U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần
Q1-C4: Chuyện Đã Qua (2)
Miêu Giaa
2024-02-04 00:40:23
- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 4: Chuyện Đã Qua (2)
- --
Thiết Tâm Thành
Ở một ngõ nhỏ trong thành.
Đây là một căn nhà nhỏ, bên trong đó có đầy đủ các phòng như phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp và phòng tắm. Trên tường của căn phòng này treo một vài bức tranh, ở một góc trong phòng có máy cái kệ, trên kệ có một số quyển sách và đồ dùng. Trong phòng khách có hai chiếc ghế dài đối diện một cái bàn.
Bây giờ, trên hai chiếc ghế có bốn người ngồi, theo thứ tự là một thiếu niên mặc áo khoác lông thú, một lão già mặc áo giáp, một cô gái mặc áo dài, người cuối cùng là một thanh niên mặc áo giáp bạc, trên ngực có huy hiệu vệ binh.
Bốn người này là Trần U, lão Đức Mai, Trần Liên, và anh rể của Trần U là Lê Chính.
Lúc này, bốn người đang nói chuyện, hay đúng hơn là lão Đức Mai đang kể cho Lê Chính nghe, còn Trần Liên thì khóc òa, ôm chặt Trần U.
"Chuyện là như thế này, gia đình của Trần Nam Tước bây giờ chỉ còn lại Trần U và Trần Liên mà thôi. Trước khi chết, Trần Nam Tước đã nhờ tôi đưa Trần U đến gặp hai người."
Lão Đức Mai nói với giọng khàn khàn.
"Được rồi, tôi đã hiểu. Ngài cứ yên tâm giao Trần U cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt." Lê Chính nói.
Lão Đức Mai nghe thấy vậy, gật đầu, nói với giọng mệt mỏi: "Có lời hứa của cậu, tôi cũng an tâm. Nhưng cậu phải nhớ, thân phận của Trần U không được để lộ ra ngoài."
"Ngài cứ yên tâm, Trần U là em trai tôi, dù ngài không nói ta cũng sẽ bảo vệ bí mật của em ấy." Trần Liên nói. Nàng đã ngừng khóc, nhưng mắt vẫn sưng húp, gương mặt thì đầy bi thương.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa "Cốc Cốc" vang lên.
Lê Chính nghe thấy tiếng gõ cửa, gã vội vàng đứng dậy, ra tay ra hiệu cho lão Đức Mai và Trần U ẩn vào phòng ngủ.
Lão Đức Mai và Trần U rất nhanh hiểu ý, nhanh chóng lẫn vào trong, chỉ để lại hai người Lê Chính và Trần Liên ở phòng khách.
Lê Chính mau lẹ sửa soạn y phục, đi đến cửa, gã nhìn qua lỗ nhỏ, thì thấy một người đàn ông mặc áo giáp kim loại đang đứng trước cửa, trên ngực người này có huy hiệu đội trưởng đội vệ binh. Gã ta có khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc nhọn, bên hông có một thanh kiếm.
Lê Chính vừa nhìn liền nhận ra, người đàn ông này là đội trưởng của đội vệ binh, tên là Hà Bá, là cấp trên của gã.
Lê Chính không dám chần chừ, nhanh tay mở cửa, cúi đầu chào: "Đội trưởng đại nhân, ngài đến đây có việc gì ạ?"
Hà Bá vỗ vai Lê Chính, nói: "Tôi đã bảo cậu, ở nơi vắng vẻ thì không cần khách sáo như thế."
"Không được, luật lệ là luật lệ, không thể phá bỏ," Lê Chính đáp.
"Đừng nói nữa, lần này tôi đến đây có việc quan trọng!" Hà Bá nghiêm mặt, nói: "Vài tiếng trước, tòa thành của một Nam Tước gần đây đã bị U Minh phá hủy, nên phía trên đã ban lệnh giới nghiêm.
Yêu cầu tất cả thủ vệ binh phải tập trung, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào."
Nói xong, Hà Bá nhìn thẳng vào mắt Lê Chính, nói: "Lần này, nếu U Minh công thành thì chúng ta và nhiều người khác có thể sẽ chết, nhưng tôi mong nữ thần may mắn sẽ bảo hộ cậu."
"Cảm ơn lời chúc của đội trưởng, người cũng phải giữ gìn bản thân, đừng để chết trước tôi." Lê Chính nói.
Hà Bá cốc đầu Lê Chính, giận dỗi: "Biết thế thì tôi sẽ không chúc phúc cho cậu."
Rồi Hà Bá quay đi, nói: "Tôi còn phải đi thông báo cho nhiều người nữa, cậu mau xắp xếp rồi đến nơi tập trung, nếu muộn giờ thì sẽ bị trừng phạt."
"Vâng, tôi biết rồi, đội trưởng đi đi," Lê Chính nói.
Sau khi Hà Bá đi, Lê Chính quay lại phòng khách, gọi lão Đức Mai và Trần U ra.
"Hoàn thành rồi sao?" Lão Đức Mai hỏi.
"Ừ, hoàn thành rồi, người vừa đến là đội trưởng của tôi, gã ta đến báo tin về việc tòa thành của Trần Nam Tước bị U Minh phá hủy, hiện tại Hách Liên gia tộc đang triệu hồi vệ binh để ứng phó" Lê Chính nói.
"Vậy anh nhanh đi, ở chiến trường phải cẩn thận, đừng liều lĩnh," Trần Liên nói.
"Em đừng lo, chưa chắc đám U Minh kia sẽ đến đây. Mà anh cũng chỉ là một vệ binh bình thường thôi.
Chiến đấu với U Minh thì có những vị Thần Hành Giả của Hách Liên gia tộc lo," Lê Chính nói.
Sau đó, gã nhìn Trần U, rồi quay đầu nói với Trần Liên: "Bây giờ anh phải đi, việc chăm sóc cho Trần U xin nhờ em."
"Em hiểu, anh cứ đi đi," Trần Liên nói.
Nói xong, Lê Chính chào ba người, rồi mở cửa ra ngoài.
...
Sau khi Lê Chính đi, Trần Liên liền nói với Trần U: "Bây giờ, em chưa có quyền cư trú ở khu bình dân, mà để giấu thân phận thì chị không thể làm giấy cho em được.
Nên, bây giờ em phải đổi thân phận một chút, từ nay trước mặt người khác tên em là Huyền Hạo, thân phận là một đứa trẻ được một người ở khu ổ chuột nhận nuôi, em hiểu chứ?"
Trần U nghe Trần Liên nói, cậu mới hỏi: "Còn lão Đức Mai thì sao ạ?"
Nhưng Trần Liên chưa kịp trả lời, lão Đức Mai đã nói trước: "Thiếu gia không cần lo cho tôi, tôi đã làm xong nhiệm vụ của mình thì cũng nên về rồi!"
"Về? Về tòa thành của cha tôi à?" Trần U hỏi.
"Phải thế! dù tòa thành của Trần Gia bị phá, nhưng tôi vẫn hy vọng cha mẹ thiếu gia còn sống. Nên tôi muốn về đó xem thử." Lão Đức Mai nói với giọng khàn khàn.
"Không được! Tôi không cho phép ông đi đến đó!" Trần U nói to.
Nhưng lão Đức Mai lắc đầu, nói quyết liệt: "Thiếu gia đừng cản tôi nữa! Tôi đã quyết định rồi. Hơn nữa, dù không về đó thì tôi cũng không sống được bao lâu nữa."
"Nhưng...nhưng!" Trần U muốn nói gì, nhưng bị Trần Liên ngăn lại.
"Được rồi em! Em phải tôn trọng quyết định của lão Đức Mai. Hơn nữa, đúng như lão nói, vết thương của lão quá nặng, thời gian không còn nhiều, hãy để lão làm những gì lão muốn trước khi chết."
- --
Chương 4: Chuyện Đã Qua (2)
- --
Thiết Tâm Thành
Ở một ngõ nhỏ trong thành.
Đây là một căn nhà nhỏ, bên trong đó có đầy đủ các phòng như phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp và phòng tắm. Trên tường của căn phòng này treo một vài bức tranh, ở một góc trong phòng có máy cái kệ, trên kệ có một số quyển sách và đồ dùng. Trong phòng khách có hai chiếc ghế dài đối diện một cái bàn.
Bây giờ, trên hai chiếc ghế có bốn người ngồi, theo thứ tự là một thiếu niên mặc áo khoác lông thú, một lão già mặc áo giáp, một cô gái mặc áo dài, người cuối cùng là một thanh niên mặc áo giáp bạc, trên ngực có huy hiệu vệ binh.
Bốn người này là Trần U, lão Đức Mai, Trần Liên, và anh rể của Trần U là Lê Chính.
Lúc này, bốn người đang nói chuyện, hay đúng hơn là lão Đức Mai đang kể cho Lê Chính nghe, còn Trần Liên thì khóc òa, ôm chặt Trần U.
"Chuyện là như thế này, gia đình của Trần Nam Tước bây giờ chỉ còn lại Trần U và Trần Liên mà thôi. Trước khi chết, Trần Nam Tước đã nhờ tôi đưa Trần U đến gặp hai người."
Lão Đức Mai nói với giọng khàn khàn.
"Được rồi, tôi đã hiểu. Ngài cứ yên tâm giao Trần U cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt." Lê Chính nói.
Lão Đức Mai nghe thấy vậy, gật đầu, nói với giọng mệt mỏi: "Có lời hứa của cậu, tôi cũng an tâm. Nhưng cậu phải nhớ, thân phận của Trần U không được để lộ ra ngoài."
"Ngài cứ yên tâm, Trần U là em trai tôi, dù ngài không nói ta cũng sẽ bảo vệ bí mật của em ấy." Trần Liên nói. Nàng đã ngừng khóc, nhưng mắt vẫn sưng húp, gương mặt thì đầy bi thương.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa "Cốc Cốc" vang lên.
Lê Chính nghe thấy tiếng gõ cửa, gã vội vàng đứng dậy, ra tay ra hiệu cho lão Đức Mai và Trần U ẩn vào phòng ngủ.
Lão Đức Mai và Trần U rất nhanh hiểu ý, nhanh chóng lẫn vào trong, chỉ để lại hai người Lê Chính và Trần Liên ở phòng khách.
Lê Chính mau lẹ sửa soạn y phục, đi đến cửa, gã nhìn qua lỗ nhỏ, thì thấy một người đàn ông mặc áo giáp kim loại đang đứng trước cửa, trên ngực người này có huy hiệu đội trưởng đội vệ binh. Gã ta có khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc nhọn, bên hông có một thanh kiếm.
Lê Chính vừa nhìn liền nhận ra, người đàn ông này là đội trưởng của đội vệ binh, tên là Hà Bá, là cấp trên của gã.
Lê Chính không dám chần chừ, nhanh tay mở cửa, cúi đầu chào: "Đội trưởng đại nhân, ngài đến đây có việc gì ạ?"
Hà Bá vỗ vai Lê Chính, nói: "Tôi đã bảo cậu, ở nơi vắng vẻ thì không cần khách sáo như thế."
"Không được, luật lệ là luật lệ, không thể phá bỏ," Lê Chính đáp.
"Đừng nói nữa, lần này tôi đến đây có việc quan trọng!" Hà Bá nghiêm mặt, nói: "Vài tiếng trước, tòa thành của một Nam Tước gần đây đã bị U Minh phá hủy, nên phía trên đã ban lệnh giới nghiêm.
Yêu cầu tất cả thủ vệ binh phải tập trung, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào."
Nói xong, Hà Bá nhìn thẳng vào mắt Lê Chính, nói: "Lần này, nếu U Minh công thành thì chúng ta và nhiều người khác có thể sẽ chết, nhưng tôi mong nữ thần may mắn sẽ bảo hộ cậu."
"Cảm ơn lời chúc của đội trưởng, người cũng phải giữ gìn bản thân, đừng để chết trước tôi." Lê Chính nói.
Hà Bá cốc đầu Lê Chính, giận dỗi: "Biết thế thì tôi sẽ không chúc phúc cho cậu."
Rồi Hà Bá quay đi, nói: "Tôi còn phải đi thông báo cho nhiều người nữa, cậu mau xắp xếp rồi đến nơi tập trung, nếu muộn giờ thì sẽ bị trừng phạt."
"Vâng, tôi biết rồi, đội trưởng đi đi," Lê Chính nói.
Sau khi Hà Bá đi, Lê Chính quay lại phòng khách, gọi lão Đức Mai và Trần U ra.
"Hoàn thành rồi sao?" Lão Đức Mai hỏi.
"Ừ, hoàn thành rồi, người vừa đến là đội trưởng của tôi, gã ta đến báo tin về việc tòa thành của Trần Nam Tước bị U Minh phá hủy, hiện tại Hách Liên gia tộc đang triệu hồi vệ binh để ứng phó" Lê Chính nói.
"Vậy anh nhanh đi, ở chiến trường phải cẩn thận, đừng liều lĩnh," Trần Liên nói.
"Em đừng lo, chưa chắc đám U Minh kia sẽ đến đây. Mà anh cũng chỉ là một vệ binh bình thường thôi.
Chiến đấu với U Minh thì có những vị Thần Hành Giả của Hách Liên gia tộc lo," Lê Chính nói.
Sau đó, gã nhìn Trần U, rồi quay đầu nói với Trần Liên: "Bây giờ anh phải đi, việc chăm sóc cho Trần U xin nhờ em."
"Em hiểu, anh cứ đi đi," Trần Liên nói.
Nói xong, Lê Chính chào ba người, rồi mở cửa ra ngoài.
...
Sau khi Lê Chính đi, Trần Liên liền nói với Trần U: "Bây giờ, em chưa có quyền cư trú ở khu bình dân, mà để giấu thân phận thì chị không thể làm giấy cho em được.
Nên, bây giờ em phải đổi thân phận một chút, từ nay trước mặt người khác tên em là Huyền Hạo, thân phận là một đứa trẻ được một người ở khu ổ chuột nhận nuôi, em hiểu chứ?"
Trần U nghe Trần Liên nói, cậu mới hỏi: "Còn lão Đức Mai thì sao ạ?"
Nhưng Trần Liên chưa kịp trả lời, lão Đức Mai đã nói trước: "Thiếu gia không cần lo cho tôi, tôi đã làm xong nhiệm vụ của mình thì cũng nên về rồi!"
"Về? Về tòa thành của cha tôi à?" Trần U hỏi.
"Phải thế! dù tòa thành của Trần Gia bị phá, nhưng tôi vẫn hy vọng cha mẹ thiếu gia còn sống. Nên tôi muốn về đó xem thử." Lão Đức Mai nói với giọng khàn khàn.
"Không được! Tôi không cho phép ông đi đến đó!" Trần U nói to.
Nhưng lão Đức Mai lắc đầu, nói quyết liệt: "Thiếu gia đừng cản tôi nữa! Tôi đã quyết định rồi. Hơn nữa, dù không về đó thì tôi cũng không sống được bao lâu nữa."
"Nhưng...nhưng!" Trần U muốn nói gì, nhưng bị Trần Liên ngăn lại.
"Được rồi em! Em phải tôn trọng quyết định của lão Đức Mai. Hơn nữa, đúng như lão nói, vết thương của lão quá nặng, thời gian không còn nhiều, hãy để lão làm những gì lão muốn trước khi chết."
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro