U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần
Q1-C7: Chuyện Đã Qua (5)
Miêu Giaa
2024-02-04 00:40:23
- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 7: Chuyện Đã Qua (5)
- --
Thiết Tâm Thành - Khu ổ chuột
Lý Túc, người thợ rèn lão luyện, đang ngồi uống trà trong lò rèn của mình. Trước mắt gã là một cặp chị em, một cô gái trẻ tuổi và một cậu bé.
"Vậy là, cậu bé này là em trai của cô hả?" Gã hỏi với giọng nghi ngờ. Gã nhìn cậu bé từ đầu đến chân, thấy cậu có mái tóc đen óng, đôi mắt có màu đỏ, da trắng như ngà. Gã không thể tin được rằng cậu bé này là em trai của Trần Liên, bởi so với cậu thì dung mạo của Trần Liên quá bình thường. Hay có thể nói là khá xấu.
"Đúng vậy, cậu ấy là em trai của tôi. Như tôi đã nói với anh, tôi và chồng tôi đang gặp khó khăn trong việc tìm nơi ở cho cậu ấy. Thân phận của cậu ấy không thể để cho ai biết, để tránh bị kẻ xấu nhòm ngó. Mà anh là người bạn tốt và đáng tin tưởng nhất của vợ chồng chúng tôi, nên tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết anh có thể đồng ý không?" Cô gái nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói có vẻ nghiêm túc.
"Ý cô muốn nói là, cô muốn tôi nhận nuôi cậu bé này. Và cho cậu ấy ở cùng tôi à?" Lý Túc đoán ra, giọng nói của gã mang theo vẻ chắc chắn.
"Đúng vậy, không biết có được không?" Trần Liên vừa nói, vừa quay đầu sang bên cạnh, cô nhìn Trần U đang bình tĩnh ngồi bên cạnh mình. Trên mặt cậu không có vẻ lo lắng hay sợ hãi. Mà trái Ngược lại, cậu lại có vẻ thong dong và thoải mái. Trái ngược với những đứa trẻ đồng lứa.
"Thật là một cậu bé đặc biệt và thú vị" Lý Túc nghĩ thầm. Nhưng ngoài mặt, gã cười tươi, nói hào hứng: "Cảm ơn cô vì đã tin tưởng tôi, yêu cầu này của cô tôi có thể làm được. Vì vậy tôi sẽ nhận nuôi cậu bé này."
"Thật tốt quá!" Trần Liên mỉm cười, sau đó cô nói với Trần U: "Em, mau cảm ơn chú Lý đi. Từ nay, em sẽ sống cùng chú Lý."
Trần U đứng lên, cúi đầu, giọng nói của cậu mang theo vẻ chân thành và cảm kích, cậu nói: "Cảm ơn chú Lý vì đã nhận lời đề nghị này. Cháu rất biết ơn!"
"Không có gì! Chị ruột và anh rể của nhóc đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều, nên tôi giúp họ lại một lần thì cũng bình thường thôi!" Lý Túc lắc đầu. Sau đó gã nói tiếp: "Hơn nữa, tôi rất thích những đứa trẻ ngoan ngoãn và lễ phép như nhóc."
"Nghe anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi" Trần Liên gật đầu, sau đó cô lấy từ trong túi quần ra một túi tiền đồng, cô nhìn vào Lý Túc, rồi nói: "Trong cái túi này có vài trăm tiền đồng, xem như là chi phí ăn ở và sinh hoạt của Trần U tại nơi này, anh thấy sao?"
Trần Liên vừa nói, vừa đưa túi tiền đến trước mặt Lý Túc. Nhưng đáp lại cô là hành động gạt tay của Lý Túc, gã nghiêm túc nói: "Thế này thì không được, tôi đã nợ vợ chồng cô quá nhiều, nếu còn nhận tiền nữa thì tôi sẽ cảm thấy áy náy trong lòng."
Nói tới đây, Lý Túc hơi dừng lại một chút, gã chuyển tầm mắt về hướng của Trần U, rồi nói: "Huống chi, tôi còn muốn xin phép cô và cậu nhóc này một việc."
"Ồ việc gì vậy? Anh cứ nói đi. Miễn là nó hợp lý và em trai tôi đồng ý, thì chúng tôi sẵn lòng." Trần Liên hiếu kỳ nói.
"Việc này, cũng không phải việc khó gì." Lý Túc bình tĩnh nói. Sau đó, gương mặt của gã mới chuyển sang vẻ nghiêm túc, gã hắng giọng, rồi mới nói: "Tôi muốn cho em trai cô trở thành người nối nghiệp của tôi. Để cậu ấy có thể lưu giữ kinh nghiệm thợ rèn nhiều đời của nhà tôi, và tiếp tục truyền cho thế hệ kế tiếp."
Nghe Lý Túc nói, Trần Liên khó hiểu, cô hỏi ra: "Tại sao lại là Trần U mà không phải những người khác? Rõ ràng bao năm qua, người muốn học hỏi kinh nghiệm thợ rèn từ anh rất nhiều. Nhưng đều bị anh từ chối, sao bây giờ lại muốn Trần U nối nghiệp anh?"
Nhưng Lý Túc không trả lời câu hỏi của cô, mà gã lại bắt đầu với một câu hỏi khác: "Cô đã từng nghe qua Khắc Ấn Sư chứ?"
"Khắc Ấn Sư á? Hình như tôi đã nghe qua rồi, đợi tôi nhớ một chút." Trần Liên suy tư nói. Đợi khoảng một lúc sau, dường như nhớ ra cái gì. Cô mới nói: "À tôi nhớ ra rồi. Khắc Ấn Sư mà anh nói đến, phải là những thợ rèn chuyên nghiệp, chuyên luyện ấn cho các Thần Hành Giả chứ?"
"Cô đáp đúng rồi đó!" Lý Túc gật đầu. Sau đó, gã nói: "Có thể cô chưa biết thì, điều kiện để trở thành một Khắc Ấn Sư rất khắt khe. Yêu cầu đầu tiên là cần phải có kinh nghiệm của một thợ rèn lâu năm. Còn yêu cầu thứ hai là yêu cầu cuối cùng, nhưng cũng là quan trọng nhất. Đó chính là Khắc Ấn Sư cần sở hữu hệ Hỏa. Nói đến đây, chắc tôi không cần nói nhiều thêm thì cô cũng tự hiểu."
"Ý anh là, anh muốn Trần U trở thành một Khắc Ấn Sư? Thật ra thằng bé có khả năng cao sở hữu hệ Hỏa, nhưng cũng chỉ là khả năng thôi, không phải chắc chắn." Trần Liên không chắc chắn nói.
"Không sao! Cho dù Trần U có giác tỉnh ra hệ nào thì học nghề thợ rèn cũng không thừa. Dù sao không ai nói trước được tương lai, nếu mà thằng bé không giác tỉnh ra hệ nào thì còn có cái nghề thợ rèn này. Ít nhất cũng có thể tự lo ăn uống." Lý Túc thuyết phục nói.
Nghe những lời của Lý Túc, Trần Liên liền bắt đầu cúi đầu suy ngẫm. Khoảng một phút sau, cô mới ngẩng đầu lên, rồi nói: "Quả thực như anh nói. Học nghề rèn với thằng bé trăm lợi, mà không có một hại. Nên tôi đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng quyết định học hay không, đều do thằng bé tự mình quyết định!" Giọng nói của Trần Liên mang theo vẻ chắc chắn.
"Vậy, nhóc nghĩ như nào về lời đề nghị này?" Lý Túc nhìn vào đứa trẻ đang ngồi cạnh Trần Liên, giọng nói mang theo vẻ mong chờ.
"Chú ơi! Trước hết chú có thể giải thích cho cháu, Khắc Ấn Sư là gì sao?" Trần U hiếu kỳ hỏi.
Nghe được câu hỏi của Trần U. Lý Túc gật đầu, gã nói: "Cháu nói về Khắc Ấn Sư à? Chú tuy không hiểu nhiều nhưng cũng biết sơ qua về nghề nghiệp này. Như cháu đã biết thì người bình thường chúng ta cũng có đủ các ngành nghề như thầy thuốc, thợ rèn, thợ xây,... Rất rất nhiều nghề. Thì Thần Hành Giả cũng tương tự như vậy."
Nói đến đây, Lý Túc liền chú ý đến vẻ tò mò ngày càng nặng trên mặt Trần U. Gã cũng không dài dòng, tiếp tục nói.
"Ở trên Pháp Ma đại lục, những nghề nghiệp của Thần Hành Giả dược phân chia rất rõ ràng. Được chia làm ba nghề lớn theo thứ tự là: Ma Trận Sư, đây là nghề nghiệp dành cho những Thần Hành Giả biết bày bố pháp trận, và điêu khắc phù văn. Nghề nghiệp thứ hai chính là Ma Dược Sư, nói dễ hiểu thì là nghề thầy thuốc nhưng được nâng cấp.
Còn nghề cuối cùng, cũng là nghề khó khăn và tôn quý nhất đó là Khắc Ấn Sư! Như cháu đã biết thì, khi Thần Hành Giả đạt đến cấp Siêu Phàm Giả bậc ba hoặc cao hơn. Trong đầu họ sẽ xuất hiện một câu thần chú để triệu hồi thần giáp theo hệ của mình, ví dụ như Hỏa hệ thì có Xích Đế Thần Huyền giáp, Quang hệ thì có Thiên Thần Chiến Giáp, Mộc hệ thì có Thanh Đế Mộc Hoàng Giáp...
Mỗi một bộ thần giáp sẽ gắn liền với một vị Thần Hành Giả. Mà mỗi khi lên cấp, những Thần Hành Giả phải tìm cách để nâng cấp bộ giáp của mình lên. Mà lúc này Khắc Ấn Sư sẽ thể hiện được tầm quan trọng của mình.
Muốn nâng cấp một bộ Thần Giáp, không phải là việc dùng bộ giáp đó rồi cho thêm các loại khoáng thạch cao cấp vào để rèn. Bởi Thần Giáp làm từ một loại vật liệu không rõ, đã có nhiều người nghiên cứu về cái này. Nhưng cái kết chả nhận được gì, nên ra kết luận rằng, không thể nâng cấp thần giáp bằng cách luyện lại, mà cần phải khắc ấn.
Nói nôn na dễ hiểu thì khắc ấn là việc sử dụng một loại ấn do Khắc Ấn Sư luyện ra để khắc vào bộ thần giáp, giúp bộ thần giáp đó lên cấp. Mỗi một bộ thần giáp cần một loại ấn khác nhau tùy theo hệ và nhu cầu của Thần Hành Giả đó. Tóm lại, cháu chỉ cần biết, nghề nghiệp này rất được hoan nghênh và vô cùng tôn quý."
Nói xong, Lý Túc thở dốc. Gã dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trần U, hỏi ra: "Vậy! Quyết định bây giờ của cháu là như nào?"
"Như chị cháu nói, cháu đồng ý với lời đề nghị của chú!" Trần U đáp, ánh mắt của cậu lúc này mang theo vẻ tự tin, cậu kiên định nói: "Chắc chắn! Cháu sẽ như ngài nói. Trở thành một Khắc Ấn Sư!"
Tuy cậu cố tỏ ra vẻ trưởng thành, nhưng gương mặt non nớt của cậu đã làm cậu trông như một ông cụ non. Trần Liên nhìn cậu, cô không nhịn được mà cười nhẹ, rồi dùng cô đưa hai tay ra véo véo má cậu.
"A! Chị làm gì vậy. Đau đó!"
Trần U bị Trần Liên véo má, cậu bắt đầu kêu gào lên. Khoảng một lúc sau, Trần Liên mới chịu buông Trần U ra. Rồi cô gật đầu, cố nặn ra một nụ cười, cô nói: "Được rồi! Hai chú cháu cứ việc làm quen đi. Thời gian cũng không còn sớm, tôi cần trở về nhanh trước khi đán vệ binh bắt đầu đi tuần tra."
- --
Chương 7: Chuyện Đã Qua (5)
- --
Thiết Tâm Thành - Khu ổ chuột
Lý Túc, người thợ rèn lão luyện, đang ngồi uống trà trong lò rèn của mình. Trước mắt gã là một cặp chị em, một cô gái trẻ tuổi và một cậu bé.
"Vậy là, cậu bé này là em trai của cô hả?" Gã hỏi với giọng nghi ngờ. Gã nhìn cậu bé từ đầu đến chân, thấy cậu có mái tóc đen óng, đôi mắt có màu đỏ, da trắng như ngà. Gã không thể tin được rằng cậu bé này là em trai của Trần Liên, bởi so với cậu thì dung mạo của Trần Liên quá bình thường. Hay có thể nói là khá xấu.
"Đúng vậy, cậu ấy là em trai của tôi. Như tôi đã nói với anh, tôi và chồng tôi đang gặp khó khăn trong việc tìm nơi ở cho cậu ấy. Thân phận của cậu ấy không thể để cho ai biết, để tránh bị kẻ xấu nhòm ngó. Mà anh là người bạn tốt và đáng tin tưởng nhất của vợ chồng chúng tôi, nên tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết anh có thể đồng ý không?" Cô gái nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói có vẻ nghiêm túc.
"Ý cô muốn nói là, cô muốn tôi nhận nuôi cậu bé này. Và cho cậu ấy ở cùng tôi à?" Lý Túc đoán ra, giọng nói của gã mang theo vẻ chắc chắn.
"Đúng vậy, không biết có được không?" Trần Liên vừa nói, vừa quay đầu sang bên cạnh, cô nhìn Trần U đang bình tĩnh ngồi bên cạnh mình. Trên mặt cậu không có vẻ lo lắng hay sợ hãi. Mà trái Ngược lại, cậu lại có vẻ thong dong và thoải mái. Trái ngược với những đứa trẻ đồng lứa.
"Thật là một cậu bé đặc biệt và thú vị" Lý Túc nghĩ thầm. Nhưng ngoài mặt, gã cười tươi, nói hào hứng: "Cảm ơn cô vì đã tin tưởng tôi, yêu cầu này của cô tôi có thể làm được. Vì vậy tôi sẽ nhận nuôi cậu bé này."
"Thật tốt quá!" Trần Liên mỉm cười, sau đó cô nói với Trần U: "Em, mau cảm ơn chú Lý đi. Từ nay, em sẽ sống cùng chú Lý."
Trần U đứng lên, cúi đầu, giọng nói của cậu mang theo vẻ chân thành và cảm kích, cậu nói: "Cảm ơn chú Lý vì đã nhận lời đề nghị này. Cháu rất biết ơn!"
"Không có gì! Chị ruột và anh rể của nhóc đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều, nên tôi giúp họ lại một lần thì cũng bình thường thôi!" Lý Túc lắc đầu. Sau đó gã nói tiếp: "Hơn nữa, tôi rất thích những đứa trẻ ngoan ngoãn và lễ phép như nhóc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nghe anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi" Trần Liên gật đầu, sau đó cô lấy từ trong túi quần ra một túi tiền đồng, cô nhìn vào Lý Túc, rồi nói: "Trong cái túi này có vài trăm tiền đồng, xem như là chi phí ăn ở và sinh hoạt của Trần U tại nơi này, anh thấy sao?"
Trần Liên vừa nói, vừa đưa túi tiền đến trước mặt Lý Túc. Nhưng đáp lại cô là hành động gạt tay của Lý Túc, gã nghiêm túc nói: "Thế này thì không được, tôi đã nợ vợ chồng cô quá nhiều, nếu còn nhận tiền nữa thì tôi sẽ cảm thấy áy náy trong lòng."
Nói tới đây, Lý Túc hơi dừng lại một chút, gã chuyển tầm mắt về hướng của Trần U, rồi nói: "Huống chi, tôi còn muốn xin phép cô và cậu nhóc này một việc."
"Ồ việc gì vậy? Anh cứ nói đi. Miễn là nó hợp lý và em trai tôi đồng ý, thì chúng tôi sẵn lòng." Trần Liên hiếu kỳ nói.
"Việc này, cũng không phải việc khó gì." Lý Túc bình tĩnh nói. Sau đó, gương mặt của gã mới chuyển sang vẻ nghiêm túc, gã hắng giọng, rồi mới nói: "Tôi muốn cho em trai cô trở thành người nối nghiệp của tôi. Để cậu ấy có thể lưu giữ kinh nghiệm thợ rèn nhiều đời của nhà tôi, và tiếp tục truyền cho thế hệ kế tiếp."
Nghe Lý Túc nói, Trần Liên khó hiểu, cô hỏi ra: "Tại sao lại là Trần U mà không phải những người khác? Rõ ràng bao năm qua, người muốn học hỏi kinh nghiệm thợ rèn từ anh rất nhiều. Nhưng đều bị anh từ chối, sao bây giờ lại muốn Trần U nối nghiệp anh?"
Nhưng Lý Túc không trả lời câu hỏi của cô, mà gã lại bắt đầu với một câu hỏi khác: "Cô đã từng nghe qua Khắc Ấn Sư chứ?"
"Khắc Ấn Sư á? Hình như tôi đã nghe qua rồi, đợi tôi nhớ một chút." Trần Liên suy tư nói. Đợi khoảng một lúc sau, dường như nhớ ra cái gì. Cô mới nói: "À tôi nhớ ra rồi. Khắc Ấn Sư mà anh nói đến, phải là những thợ rèn chuyên nghiệp, chuyên luyện ấn cho các Thần Hành Giả chứ?"
"Cô đáp đúng rồi đó!" Lý Túc gật đầu. Sau đó, gã nói: "Có thể cô chưa biết thì, điều kiện để trở thành một Khắc Ấn Sư rất khắt khe. Yêu cầu đầu tiên là cần phải có kinh nghiệm của một thợ rèn lâu năm. Còn yêu cầu thứ hai là yêu cầu cuối cùng, nhưng cũng là quan trọng nhất. Đó chính là Khắc Ấn Sư cần sở hữu hệ Hỏa. Nói đến đây, chắc tôi không cần nói nhiều thêm thì cô cũng tự hiểu."
"Ý anh là, anh muốn Trần U trở thành một Khắc Ấn Sư? Thật ra thằng bé có khả năng cao sở hữu hệ Hỏa, nhưng cũng chỉ là khả năng thôi, không phải chắc chắn." Trần Liên không chắc chắn nói.
"Không sao! Cho dù Trần U có giác tỉnh ra hệ nào thì học nghề thợ rèn cũng không thừa. Dù sao không ai nói trước được tương lai, nếu mà thằng bé không giác tỉnh ra hệ nào thì còn có cái nghề thợ rèn này. Ít nhất cũng có thể tự lo ăn uống." Lý Túc thuyết phục nói.
Nghe những lời của Lý Túc, Trần Liên liền bắt đầu cúi đầu suy ngẫm. Khoảng một phút sau, cô mới ngẩng đầu lên, rồi nói: "Quả thực như anh nói. Học nghề rèn với thằng bé trăm lợi, mà không có một hại. Nên tôi đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng quyết định học hay không, đều do thằng bé tự mình quyết định!" Giọng nói của Trần Liên mang theo vẻ chắc chắn.
"Vậy, nhóc nghĩ như nào về lời đề nghị này?" Lý Túc nhìn vào đứa trẻ đang ngồi cạnh Trần Liên, giọng nói mang theo vẻ mong chờ.
"Chú ơi! Trước hết chú có thể giải thích cho cháu, Khắc Ấn Sư là gì sao?" Trần U hiếu kỳ hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được câu hỏi của Trần U. Lý Túc gật đầu, gã nói: "Cháu nói về Khắc Ấn Sư à? Chú tuy không hiểu nhiều nhưng cũng biết sơ qua về nghề nghiệp này. Như cháu đã biết thì người bình thường chúng ta cũng có đủ các ngành nghề như thầy thuốc, thợ rèn, thợ xây,... Rất rất nhiều nghề. Thì Thần Hành Giả cũng tương tự như vậy."
Nói đến đây, Lý Túc liền chú ý đến vẻ tò mò ngày càng nặng trên mặt Trần U. Gã cũng không dài dòng, tiếp tục nói.
"Ở trên Pháp Ma đại lục, những nghề nghiệp của Thần Hành Giả dược phân chia rất rõ ràng. Được chia làm ba nghề lớn theo thứ tự là: Ma Trận Sư, đây là nghề nghiệp dành cho những Thần Hành Giả biết bày bố pháp trận, và điêu khắc phù văn. Nghề nghiệp thứ hai chính là Ma Dược Sư, nói dễ hiểu thì là nghề thầy thuốc nhưng được nâng cấp.
Còn nghề cuối cùng, cũng là nghề khó khăn và tôn quý nhất đó là Khắc Ấn Sư! Như cháu đã biết thì, khi Thần Hành Giả đạt đến cấp Siêu Phàm Giả bậc ba hoặc cao hơn. Trong đầu họ sẽ xuất hiện một câu thần chú để triệu hồi thần giáp theo hệ của mình, ví dụ như Hỏa hệ thì có Xích Đế Thần Huyền giáp, Quang hệ thì có Thiên Thần Chiến Giáp, Mộc hệ thì có Thanh Đế Mộc Hoàng Giáp...
Mỗi một bộ thần giáp sẽ gắn liền với một vị Thần Hành Giả. Mà mỗi khi lên cấp, những Thần Hành Giả phải tìm cách để nâng cấp bộ giáp của mình lên. Mà lúc này Khắc Ấn Sư sẽ thể hiện được tầm quan trọng của mình.
Muốn nâng cấp một bộ Thần Giáp, không phải là việc dùng bộ giáp đó rồi cho thêm các loại khoáng thạch cao cấp vào để rèn. Bởi Thần Giáp làm từ một loại vật liệu không rõ, đã có nhiều người nghiên cứu về cái này. Nhưng cái kết chả nhận được gì, nên ra kết luận rằng, không thể nâng cấp thần giáp bằng cách luyện lại, mà cần phải khắc ấn.
Nói nôn na dễ hiểu thì khắc ấn là việc sử dụng một loại ấn do Khắc Ấn Sư luyện ra để khắc vào bộ thần giáp, giúp bộ thần giáp đó lên cấp. Mỗi một bộ thần giáp cần một loại ấn khác nhau tùy theo hệ và nhu cầu của Thần Hành Giả đó. Tóm lại, cháu chỉ cần biết, nghề nghiệp này rất được hoan nghênh và vô cùng tôn quý."
Nói xong, Lý Túc thở dốc. Gã dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trần U, hỏi ra: "Vậy! Quyết định bây giờ của cháu là như nào?"
"Như chị cháu nói, cháu đồng ý với lời đề nghị của chú!" Trần U đáp, ánh mắt của cậu lúc này mang theo vẻ tự tin, cậu kiên định nói: "Chắc chắn! Cháu sẽ như ngài nói. Trở thành một Khắc Ấn Sư!"
Tuy cậu cố tỏ ra vẻ trưởng thành, nhưng gương mặt non nớt của cậu đã làm cậu trông như một ông cụ non. Trần Liên nhìn cậu, cô không nhịn được mà cười nhẹ, rồi dùng cô đưa hai tay ra véo véo má cậu.
"A! Chị làm gì vậy. Đau đó!"
Trần U bị Trần Liên véo má, cậu bắt đầu kêu gào lên. Khoảng một lúc sau, Trần Liên mới chịu buông Trần U ra. Rồi cô gật đầu, cố nặn ra một nụ cười, cô nói: "Được rồi! Hai chú cháu cứ việc làm quen đi. Thời gian cũng không còn sớm, tôi cần trở về nhanh trước khi đán vệ binh bắt đầu đi tuần tra."
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro