạch Hồn Hoa mà Trần Liên vừa mua kia.
Còn Trần U khi nhìn thấy cô gái này, cậu hơi sững sờ một chút. Nhưng rất nhanh cậu lấy lại tinh thần.
Đang lúc cậu định mở miệng nói gì thì Trần Liên đã đi trước một bước, cô mở miệng nói: "Xin lỗi nhé em gái. Nhà chị cũng đang cần bó hoa này để viếng cha mẹ, nên chị không thể bán lại nó cho em được."
Nhưng đáp lại Trần Liên là thanh âm dứt khoát của cô gái đó: "Tôi trả gấp 100 lần để mua lại bó hoa này."
"Một... một trăm lần? Em không nói đùa chứ? Tài sản thu vào cửa một Nam Tước bình thường chưa đến 500 đồng tiền vàng đâu."
"Tôi không nói đùa, tôi có đủ tiền. Nếu thiếu thì tôi sẽ kêu cha tôi trả. Kiểu gì ông ấy cũng có đủ tiền." Cô bé kia trả lời lại.
Nhưng đáp lại cô bé đó là hành động lắc đầu của Trần Liên, cô nói: "Điều kiện của em rất hấp dẫn, nhưng chị sẽ không bán nó. Nên em hãy lựa bó khác đi."
"Tôi ra giá gấp 200 lần!" Cô bé kia đáp lại lần nữa.
"Chị đã bảo rồi, cho dù em có ra bao nhiêu thì chị cũng không bán đâu!"
- --
Chương 12: Hương U Lan
- --
Bị Trần Liên dắt tay, Trần U liền đi sát phía sau cô. Nhưng trong đầu cậu thầm nghĩ.
"Rốt cuộc, cái đầu lâu kia là thứ quái quỷ gì? Và tại sao nó lại biết mối quan hệ giữa lão Đức Mai và mình? Thật khó hiểu quá!"
Trong lòng nghĩ, cậu cũng nhớ lại khoảnh khắc đối mặt cái đầu lâu kia. Trên người nó, cậu vẫn nhớ cái cảm giác u lãnh và tà ác phát tán trên người nó.
Tựa như, nó chính là hóa thân của sự tà ác. Khi Trần U được Trần Liên kéo lại về hiện thực, cậu vẫn mơ hồ thấy rõ. Trên miệng của cái đầu lâu kia xuất hiện một nụ cười dữ tợn, rồi nó cũng tan biến theo Trần U.
"Thôi! Không nghĩ cái này nữa." Trần U thở dài trong lòng. Sau đó cậu bắt đầu tập trung vào con đường phía trước.
Khoảng mười phút sau.
Họ dừng lại trước một cửa hàng lớn. Trước cửa có biển hiệu là "Hương U Lan". Cửa hàng này có hai tầng. Bên trong là một không gian ấm cúng, tràn ngập màu sắc và hương thơm của hoa. Có nhiều loại hoa khác nhau được trưng bày trên các giỏ treo, bình gốm, hay kệ gỗ. Có hoa hồng, hoa cẩm chướng, hoa lan...
Hai người vừa đến, thì một người phụ nữ trung niên, mặc váy dài màu trắng, tóc búi cao, đeo khuyên tai bằng ngọc trai bước đến.
Vừa đến, cô ấy liền nói: "Xin chào hai vị khách hàng tôn quý. Tôi là Cẩm Lệ, chủ của tiệm hoa này. Không biết có thể giúp gì cho hai vị?"
"Chị em chúng tôi cần mua một bó hoa dùng để viếng người đã khuất. Không biết nên chọn loại nào cho phù hợp, cô có thể giới thiệu sao? Giá tiền không là vấn đề." Trần Liên hào phóng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Viếng người đã khuất à? Để tôi suy nghĩ một chút." Cẩm Lệ trầm tư, một lúc sau, cô mới nói tiếp: "Loại hoa này tôi biết. Hơn nữa trong tiệm của tôi cũng có. Hai vị đợi chút để tôi đi lấy."
Vừa nói xong, thì Cẩm Lệ đi vào trong tiệm. Chỉ trong chưa đầy một phút thì cô đã quay lại, đồng thời trên tay của Cẩm Lệ còn cầm một bó hoa màu trắng.
Cô cầm bó hoa đi đến trước mặt hai người, rồi giới thiệu nói: "Những bông hoa này có tên là Bạch Hồn Hoa. Như hai vị thấy thì đây là một loài hoa có màu trắng tinh khôi, hình dạng giống như một ngọn lửa nhỏ. Bạch Hồn Hoa được dùng để viếng người đã mất, vì nó biểu thị cho sự sống động và bất diệt của linh hồn. Hơn nữa Bạch Hồn Hoa thường nở vào ban đêm, và tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng, dịu dàng."
Nói xong, Cẩm Lệ mới hỏi: "Hai vị, thấy bó hoa này như thế nào?"
"Rất đẹp! Rất vừa ý và hợp nhu cầu của tôi." Trần Liên hài lòng, sau đó cô bắt đầu hỏi giá: "Vậy, bó hoa này có giá bao nhiêu tiền?"
Nghe Trần Liên hỏi, Cẩm Lệ mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng buốt. Cô nói: "Bạch Hồn Hoa là một loài hoa quý giá và hiếm. Nên việc hái được chúng cũng không dễ dàng, phải khó khăn lắm tôi mới kiếm ra được bó này..."
"Thôi được rồi! Không cần nói nữa" Trần Liên khoát tay, ngăn lại rồi cô nói: "Tôi chỉ muốn biết nó giá bao nhiêu thôi!"
"Ba đồng tiền vàng." Cẩm Lệ ra giá.
"Đắt vậy?" Trần Liên không chắc chắn hỏi.
"Tôi không nói thách đâu. Giá trị của nó đáng giá như vậy." Cẩm Lệ lắc đầu nói.
Nghe Cẩm Lệ nói. Trần Liên mới suy nghĩ một lúc. Rồi cuối cùng cô vẫn cắn răng, lấy ba đồng tiền vàng từ trong túi ra, đưa cho Cẩm Lệ.
Phải biết. Giá trị của một đồng tiền vàng bằng mười đồng tiền bạc, và bằng 100 viên tiền đồng. Tức là một bó hoa như này đã đáng giá bằng mười lần Trần Liên đi làm, nên cô mới phải nghĩ ngợi như vậy.
Nhận lấy bó hoa trong tay Cẩm Lệ, Trần Liên quan sát bó hoa có giá ba đồng tiền vàng này một cái, xem nó có gì đặc biệt không. Rồi cô lại đưa nó cho Trần U cầm.
Kế tiếp, cô quay người, tính kéo tay Trần U rời đi, bỗng một thanh âm trong trẻo và thanh lãnh vang lên sau lưng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị gì đó ơi, có thể bán lại bó hoa này cho tôi sao? Tôi sẽ ra giá gấp 10."
Nghe thấy thanh âm kia. Cả Trần Liên và Trần U đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Trước mặt họ là một cô gái cao một mét hai, cô gái này có mái tóc màu bạc, mắt màu tím, gương mặt xinh đẹp. Trên người cô mặc một bộ váy màu tím đen.
Lúc này, cô gái đó đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào bó Bạch Hồn Hoa mà Trần Liên vừa mua kia.
Còn Trần U khi nhìn thấy cô gái này, cậu hơi sững sờ một chút. Nhưng rất nhanh cậu lấy lại tinh thần.
Đang lúc cậu định mở miệng nói gì thì Trần Liên đã đi trước một bước, cô mở miệng nói: "Xin lỗi nhé em gái. Nhà chị cũng đang cần bó hoa này để viếng cha mẹ, nên chị không thể bán lại nó cho em được."
Nhưng đáp lại Trần Liên là thanh âm dứt khoát của cô gái đó: "Tôi trả gấp 100 lần để mua lại bó hoa này."
"Một... một trăm lần? Em không nói đùa chứ? Tài sản thu vào cửa một Nam Tước bình thường chưa đến 500 đồng tiền vàng đâu."
"Tôi không nói đùa, tôi có đủ tiền. Nếu thiếu thì tôi sẽ kêu cha tôi trả. Kiểu gì ông ấy cũng có đủ tiền." Cô bé kia trả lời lại.
Nhưng đáp lại cô bé đó là hành động lắc đầu của Trần Liên, cô nói: "Điều kiện của em rất hấp dẫn, nhưng chị sẽ không bán nó. Nên em hãy lựa bó khác đi."
"Tôi ra giá gấp 200 lần!" Cô bé kia đáp lại lần nữa.
"Chị đã bảo rồi, cho dù em có ra bao nhiêu thì chị cũng không bán đâu!"
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro