U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần
Q1-C19: Nửa Bước Vực Sâu (1)
Miêu Giaa
2024-02-04 00:40:23
- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 19: Nửa Bước Vực Sâu (1)
- --
"Trần U! Trần U! Em lại mơ màng ở chốn này sao?"
Tiếng gọi của một cô gái vang vọng trong tai Trần U, đánh tan giấc mộng của cậu. Cậu hé mở đôi mắt, thì thấy ngay trước mặt là khuôn mặt của một cô gái, mái tóc đen như mực, đôi mắt long lanh như sao, trên gương mặt có một ít tàn nhan.
Cô gái thấy cậu tỉnh lại, liền nói với giọng giận dỗi: "Trần U! Chị đã bảo em bao nhiêu lần rồi? Đừng bao giờ ngủ trong phòng vũ khí của cha mẹ. Nếu họ phát hiện ra thì em phải chịu trận đấy."
"Ngủ quên?"
"Phòng vũ khí?"
"Đây chẳng phải là ký ức lúc hai tuổi của mình sao? Chả lẽ, những điều diễn ra trong tương lai chỉ là một giấc mơ à?"
Trần U trong hình dạng của một đứa trẻ thầm nghĩ. Lúc này, trên người cậu mặc một bộ quần áo bằng tơ lụa mềm mại, sau lưng còn có một cái áo choàng lông thú ấm áp. Và cậu đang nằm trong phòng vũ khí của lâu đài Trần Gia.
Trần U nhìn cô gái trước mặt, một cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng cậu. Cô gái đó chính là Trần Liên, cũng chính là chị ruột của Trần U.
Nhìn gương mặt còn non nớt và đầy hy vọng của cô. Cậu thở dài trong lòng, cậu thầm nghĩ: "Cuối cùng, nó cũng chỉ là giấc mơ. Chỉ là những suy nghĩ tiêu cực của mình mà thôi, cha mẹ, lão Đức Mai, mọi người vẫn còn sống. Thật tốt quá!"
"Này! Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao nãy gương mặt của em một hồi lại đau khổ, một hồi lại tuyệt vọng, rồi cuối cùng lại nhẹ nhõm là sao?" Trần Liên nhìn Trần U đang nằm dưới đất, nói.
Nghe câu hỏi của Trần Liên, Trần U mới từ trong hồi ức tỉnh lại. Cậu nằm bật dậy, gãi gãi đầu cười nói: "À! Không có gì đâu. Chả qua vừa nãy em mơ một giấc mơ kỳ quái, nên nãy giờ em vẫn đang nhớ về nó."
"Giấc mơ kỳ quái à?" Trần Liên suy tư, nhưng sau đó cô lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thôi được rồi. Mặc kệ giấc mơ đó đi, em có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày gì?" Trần U suy nghĩ, nhưng sau đó cậu chợt nhớ ra cái gì, nói: "Có phải, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ không?"
"Ừm đúng rồi đó!" Trần Liên gật đầu. Nhưng sau đó cô tức giận nói: "Em biết hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ, mà sao vẫn ngủ ở trên này hả. Cả gia đình mình đã chuẩn bị đi chơi ngày hôm nay, nhưng cuối cùng chả tìm thấy em đâu. Nếu không phải chị nhớ phòng vũ khí là nơi em thường xuyên đến, thì còn tưởng rằng em bị bắt cóc đây."
"Xin lỗi chị, em không có ý định ngủ ở đây đâu. Em chỉ là... em chỉ là..." Trần U nói với giọng lúng túng, không biết phải giải thích thế nào.
"Được rồi, được rồi. Chị hiểu em mà. Em không cần phải nói nhiều đâu." Trần Liên cười khẽ, vỗ vỗ vai cậu, nói: "Hãy cùng chị đi xuống nhé. Cha mẹ đang đợi em ở dưới đó. Hôm nay là ngày đặc biệt mà, em không thể bỏ lỡ được đâu."
"Vâng, em biết rồi." Trần U gật đầu, cầm tay chị, cùng bước đi ra ngoài.
Trần Liên đóng lại cửa phòng vũ khí, còn Trần U thì hiếu kỳ tiến đến trước cửa kính. Cậu lấy tay kéo tấm rèm ra, trong nháy mắt, cảnh tượng bên ngoài đã hiện ra trước mắt cậu.
Nhưng khi nhìn cảnh tượng đó, con ngươi Trần U co rụt lại, bởi bên ngoài làm gì có tòa thành hay khuôn viên lâu đài nào? Mà chỉ có một biển khí đen chết chóc. Rồi sau đó ở trên bầu trời tối đen bỗng xuất hiện một gương mặt, gương mặt này được hình thành từ khí đen, nó có một đôi mắt dữ tợn màu lục, như ngọn lửa linh hồn.
Lúc này, nó đang nhìn thẳng vào Trần U. Thấy cậu cũng nhìn nó, thì trên gương mặt của nó bỗng dưng xuất hiện một nụ cười dữ tợn. Sau đó, Cậu lại thấy những điều kinh khủng nhất mà cậu từng mơ thấy.
Cha mẹ, chị gái và lão quản gia bỗng dưng xuất hiện trên bầu trời. Nhưng lúc này, gương mặt của họ không có biểu tình gì, mà chỉ như những con rối, đờ đẫn vô thần.
"Cha! Mẹ! Chị! Lão Đức Mai!" Trần U kinh hãi, không thể tin vào mắt mình. Cậu định hô to, nhưng dù cố gắng đến mấy thì cậu cũng không thể mở miệng ra. Và cảnh tượng sau đó càng khiến cậu hoảng sợ hơn.
Trong tầm mắt của cậu, có thể thấy được cha mẹ, Trần Liên và lão Đức Mai đang ngẩng đầu lên trời. Họ há miệng ra, và từ trong miệng họ bắt đầu bay ra những luồng khí đen. Những luồng khí đen đó bay đến trước gương mặt kia thì như bị hút, bay thẳng về phía miệng của gương mặt kia.
Sau đó, gương mặt kia há miệng, hút sạch những khí đen đó. Đồng thời, mỗi khi khí đen bị hấp thu, Trần U có thể thấy trên cơ thể của bốn người ngày càng khô héo, đến cuối cùng chỉ còn một cỗ thây khô.
"Không! Mày dừng lại cho tao!" Trần U gào thét trong lòng. Nhưng, tay và chân của cậu như bị đóng băng, ngay cả đôi mắt cũng không thể di chuyển. Nên, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cả bốn người bị hút thành thây khô, rồi biến thành tro bụi.
Hút xong, gương mặt đó lại nhìn cậu. Ánh mắt của nó như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, nhưng sau một giây.
"Răng Rắc!" "Răng Rắc!" Tiếng kính vỡ vang lên, theo sau đó cả thế giới trước mặt cậu như một chiếc gương bị đập vỡ. Từng cảnh tượng như những mảnh gương, rơi vào trong màn đêm.
"Rốt cuộc, chuyện quái gì đang diễn ra!" Trần U nhìn thế giới tối đen trước mặt, cậu gào thét.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên sau lưng cậu: "Em à, em đừng sợ. Chị ở đây với em." Sau đó, cậu lại cảm giác như có ai đó ôm chặt mình.
Tuy bị ôm lấy. Nhưng do cơ thể không cử động được, nên cậu chỉ có thể run run hỏi: "Ai đó?"
"Em không nhận ra chị sao? Chị là Trần Liên, chị ruột của em mà." Giọng nói đó mang theo vẻ thất vọng, cũng buồn bã.
"Không phải!" Trận U tức giận, nói: "Mày không phải chị tao! Mày mau cút đi! Tao sẽ không nghe mày nói bất kỳ điều gì đâu!"
Nhưng đáp lại cậu, là một giọng nói méo mó vang lên bên tai: "Em đừng loạn và hoang mang. Chị là người duy nhất yêu em, chị là người duy nhất bảo vệ em. Chị sẽ không để ai làm hại em đâu." Giọng nói này như lời thì thầm của quỷ dữ vậy, rất ghê sợ.
"Không! Tao sẽ không tin những lời mày nói! Mau cút đi!" Trần U lại tức giận hét lớn.
"Chị đã nói rồi! Chị sẽ không làm hại em mà! Nên hãy đi theo chị nhá!" Giọng nói vặn vẹo đó lại vang lên bên tai Trần U. Đồng thời, hành lang ở trước cửa phòng vũ khí mà cậu đang đứng bỗng dưng biến mất. Sau đó cậu liền cảm nhận được một lực hút cực mạnh hút cậu xuống dưới vực sâu.
"Không!" Trần U hét lớn. Nhưng cậu không thể làm gì, ngoài việc nhìn lên khoảng không tối đen. Rồi sau đó, cậu cùng chủ nhân của giọng nói vặn vẹo kia cùng chìm vào bóng đêm Vĩnh Hằng.
- --
Chương 19: Nửa Bước Vực Sâu (1)
- --
"Trần U! Trần U! Em lại mơ màng ở chốn này sao?"
Tiếng gọi của một cô gái vang vọng trong tai Trần U, đánh tan giấc mộng của cậu. Cậu hé mở đôi mắt, thì thấy ngay trước mặt là khuôn mặt của một cô gái, mái tóc đen như mực, đôi mắt long lanh như sao, trên gương mặt có một ít tàn nhan.
Cô gái thấy cậu tỉnh lại, liền nói với giọng giận dỗi: "Trần U! Chị đã bảo em bao nhiêu lần rồi? Đừng bao giờ ngủ trong phòng vũ khí của cha mẹ. Nếu họ phát hiện ra thì em phải chịu trận đấy."
"Ngủ quên?"
"Phòng vũ khí?"
"Đây chẳng phải là ký ức lúc hai tuổi của mình sao? Chả lẽ, những điều diễn ra trong tương lai chỉ là một giấc mơ à?"
Trần U trong hình dạng của một đứa trẻ thầm nghĩ. Lúc này, trên người cậu mặc một bộ quần áo bằng tơ lụa mềm mại, sau lưng còn có một cái áo choàng lông thú ấm áp. Và cậu đang nằm trong phòng vũ khí của lâu đài Trần Gia.
Trần U nhìn cô gái trước mặt, một cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng cậu. Cô gái đó chính là Trần Liên, cũng chính là chị ruột của Trần U.
Nhìn gương mặt còn non nớt và đầy hy vọng của cô. Cậu thở dài trong lòng, cậu thầm nghĩ: "Cuối cùng, nó cũng chỉ là giấc mơ. Chỉ là những suy nghĩ tiêu cực của mình mà thôi, cha mẹ, lão Đức Mai, mọi người vẫn còn sống. Thật tốt quá!"
"Này! Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao nãy gương mặt của em một hồi lại đau khổ, một hồi lại tuyệt vọng, rồi cuối cùng lại nhẹ nhõm là sao?" Trần Liên nhìn Trần U đang nằm dưới đất, nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe câu hỏi của Trần Liên, Trần U mới từ trong hồi ức tỉnh lại. Cậu nằm bật dậy, gãi gãi đầu cười nói: "À! Không có gì đâu. Chả qua vừa nãy em mơ một giấc mơ kỳ quái, nên nãy giờ em vẫn đang nhớ về nó."
"Giấc mơ kỳ quái à?" Trần Liên suy tư, nhưng sau đó cô lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thôi được rồi. Mặc kệ giấc mơ đó đi, em có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày gì?" Trần U suy nghĩ, nhưng sau đó cậu chợt nhớ ra cái gì, nói: "Có phải, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ không?"
"Ừm đúng rồi đó!" Trần Liên gật đầu. Nhưng sau đó cô tức giận nói: "Em biết hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ, mà sao vẫn ngủ ở trên này hả. Cả gia đình mình đã chuẩn bị đi chơi ngày hôm nay, nhưng cuối cùng chả tìm thấy em đâu. Nếu không phải chị nhớ phòng vũ khí là nơi em thường xuyên đến, thì còn tưởng rằng em bị bắt cóc đây."
"Xin lỗi chị, em không có ý định ngủ ở đây đâu. Em chỉ là... em chỉ là..." Trần U nói với giọng lúng túng, không biết phải giải thích thế nào.
"Được rồi, được rồi. Chị hiểu em mà. Em không cần phải nói nhiều đâu." Trần Liên cười khẽ, vỗ vỗ vai cậu, nói: "Hãy cùng chị đi xuống nhé. Cha mẹ đang đợi em ở dưới đó. Hôm nay là ngày đặc biệt mà, em không thể bỏ lỡ được đâu."
"Vâng, em biết rồi." Trần U gật đầu, cầm tay chị, cùng bước đi ra ngoài.
Trần Liên đóng lại cửa phòng vũ khí, còn Trần U thì hiếu kỳ tiến đến trước cửa kính. Cậu lấy tay kéo tấm rèm ra, trong nháy mắt, cảnh tượng bên ngoài đã hiện ra trước mắt cậu.
Nhưng khi nhìn cảnh tượng đó, con ngươi Trần U co rụt lại, bởi bên ngoài làm gì có tòa thành hay khuôn viên lâu đài nào? Mà chỉ có một biển khí đen chết chóc. Rồi sau đó ở trên bầu trời tối đen bỗng xuất hiện một gương mặt, gương mặt này được hình thành từ khí đen, nó có một đôi mắt dữ tợn màu lục, như ngọn lửa linh hồn.
Lúc này, nó đang nhìn thẳng vào Trần U. Thấy cậu cũng nhìn nó, thì trên gương mặt của nó bỗng dưng xuất hiện một nụ cười dữ tợn. Sau đó, Cậu lại thấy những điều kinh khủng nhất mà cậu từng mơ thấy.
Cha mẹ, chị gái và lão quản gia bỗng dưng xuất hiện trên bầu trời. Nhưng lúc này, gương mặt của họ không có biểu tình gì, mà chỉ như những con rối, đờ đẫn vô thần.
"Cha! Mẹ! Chị! Lão Đức Mai!" Trần U kinh hãi, không thể tin vào mắt mình. Cậu định hô to, nhưng dù cố gắng đến mấy thì cậu cũng không thể mở miệng ra. Và cảnh tượng sau đó càng khiến cậu hoảng sợ hơn.
Trong tầm mắt của cậu, có thể thấy được cha mẹ, Trần Liên và lão Đức Mai đang ngẩng đầu lên trời. Họ há miệng ra, và từ trong miệng họ bắt đầu bay ra những luồng khí đen. Những luồng khí đen đó bay đến trước gương mặt kia thì như bị hút, bay thẳng về phía miệng của gương mặt kia.
Sau đó, gương mặt kia há miệng, hút sạch những khí đen đó. Đồng thời, mỗi khi khí đen bị hấp thu, Trần U có thể thấy trên cơ thể của bốn người ngày càng khô héo, đến cuối cùng chỉ còn một cỗ thây khô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không! Mày dừng lại cho tao!" Trần U gào thét trong lòng. Nhưng, tay và chân của cậu như bị đóng băng, ngay cả đôi mắt cũng không thể di chuyển. Nên, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cả bốn người bị hút thành thây khô, rồi biến thành tro bụi.
Hút xong, gương mặt đó lại nhìn cậu. Ánh mắt của nó như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, nhưng sau một giây.
"Răng Rắc!" "Răng Rắc!" Tiếng kính vỡ vang lên, theo sau đó cả thế giới trước mặt cậu như một chiếc gương bị đập vỡ. Từng cảnh tượng như những mảnh gương, rơi vào trong màn đêm.
"Rốt cuộc, chuyện quái gì đang diễn ra!" Trần U nhìn thế giới tối đen trước mặt, cậu gào thét.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên sau lưng cậu: "Em à, em đừng sợ. Chị ở đây với em." Sau đó, cậu lại cảm giác như có ai đó ôm chặt mình.
Tuy bị ôm lấy. Nhưng do cơ thể không cử động được, nên cậu chỉ có thể run run hỏi: "Ai đó?"
"Em không nhận ra chị sao? Chị là Trần Liên, chị ruột của em mà." Giọng nói đó mang theo vẻ thất vọng, cũng buồn bã.
"Không phải!" Trận U tức giận, nói: "Mày không phải chị tao! Mày mau cút đi! Tao sẽ không nghe mày nói bất kỳ điều gì đâu!"
Nhưng đáp lại cậu, là một giọng nói méo mó vang lên bên tai: "Em đừng loạn và hoang mang. Chị là người duy nhất yêu em, chị là người duy nhất bảo vệ em. Chị sẽ không để ai làm hại em đâu." Giọng nói này như lời thì thầm của quỷ dữ vậy, rất ghê sợ.
"Không! Tao sẽ không tin những lời mày nói! Mau cút đi!" Trần U lại tức giận hét lớn.
"Chị đã nói rồi! Chị sẽ không làm hại em mà! Nên hãy đi theo chị nhá!" Giọng nói vặn vẹo đó lại vang lên bên tai Trần U. Đồng thời, hành lang ở trước cửa phòng vũ khí mà cậu đang đứng bỗng dưng biến mất. Sau đó cậu liền cảm nhận được một lực hút cực mạnh hút cậu xuống dưới vực sâu.
"Không!" Trần U hét lớn. Nhưng cậu không thể làm gì, ngoài việc nhìn lên khoảng không tối đen. Rồi sau đó, cậu cùng chủ nhân của giọng nói vặn vẹo kia cùng chìm vào bóng đêm Vĩnh Hằng.
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro