Chương 16
A Nhất Mễ
2024-07-21 15:17:54
"Thời gian qua cảm ơn anh, sau này mỗi người tự lo cho mình là được, anh không cần nhiều lời, em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh ấy với thái độ cứng rắn như vậy: "Cái c.h.ế.t của Cam Hạnh, em cũng rất đau khổ. Em chưa bao giờ nảy sinh ý định muốn hại c.h.ế.t chị gái mình."
Chọn đi cắm trại là do tôi đề xuất, địa chỉ nhà nghỉ cũng là do tôi chọn, vốn dĩ là một buổi tụ họp vui vẻ giữa những người bạn. Ban đầu Cam Hạnh không muốn đi, là tôi nằng nặc kéo chị ấy đi cùng.
Thời gian đó chị ấy không vui, tôi muốn đưa chị ấy đi giải tỏa tâm trạng.
Đến ngày đi nghỉ, tôi bị đau bụng và say nắng nên nôn thốc nôn tháo. Theo lịch trình ngày hôm sau, chúng tôi sẽ lên núi cắm trại một đêm để ngắm bình minh, họ đúng giờ lên đường, còn tôi ở lại nhà nghỉ một mình để nghỉ ngơi. Khi tôi đang sốt mê man thì nhận được điện thoại của Cam Hạnh.
Chị ấy nghe thấy giọng tôi không ổn nên mới quay về giữa chừng, còn tôi lại tưởng rằng chị ấy về là do tôi nằm mơ. . Ngôn Tình Sắc
Cam Hạnh nói đi nói lại với tôi rằng: [Em chưa bao giờ là tội đồ, không cần phải cầu xin sự tha thứ của bất kỳ ai. Cam Nguyện, đó là tai nạn, không phải lỗi của em.]
Cô ấy nói: [Sau khi vụ sập nhà xảy ra, chị nghĩ nếu chị đứng bên ngoài đống đổ nát, chị sẽ chỉ càng suy sụp hơn. Chị để cô em gái đang bị bệnh một mình ở đây, để cô ấy bị ngôi nhà đổ sập đè chết, sự tuyệt vọng của chị sẽ không ít hơn một chút nào so với việc bị đè dưới đống đổ nát.]
[Hơn nữa, ngay cả khi lúc đó chị được cứu kịp thời, cũng không chắc có thể sống sót, vì vậy Cam Nguyện, đó không phải là lỗi của em.]
Dầm trụ đổ xuống đè gãy cột sống của Cam Hạnh, khi cứu hộ thì lại vì điều kiện cứu hộ mà chậm trễ một thời gian dẫn đến việc sau khi tìm thấy người thì đã bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất.
[Chị chưa bao giờ trách em, em vẫn luôn là bảo bối của chị.]
13
Tôi đã viết một lá thư cho Cam Hạnh vào ngày giỗ để đốt cho chị ấy.
[Chị gái thân yêu:
Đây là năm thứ năm em khỏi bệnh.
Cũng là năm thứ năm em bắt đầu cuộc sống mới. Em đang sống tốt, chăm sóc bản thân tốt, tái khám đúng hẹn.
Bây giờ em định cư ở một thành phố phía Nam, gần bờ biển. Ngày nào em cũng có thể ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp.
Bây giờ sắp đến mùa hè, các loại trái cây bán trên phố ngày càng phong phú, loại nào cũng ngọt ngào, em rất thích nơi này, em đã mua nhà ở đây.
Trong nhà nuôi một chú mèo nhỏ, còn có một người yêu em.
Bây giờ mỗi ngày em đều cảm thấy rất hạnh phúc, ngoại trừ việc Cam Dục thỉnh thoảng liên lạc với em, gửi đồ cho em. Mặc dù em đã cố tình xa lánh anh ấy.
Mặc dù em rất ít khi trả lời anh ấy. Nếu như là trước đây, anh ấy đã sớm nhảy dựng lên mắng em không biết điều rồi nhưng bây giờ anh ấy đã trở nên rất tốt tính, thậm chí còn gửi lì xì cho em vào dịp Tết và sinh nhật, năm nào cũng chúc em mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.
Năm ngoái mẹ bị bệnh, Cam Dục đã gọi điện cho em mấy lần, nói rằng bà bị bệnh tim, tình hình không được tốt, hy vọng em có thể về thăm bà.
Em không về, cũng không chủ động hỏi thăm tình hình của bà.
Cam Dục nói rằng, trong thời gian em chống chọi với bệnh ung thư, bà không hề bỏ mặc em. Bà cũng đã đến bệnh viện thăm em, tìm rất nhiều bác sĩ để hỏi, chỉ là không biết phải đối mặt với em như thế nào.
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh ấy với thái độ cứng rắn như vậy: "Cái c.h.ế.t của Cam Hạnh, em cũng rất đau khổ. Em chưa bao giờ nảy sinh ý định muốn hại c.h.ế.t chị gái mình."
Chọn đi cắm trại là do tôi đề xuất, địa chỉ nhà nghỉ cũng là do tôi chọn, vốn dĩ là một buổi tụ họp vui vẻ giữa những người bạn. Ban đầu Cam Hạnh không muốn đi, là tôi nằng nặc kéo chị ấy đi cùng.
Thời gian đó chị ấy không vui, tôi muốn đưa chị ấy đi giải tỏa tâm trạng.
Đến ngày đi nghỉ, tôi bị đau bụng và say nắng nên nôn thốc nôn tháo. Theo lịch trình ngày hôm sau, chúng tôi sẽ lên núi cắm trại một đêm để ngắm bình minh, họ đúng giờ lên đường, còn tôi ở lại nhà nghỉ một mình để nghỉ ngơi. Khi tôi đang sốt mê man thì nhận được điện thoại của Cam Hạnh.
Chị ấy nghe thấy giọng tôi không ổn nên mới quay về giữa chừng, còn tôi lại tưởng rằng chị ấy về là do tôi nằm mơ. . Ngôn Tình Sắc
Cam Hạnh nói đi nói lại với tôi rằng: [Em chưa bao giờ là tội đồ, không cần phải cầu xin sự tha thứ của bất kỳ ai. Cam Nguyện, đó là tai nạn, không phải lỗi của em.]
Cô ấy nói: [Sau khi vụ sập nhà xảy ra, chị nghĩ nếu chị đứng bên ngoài đống đổ nát, chị sẽ chỉ càng suy sụp hơn. Chị để cô em gái đang bị bệnh một mình ở đây, để cô ấy bị ngôi nhà đổ sập đè chết, sự tuyệt vọng của chị sẽ không ít hơn một chút nào so với việc bị đè dưới đống đổ nát.]
[Hơn nữa, ngay cả khi lúc đó chị được cứu kịp thời, cũng không chắc có thể sống sót, vì vậy Cam Nguyện, đó không phải là lỗi của em.]
Dầm trụ đổ xuống đè gãy cột sống của Cam Hạnh, khi cứu hộ thì lại vì điều kiện cứu hộ mà chậm trễ một thời gian dẫn đến việc sau khi tìm thấy người thì đã bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất.
[Chị chưa bao giờ trách em, em vẫn luôn là bảo bối của chị.]
13
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi đã viết một lá thư cho Cam Hạnh vào ngày giỗ để đốt cho chị ấy.
[Chị gái thân yêu:
Đây là năm thứ năm em khỏi bệnh.
Cũng là năm thứ năm em bắt đầu cuộc sống mới. Em đang sống tốt, chăm sóc bản thân tốt, tái khám đúng hẹn.
Bây giờ em định cư ở một thành phố phía Nam, gần bờ biển. Ngày nào em cũng có thể ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp.
Bây giờ sắp đến mùa hè, các loại trái cây bán trên phố ngày càng phong phú, loại nào cũng ngọt ngào, em rất thích nơi này, em đã mua nhà ở đây.
Trong nhà nuôi một chú mèo nhỏ, còn có một người yêu em.
Bây giờ mỗi ngày em đều cảm thấy rất hạnh phúc, ngoại trừ việc Cam Dục thỉnh thoảng liên lạc với em, gửi đồ cho em. Mặc dù em đã cố tình xa lánh anh ấy.
Mặc dù em rất ít khi trả lời anh ấy. Nếu như là trước đây, anh ấy đã sớm nhảy dựng lên mắng em không biết điều rồi nhưng bây giờ anh ấy đã trở nên rất tốt tính, thậm chí còn gửi lì xì cho em vào dịp Tết và sinh nhật, năm nào cũng chúc em mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.
Năm ngoái mẹ bị bệnh, Cam Dục đã gọi điện cho em mấy lần, nói rằng bà bị bệnh tim, tình hình không được tốt, hy vọng em có thể về thăm bà.
Em không về, cũng không chủ động hỏi thăm tình hình của bà.
Cam Dục nói rằng, trong thời gian em chống chọi với bệnh ung thư, bà không hề bỏ mặc em. Bà cũng đã đến bệnh viện thăm em, tìm rất nhiều bác sĩ để hỏi, chỉ là không biết phải đối mặt với em như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro