Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 14
2024-10-18 20:07:03
Diệp Anh nhìn về phía Diệp Văn Dung, thành thật nói: "Anh, cảm ơn ý tốt của anh, em có người mình thích rồi."
"Hứa Phương Trì?" Diệp Văn Dung không hề bất ngờ, cười khẩy một tiếng: "Nghe anh khuyên một câu, hai đứa quen nhau bao nhiêu năm rồi, nếu có thể đến được với nhau thì đã sớm đến rồi. Ngay lúc này, Ngô Nguyên Trạch là đối tượng tốt khó tìm, bỏ lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Diệp Anh lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh mà kiên định: "Em và Ngô Nguyên Trạch không thể nào."
Diệp Văn Dung mỉm cười, không tỏ ý kiến, anh ta cầm điện thoại lên xem, rồi đứng dậy: "Anh còn chút việc, phải ra ngoài."
"Em cũng phải ra ngoài." Diệp Văn Đồng đi theo.
"Anh—" Ở ngoài sân, Diệp Văn Đồng bám sát Diệp Văn Dung, thấy anh ta lên xe, cô ta lập tức ngồi vào ghế phụ: "Người đàn ông ưu tú như Ngô Nguyên Trạch, sao anh không nghĩ đến em gái ruột của mình? Em với anh ta mới là môn đăng hộ đối, thân càng thêm thân. Diệp Anh chẳng biết đang nghĩ gì, sau này chưa chắc đã đứng về phía nhà mình."
"Anh còn muốn đóng gói ném em ra ngoài ấy chứ," Diệp Văn Dung vẻ mặt ghét bỏ: "Em thì phải khiến người ta thích em cái đã?"
"Chẳng lẽ anh ta thích Diệp Anh rồi?" Diệp Văn Đồng không cam lòng hỏi.
Diệp Văn Dung mỉm cười: "Diệp Văn Đồng, tại sao em không thể khách quan đối mặt với khoảng cách giữa em và Diệp Anh?"
"Lại là câu này!" Diệp Văn Đồng lập tức nổi cáu, ném điện thoại xuống: "Diệp Anh tốt như vậy, ưu tú như vậy, hai người nhận Diệp Anh làm con gái đi, đuổi em ra khỏi nhà luôn đi!"
"Cút, đừng có phát điên trên xe anh." Diệp Văn Dung cũng không chiều cô ta, lạnh lùng quát.
...
Trong phòng trà của biệt thự, Diệp Quốc Hoa và Diệp Anh ngồi hai bên bàn cờ vây.
Đổng Oánh pha xong một ấm trà, bưng đến, cười nói: "Văn Dung và Văn Đồng đều không được như Anh Anh, chỉ có Anh Anh kiên nhẫn ngồi chơi cờ với ông già này."
Lò hương bên cạnh bàn cờ tỏa ra làn khói trầm hương thum thủm, hòa quyện với hương trà thoang thoảng, tạo thành một mùi hương độc đáo, khiến người ta không khỏi tĩnh tâm.
*Ad để thum thủm cho zui thôi chứ thực ra nó là dìu dịu, không liên quan nhưng mọi người thích hoa gì, ra ngoài bình luận một câu cho truyện xôm đi, hí hí*
Diệp Anh cầm quân trắng, đặt xuống bàn cờ, rồi nhận lấy ấm trà: "Dì, dì đừng bận, để con rót cho."
"Được, hai bác cháu cứ từ từ chơi." Đổng Oánh rời khỏi phòng trà, nhường không gian lại cho họ.
Diệp Quốc Hoa đặt quân đen xuống, cười nhắc nhở: "Cẩn thận đấy."
Ông ta gần 60 tuổi, nhờ những năm tháng sống sung túc, được chăm sóc tốt nên trông vẫn tràn đầy sức sống, đeo kính trên sống mũi, trên tay đeo một chuỗi tràng hạt, toát lên phong thái nho nhã của một doanh nhân thành đạt.
Diệp Anh thong thả nhặt một quân trắng, đặt xuống bàn cờ, thế trận bị vây hãm lúc nãy lập tức xoay chuyển, hình thành thế phản công chí mạng.
Diệp Quốc Hoa sững người, sau đó bừng tỉnh: "Con bé này, hóa ra con giăng bẫy cho bác đấy à." Ông ta vừa suy nghĩ cách phá giải vừa giơ ngón tay cái với Diệp Anh: "Kỹ năng chơi cờ tiến bộ nhiều đấy."
Diệp Anh cười nói: "Danh sư xuất cao đồ mà."
"Vẫn là con thông minh." Diệp Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào bàn cờ suy nghĩ, đặt xuống một quân, ngẩng đầu nhìn Diệp Anh: "Con thông minh như vậy, chắc cũng biết lần hợp tác này với Minh Thụy rất quan trọng."
"Mấy năm nay tuy doanh số của phòng Cao cấp tăng trưởng, nhưng tình hình chung của công ty vẫn liên tục thua lỗ. Mấy năm trước, vì muốn tăng thị phần, công ty đã vay khá nhiều nợ nước ngoài. Ban đầu định làm một cú lớn, ai ngờ tình hình kinh tế trở nên xấu đi, doanh số không tăng, mở nhiều cửa hàng trực tiếp như vậy, đều đang thua lỗ. Bây giờ các khoản nợ lần lượt đến hạn, trong tài khoản công ty không có đủ tiền."
Diệp Anh ngẩng đầu, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Các vấn đề tài chính cốt lõi của công ty nằm ngoài trách nhiệm của cô, cô biết mấy năm gần đây công ty không kiếm được tiền, nhưng không ngờ còn đang đối mặt với khủng hoảng tài chính.
Một lúc sau, Diệp Anh mới cầm một quân cờ lên, hỏi: "Chúng ta hợp tác với Minh Thụy thế nào ạ?"
"Minh Thụy bỏ vốn mua 35% cổ phần của công ty, số tiền này có thể bù đắp lỗ hổng nợ nần."
"Hứa Phương Trì?" Diệp Văn Dung không hề bất ngờ, cười khẩy một tiếng: "Nghe anh khuyên một câu, hai đứa quen nhau bao nhiêu năm rồi, nếu có thể đến được với nhau thì đã sớm đến rồi. Ngay lúc này, Ngô Nguyên Trạch là đối tượng tốt khó tìm, bỏ lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Diệp Anh lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh mà kiên định: "Em và Ngô Nguyên Trạch không thể nào."
Diệp Văn Dung mỉm cười, không tỏ ý kiến, anh ta cầm điện thoại lên xem, rồi đứng dậy: "Anh còn chút việc, phải ra ngoài."
"Em cũng phải ra ngoài." Diệp Văn Đồng đi theo.
"Anh—" Ở ngoài sân, Diệp Văn Đồng bám sát Diệp Văn Dung, thấy anh ta lên xe, cô ta lập tức ngồi vào ghế phụ: "Người đàn ông ưu tú như Ngô Nguyên Trạch, sao anh không nghĩ đến em gái ruột của mình? Em với anh ta mới là môn đăng hộ đối, thân càng thêm thân. Diệp Anh chẳng biết đang nghĩ gì, sau này chưa chắc đã đứng về phía nhà mình."
"Anh còn muốn đóng gói ném em ra ngoài ấy chứ," Diệp Văn Dung vẻ mặt ghét bỏ: "Em thì phải khiến người ta thích em cái đã?"
"Chẳng lẽ anh ta thích Diệp Anh rồi?" Diệp Văn Đồng không cam lòng hỏi.
Diệp Văn Dung mỉm cười: "Diệp Văn Đồng, tại sao em không thể khách quan đối mặt với khoảng cách giữa em và Diệp Anh?"
"Lại là câu này!" Diệp Văn Đồng lập tức nổi cáu, ném điện thoại xuống: "Diệp Anh tốt như vậy, ưu tú như vậy, hai người nhận Diệp Anh làm con gái đi, đuổi em ra khỏi nhà luôn đi!"
"Cút, đừng có phát điên trên xe anh." Diệp Văn Dung cũng không chiều cô ta, lạnh lùng quát.
...
Trong phòng trà của biệt thự, Diệp Quốc Hoa và Diệp Anh ngồi hai bên bàn cờ vây.
Đổng Oánh pha xong một ấm trà, bưng đến, cười nói: "Văn Dung và Văn Đồng đều không được như Anh Anh, chỉ có Anh Anh kiên nhẫn ngồi chơi cờ với ông già này."
Lò hương bên cạnh bàn cờ tỏa ra làn khói trầm hương thum thủm, hòa quyện với hương trà thoang thoảng, tạo thành một mùi hương độc đáo, khiến người ta không khỏi tĩnh tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Ad để thum thủm cho zui thôi chứ thực ra nó là dìu dịu, không liên quan nhưng mọi người thích hoa gì, ra ngoài bình luận một câu cho truyện xôm đi, hí hí*
Diệp Anh cầm quân trắng, đặt xuống bàn cờ, rồi nhận lấy ấm trà: "Dì, dì đừng bận, để con rót cho."
"Được, hai bác cháu cứ từ từ chơi." Đổng Oánh rời khỏi phòng trà, nhường không gian lại cho họ.
Diệp Quốc Hoa đặt quân đen xuống, cười nhắc nhở: "Cẩn thận đấy."
Ông ta gần 60 tuổi, nhờ những năm tháng sống sung túc, được chăm sóc tốt nên trông vẫn tràn đầy sức sống, đeo kính trên sống mũi, trên tay đeo một chuỗi tràng hạt, toát lên phong thái nho nhã của một doanh nhân thành đạt.
Diệp Anh thong thả nhặt một quân trắng, đặt xuống bàn cờ, thế trận bị vây hãm lúc nãy lập tức xoay chuyển, hình thành thế phản công chí mạng.
Diệp Quốc Hoa sững người, sau đó bừng tỉnh: "Con bé này, hóa ra con giăng bẫy cho bác đấy à." Ông ta vừa suy nghĩ cách phá giải vừa giơ ngón tay cái với Diệp Anh: "Kỹ năng chơi cờ tiến bộ nhiều đấy."
Diệp Anh cười nói: "Danh sư xuất cao đồ mà."
"Vẫn là con thông minh." Diệp Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào bàn cờ suy nghĩ, đặt xuống một quân, ngẩng đầu nhìn Diệp Anh: "Con thông minh như vậy, chắc cũng biết lần hợp tác này với Minh Thụy rất quan trọng."
"Mấy năm nay tuy doanh số của phòng Cao cấp tăng trưởng, nhưng tình hình chung của công ty vẫn liên tục thua lỗ. Mấy năm trước, vì muốn tăng thị phần, công ty đã vay khá nhiều nợ nước ngoài. Ban đầu định làm một cú lớn, ai ngờ tình hình kinh tế trở nên xấu đi, doanh số không tăng, mở nhiều cửa hàng trực tiếp như vậy, đều đang thua lỗ. Bây giờ các khoản nợ lần lượt đến hạn, trong tài khoản công ty không có đủ tiền."
Diệp Anh ngẩng đầu, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Các vấn đề tài chính cốt lõi của công ty nằm ngoài trách nhiệm của cô, cô biết mấy năm gần đây công ty không kiếm được tiền, nhưng không ngờ còn đang đối mặt với khủng hoảng tài chính.
Một lúc sau, Diệp Anh mới cầm một quân cờ lên, hỏi: "Chúng ta hợp tác với Minh Thụy thế nào ạ?"
"Minh Thụy bỏ vốn mua 35% cổ phần của công ty, số tiền này có thể bù đắp lỗ hổng nợ nần."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro