Ủ Rượu Trái Cây Trên Đảo Quỳnh Hoa
Chương 20
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-10-03 08:12:05
"Đệ ngoan ngoãn ở nhà, ta đi xem đường trước, lên núi nhìn một chút rồi tính."
Thực ra Nam Khê cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào trái cây trên núi, dù sao đệ đệ cũng đã nói nguyên thân không biết chăm sóc cây ăn quả, người lại nhỏ, bón phân tưới nước cũng không đủ. Chăm sóc không tốt, cuối cùng trái cây kết ra ước chừng cũng không tốt.
Đồ tốt mới bán được giá cao, cho nên nàng nhất định phải tự mình nhìn thấy trái cây, thử rồi mới tính.
Nam Trạch không cãi lại nàng, chỉ có thể liên tục dặn dò tỷ tỷ nhất định phải chú ý dưới chân.
"Biết rồi, đệ ngoan ngoãn một chút nhé, có việc thì gọi Lư thẩm bên cạnh giúp, ta sẽ về ngay."
Nam Khê vào phòng kho tìm một cái gùi, thử thấy vừa vặn, chắc chắn là của nguyên thân thường dùng. Nàng đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng đệ đệ gọi nàng.
"A tỷ, tỷ có mang chìa khóa không?"
Ờ...
Chìa khóa là cái gì??
Nhìn biểu cảm của nàng là biết không có rồi. Nam Trạch bất đắc dĩ lấy sợi dây trên cổ xuống, trên đó có đính hai cục sắt.
"A tỷ, tỷ cầm cái này của đệ đi."
Nam Khê ngớ người một chút, đây là chìa khóa sao? Nàng vô thức sờ sờ cổ mình, cũng có một sợi dây gai đính hai cục sắt. Trước đó khi phát hiện nàng còn tưởng là cái vòng cổ gì đó, cũng không quá để ý. Trong sa mạc có nhiều người đeo những thứ kỳ lạ trên cổ, nàng đã quen rồi.
"Tiểu Trạch, là cái này à?"
"Đúng, chính nó, có thể mở cửa. Nếu tỷ không biết dùng thì nhờ Xuân Nha tỷ dạy."
Nam Khê gật gật đầu, đeo cái gùi ra ngoài. Mặt trời buổi chiều hơi nắng, nàng như không cảm nhận được gì, đi rất hăng hái.
Nhà của Xuân Nha cách đó không xa, Nam Khê đến nơi thì thấy Xuân Nha vừa giặt đồ xong trở về. Nghe thấy ý định của nàng, Xuân Nha không nói lời nào, đặt đồ xuống rồi dẫn nàng lên núi.
Gần thôn Đông Hưng có hai ngọn núi, đều khá cao. Vườn trái cây của nhà Nam Khê ở ngọn núi thấp hơn. Trước đây Xuân Nha đã cùng Nam Khê đi nhiều lần, rất quen đường.
"Chắc cô không nhớ nữa, trên núi này có mấy nhà vườn trái cây. Hai nhà cạnh vườn của cô đều bị Dư thúc thúc mua lại, nghe nói còn mua luôn cả mảnh đất trên đỉnh không biết định làm gì. Gần đây ông ấy có tìm cô không?"
Nam Khê leo núi mệt đến đổ đầy mồ hôi, vừa lau vừa thở hổn hển trả lời: "Vừa tìm một lần, ta không đồng ý."
"Vậy chắc chắn ông ấy sẽ tìm cô tiếp. Nam Khê, thực ra ta vẫn muốn khuyên cô bán đi, như vậy cô và Tiểu Trạch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."
Lời này hoàn toàn nói ra theo quán tính, nói xong Xuân Nha mới nhớ giờ Nam Khê đã không còn nhớ mình, trong mắt nàng mình chỉ là bạn xa lạ, căn bản không có tư cách mở miệng.
Hầy...
Không biết tại sao, rõ ràng vẫn là người đó nhưng cảm giác lại không giống, có lúc nghĩ nghĩ còn thấy rất buồn, vậy mà lại quên mất tình tỷ muội bao nhiêu năm.
"Ta sẽ cân nhắc."
Nam Khê nói không rõ ràng, cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao bán là không thể. Nhưng lời của Xuân Nha cung cấp cho nàng không ít thông tin hữu ích.
Vị Dư thúc thúc đó mua mảnh đất lớn như vậy chắc chắn là muốn làm việc lớn, ông ta kiên trì với vườn trái cây nhà mình như vậy chứng tỏ vườn trái cây nhà nàng rất quan trọng. Nàng phải tìm cơ hội đi thăm dò mới được.
Hai người vừa nói chuyện vừa leo gần nửa canh giờ mới đến được ngoài vườn trái cây nhà Nam.
Nam Khê nhìn tường vườn và cổng lớn, mới có cảm giác chân thực rằng nhà mình từng giàu có.
Bao nhiêu năm rồi, tường vườn vẫn kiên cố khí phái.
Nàng lấy chìa khóa ra nhìn nhìn cái cục sắt to trên cửa, rất nhanh tìm được lỗ khóa, mở cửa một lần liền được. Bên trong đúng như nàng tưởng tượng, cỏ dại mọc đầy, cây cối không chút sức sống. Chỉ có mấy cây ở cổng là tốt nhất.
Lúc này chúng đã kết trái, từng quả xanh mọc rất đẹp.
"Xuân Nha, đây là cây gì vậy?"
Thực ra Nam Khê cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào trái cây trên núi, dù sao đệ đệ cũng đã nói nguyên thân không biết chăm sóc cây ăn quả, người lại nhỏ, bón phân tưới nước cũng không đủ. Chăm sóc không tốt, cuối cùng trái cây kết ra ước chừng cũng không tốt.
Đồ tốt mới bán được giá cao, cho nên nàng nhất định phải tự mình nhìn thấy trái cây, thử rồi mới tính.
Nam Trạch không cãi lại nàng, chỉ có thể liên tục dặn dò tỷ tỷ nhất định phải chú ý dưới chân.
"Biết rồi, đệ ngoan ngoãn một chút nhé, có việc thì gọi Lư thẩm bên cạnh giúp, ta sẽ về ngay."
Nam Khê vào phòng kho tìm một cái gùi, thử thấy vừa vặn, chắc chắn là của nguyên thân thường dùng. Nàng đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng đệ đệ gọi nàng.
"A tỷ, tỷ có mang chìa khóa không?"
Ờ...
Chìa khóa là cái gì??
Nhìn biểu cảm của nàng là biết không có rồi. Nam Trạch bất đắc dĩ lấy sợi dây trên cổ xuống, trên đó có đính hai cục sắt.
"A tỷ, tỷ cầm cái này của đệ đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Khê ngớ người một chút, đây là chìa khóa sao? Nàng vô thức sờ sờ cổ mình, cũng có một sợi dây gai đính hai cục sắt. Trước đó khi phát hiện nàng còn tưởng là cái vòng cổ gì đó, cũng không quá để ý. Trong sa mạc có nhiều người đeo những thứ kỳ lạ trên cổ, nàng đã quen rồi.
"Tiểu Trạch, là cái này à?"
"Đúng, chính nó, có thể mở cửa. Nếu tỷ không biết dùng thì nhờ Xuân Nha tỷ dạy."
Nam Khê gật gật đầu, đeo cái gùi ra ngoài. Mặt trời buổi chiều hơi nắng, nàng như không cảm nhận được gì, đi rất hăng hái.
Nhà của Xuân Nha cách đó không xa, Nam Khê đến nơi thì thấy Xuân Nha vừa giặt đồ xong trở về. Nghe thấy ý định của nàng, Xuân Nha không nói lời nào, đặt đồ xuống rồi dẫn nàng lên núi.
Gần thôn Đông Hưng có hai ngọn núi, đều khá cao. Vườn trái cây của nhà Nam Khê ở ngọn núi thấp hơn. Trước đây Xuân Nha đã cùng Nam Khê đi nhiều lần, rất quen đường.
"Chắc cô không nhớ nữa, trên núi này có mấy nhà vườn trái cây. Hai nhà cạnh vườn của cô đều bị Dư thúc thúc mua lại, nghe nói còn mua luôn cả mảnh đất trên đỉnh không biết định làm gì. Gần đây ông ấy có tìm cô không?"
Nam Khê leo núi mệt đến đổ đầy mồ hôi, vừa lau vừa thở hổn hển trả lời: "Vừa tìm một lần, ta không đồng ý."
"Vậy chắc chắn ông ấy sẽ tìm cô tiếp. Nam Khê, thực ra ta vẫn muốn khuyên cô bán đi, như vậy cô và Tiểu Trạch sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."
Lời này hoàn toàn nói ra theo quán tính, nói xong Xuân Nha mới nhớ giờ Nam Khê đã không còn nhớ mình, trong mắt nàng mình chỉ là bạn xa lạ, căn bản không có tư cách mở miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hầy...
Không biết tại sao, rõ ràng vẫn là người đó nhưng cảm giác lại không giống, có lúc nghĩ nghĩ còn thấy rất buồn, vậy mà lại quên mất tình tỷ muội bao nhiêu năm.
"Ta sẽ cân nhắc."
Nam Khê nói không rõ ràng, cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao bán là không thể. Nhưng lời của Xuân Nha cung cấp cho nàng không ít thông tin hữu ích.
Vị Dư thúc thúc đó mua mảnh đất lớn như vậy chắc chắn là muốn làm việc lớn, ông ta kiên trì với vườn trái cây nhà mình như vậy chứng tỏ vườn trái cây nhà nàng rất quan trọng. Nàng phải tìm cơ hội đi thăm dò mới được.
Hai người vừa nói chuyện vừa leo gần nửa canh giờ mới đến được ngoài vườn trái cây nhà Nam.
Nam Khê nhìn tường vườn và cổng lớn, mới có cảm giác chân thực rằng nhà mình từng giàu có.
Bao nhiêu năm rồi, tường vườn vẫn kiên cố khí phái.
Nàng lấy chìa khóa ra nhìn nhìn cái cục sắt to trên cửa, rất nhanh tìm được lỗ khóa, mở cửa một lần liền được. Bên trong đúng như nàng tưởng tượng, cỏ dại mọc đầy, cây cối không chút sức sống. Chỉ có mấy cây ở cổng là tốt nhất.
Lúc này chúng đã kết trái, từng quả xanh mọc rất đẹp.
"Xuân Nha, đây là cây gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro