Chương 8
A Nhất Mễ
2024-07-21 15:17:54
Một trò chơi nói thật hay mạo hiểm đã khiến bí mật của Dịch Tấn hoàn toàn bại lộ.
Không lâu sau đó, tôi và Cam Hạnh cùng gặp nạn.
Có lần cãi nhau với tôi, Cam Dục đã lỡ lời. Anh ấy cho rằng tôi vì đàn ông mà trong lúc nguy hiểm đã bỏ mặc chị gái mình.
Anh ấy ghét tôi nhất ở điểm này.
Năm ngày không về, tôi đã nhắn tin báo cho mẹ Dịch Tấn biết, còn Dịch Tấn, tôi không nhắn cho anh ta một chữ nào.
Vợ chồng trên danh nghĩa, thậm chí còn không tính là bạn bè, không cần thiết phải báo cho anh ta biết chuyện tôi nhập viện.
Vào nhà, gạt tàn thuốc trên bàn phòng khách chất đầy tàn thuốc.
Bình thường một tháng Dịch Tấn không về được mấy lần, hơn nữa ngày nào trong nhà cũng có dì giúp việc dọn dẹp, nhiều tàn thuốc như vậy…
Tôi liếc mắt rồi thu hồi ánh nhìn quay về phòng dọn hành lý, dọn được một nửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dịch Tấn đứng bên cửa, ánh mắt nhìn xuống chiếc vali mở toang trên sàn: "Mấy ngày nay cô đi đâu?"
"Đi du lịch."
"Đi du lịch?" Anh ta kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, ngón tay cái búng một cái, điếu thuốc gãy đôi, rõ ràng là tâm trạng không tốt: "Miệng cô có thể nói một câu nói thật không?"
Tôi đứng dậy: "Anh rảnh như vậy thì đến nói chuyện ly hôn đi, luật sư của tôi chắc đã thông báo cho anh rồi chứ?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt anh ta sa sầm: "Cô lại muốn làm trò gì?"
"Tôi không muốn dây dưa với anh nữa, tình cờ không bằng đúng lúc, tôi bảo luật sư đến soạn thảo văn bản."
Điếu thuốc trong tay bị bẻ nát, đáy mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh, chế giễu hỏi tôi: "Vội cái gì? Hay là cô tìm được đối tượng mới rồi?"
"Không có đối tượng mới, chỉ đơn giản là không muốn sống với anh nữa."
Tôi nhếch mép: "Sống chung một mái nhà với anh, tôi ngày đêm đều lo lắng không biết bệnh tật có lây qua không khí không."
"Tôi đã gọi điện cho luật sư rồi, chậm nhất là một tiếng nữa người ta sẽ đến, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu."
Anh ta đột ngột ném điếu thuốc bẻ nát trong tay xuống sàn, giày da dẫm lên, trừng mắt nhìn tôi, tức giận đến mức bật cười: "Muốn ly hôn đến vậy sao? Tôi lại không để cô như ý đâu?"
"Anh muốn thế nào? Hay là anh có thể thế nào?"
Anh ta lại lấy ra một điếu thuốc rồi cắn vào miệng, cúi đầu châm lửa. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi sải bước đến trước mặt tôi, dựa vào lợi thế chiều cao để tạo áp lực đến mức cực điểm.
Tay kẹp điếu thuốc của Dịch Tấn định chạm vào tôi nhưng đưa đến giữa chừng thì dừng lại.
Anh ta liếc nhìn bàn tay tôi giơ lên định tát xuống, đột nhiên bật cười: "Đánh à? Sao không đánh đi? Lấy tôi là do cô tự gật đầu, tôi đâu phải lần đầu tiên đưa người về ngủ, bao nhiêu năm nay cô đã hé răng nói một tiếng nào chưa? Bỗng dưng thấy tôi ghê tởm à?"
Tay tôi hạ xuống, bị anh ta nắm chặt đến mức đau điếng.
Dịch Tấn nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì càng tốt, sau này tôi không chỉ đưa người về ngủ, còn làm ngay bên cạnh cô!"
Tôi nhịn không được nữa, tay phải bị nắm chặt, tôi liền dùng tay trái tát anh ta.
Dịch Tấn không ngờ tôi còn có chiêu này, không kịp trở tay bị tôi tát đến nỗi đầu cũng nghiêng sang một bên.
Một dấu bàn tay đỏ tươi nhanh chóng hiện lên trên mặt anh ta. Anh ta mất mấy giây mới phản ứng lại, lưỡi l.i.ế.m liếm má, một tay dễ dàng chế ngự hai cổ tay tôi, đè tôi vào tường.
"Buông ra!"
Anh ta không hề lay động, đôi mắt nheo lại đầy vẻ hung dữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi: "Cô không phải vẫn nhịn rất tốt sao? Sao, bây giờ mới biết làm loạn à?"
Không lâu sau đó, tôi và Cam Hạnh cùng gặp nạn.
Có lần cãi nhau với tôi, Cam Dục đã lỡ lời. Anh ấy cho rằng tôi vì đàn ông mà trong lúc nguy hiểm đã bỏ mặc chị gái mình.
Anh ấy ghét tôi nhất ở điểm này.
Năm ngày không về, tôi đã nhắn tin báo cho mẹ Dịch Tấn biết, còn Dịch Tấn, tôi không nhắn cho anh ta một chữ nào.
Vợ chồng trên danh nghĩa, thậm chí còn không tính là bạn bè, không cần thiết phải báo cho anh ta biết chuyện tôi nhập viện.
Vào nhà, gạt tàn thuốc trên bàn phòng khách chất đầy tàn thuốc.
Bình thường một tháng Dịch Tấn không về được mấy lần, hơn nữa ngày nào trong nhà cũng có dì giúp việc dọn dẹp, nhiều tàn thuốc như vậy…
Tôi liếc mắt rồi thu hồi ánh nhìn quay về phòng dọn hành lý, dọn được một nửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Dịch Tấn đứng bên cửa, ánh mắt nhìn xuống chiếc vali mở toang trên sàn: "Mấy ngày nay cô đi đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi du lịch."
"Đi du lịch?" Anh ta kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, ngón tay cái búng một cái, điếu thuốc gãy đôi, rõ ràng là tâm trạng không tốt: "Miệng cô có thể nói một câu nói thật không?"
Tôi đứng dậy: "Anh rảnh như vậy thì đến nói chuyện ly hôn đi, luật sư của tôi chắc đã thông báo cho anh rồi chứ?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt anh ta sa sầm: "Cô lại muốn làm trò gì?"
"Tôi không muốn dây dưa với anh nữa, tình cờ không bằng đúng lúc, tôi bảo luật sư đến soạn thảo văn bản."
Điếu thuốc trong tay bị bẻ nát, đáy mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh, chế giễu hỏi tôi: "Vội cái gì? Hay là cô tìm được đối tượng mới rồi?"
"Không có đối tượng mới, chỉ đơn giản là không muốn sống với anh nữa."
Tôi nhếch mép: "Sống chung một mái nhà với anh, tôi ngày đêm đều lo lắng không biết bệnh tật có lây qua không khí không."
"Tôi đã gọi điện cho luật sư rồi, chậm nhất là một tiếng nữa người ta sẽ đến, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu."
Anh ta đột ngột ném điếu thuốc bẻ nát trong tay xuống sàn, giày da dẫm lên, trừng mắt nhìn tôi, tức giận đến mức bật cười: "Muốn ly hôn đến vậy sao? Tôi lại không để cô như ý đâu?"
"Anh muốn thế nào? Hay là anh có thể thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta lại lấy ra một điếu thuốc rồi cắn vào miệng, cúi đầu châm lửa. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi sải bước đến trước mặt tôi, dựa vào lợi thế chiều cao để tạo áp lực đến mức cực điểm.
Tay kẹp điếu thuốc của Dịch Tấn định chạm vào tôi nhưng đưa đến giữa chừng thì dừng lại.
Anh ta liếc nhìn bàn tay tôi giơ lên định tát xuống, đột nhiên bật cười: "Đánh à? Sao không đánh đi? Lấy tôi là do cô tự gật đầu, tôi đâu phải lần đầu tiên đưa người về ngủ, bao nhiêu năm nay cô đã hé răng nói một tiếng nào chưa? Bỗng dưng thấy tôi ghê tởm à?"
Tay tôi hạ xuống, bị anh ta nắm chặt đến mức đau điếng.
Dịch Tấn nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì càng tốt, sau này tôi không chỉ đưa người về ngủ, còn làm ngay bên cạnh cô!"
Tôi nhịn không được nữa, tay phải bị nắm chặt, tôi liền dùng tay trái tát anh ta.
Dịch Tấn không ngờ tôi còn có chiêu này, không kịp trở tay bị tôi tát đến nỗi đầu cũng nghiêng sang một bên.
Một dấu bàn tay đỏ tươi nhanh chóng hiện lên trên mặt anh ta. Anh ta mất mấy giây mới phản ứng lại, lưỡi l.i.ế.m liếm má, một tay dễ dàng chế ngự hai cổ tay tôi, đè tôi vào tường.
"Buông ra!"
Anh ta không hề lay động, đôi mắt nheo lại đầy vẻ hung dữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi: "Cô không phải vẫn nhịn rất tốt sao? Sao, bây giờ mới biết làm loạn à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro