Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 48
2024-10-18 20:07:03
Cô không biết chiếc bánh kem này là ai tặng, nhưng cô đã rất chắc chắn, không liên quan gì đến Hứa Phương Trì. Anh ta đang bận rộn ân ái với nữ minh tinh, công khai tình cảm, làm gì có thời gian đặt bánh kem cho cô.
Cô cũng hoàn toàn không quan tâm chiếc bánh kem này là ai tặng nữa, càng không nghĩ đến câu “Em là tháng tư của nhân gian”, có lẽ chỉ là nhân viên cửa hàng bánh kem chọn ngẫu nhiên. Cô còn ngu ngốc tìm ra bài thơ đó, tự mình đa tình mà cảm động.
Giờ phút này, chiếc bánh kem đối với cô mà nói, chỉ là thức ăn để lấp đầy cơn đói.
Diệp Anh cắt cho mình một miếng bánh kem, ăn từng miếng nhỏ kèm với nước ấm.
Một lát sau, tiếng thông báo WeChat vang lên, Hứa Phương Trì gửi tin nhắn đến.
Hứa Phương Trì: Xin lỗi nhé Tiểu Diệp, hôm qua có một bữa tiệc quan trọng, anh uống say quá, điện thoại hết pin tắt máy, lỡ mất sinh nhật của em rồi, khi nào em rảnh, anh bù cho em nhé, được không?
Diệp Anh đọc xong, mặt không chút cảm xúc, kéo WeChat của Hứa Phương Trì vào danh sách đen.
Cô không hiểu, sao anh ta có thể thản nhiên nhắn tin giải thích với cô như vậy. Bây giờ cô cũng không muốn hiểu nữa. Khi những hành động của anh ta bày ra trước mắt, tất cả những ảo tưởng của cô về anh ta đều tan vỡ.
Hóa ra anh ta chỉ là một tên đàn ông tồi tệ, miệng lưỡi dối trá.
Diệp Anh liếc nhìn chiếc bánh kem trứng cá muối bên cạnh, may mà không phải anh ta tặng, nếu không bây giờ cô phải ném nó vào thùng rác rồi.
Ăn bánh kem xong, điện thoại lại reo, là Ngô Hiểu Lê gọi đến.
“Bảo nhi, bây giờ em ổn chứ?” Nghe thấy đầu dây bên kia bắt máy, Ngô Hiểu Lê kích động đến mức nói không ra hơi, “Tối qua chị gọi cho em mấy cuộc mà em không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, chị lo muốn chết!”
“Không sao… Em chỉ bị sốt nhẹ thôi, uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.” Diệp Anh nói bằng giọng dịu dàng.
“Em càng nói không sao, chị càng lo cho em, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chị sắp đến khu nhà em rồi.” Ngô Hiểu Lê tối qua không liên lạc được với cô, sáng nay gọi điện thoại thì lại tắt máy, sợ Diệp Anh đau lòng quá độ mà làm ra chuyện gì dại dột.
Cô ấy biết trong công việc Diệp Anh là một cô gái trầm tĩnh, lý trí, cũng biết trong chuyện tình cảm cô lại hoàn toàn trái ngược, chính là quả hồng mềm để người ta tùy ý nhào nặn, vì Hứa Phương Trì mà dốc hết tất cả, không một lời oán than.
Cô ấy càng biết, cô không có cha mẹ, gia đình, sâu trong nội tâm là nỗi cô độc không nơi nương tựa. Nói cách khác, việc cô dành cho Hứa Phương Trì sự hy sinh không chút toan tính, cũng là bắt nguồn từ sự thiếu hụt của gia đình.
Cô ấy lo rằng niềm tin của cô sụp đổ, cô sẽ đột nhiên cảm thấy cuộc đời chẳng còn gì đáng giá nữa.
Ngô Hiểu Lê vội vàng chạy đến nhà Diệp Anh, phát hiện cô chỉ có chút tiều tụy vì ốm, trạng thái trông rất bình thường. Bình thường đến mức khiến cô ấy khó tin.
Cô ấy ôm lấy Diệp Anh, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô rồi nói: “Em đừng gắng gượng nữa, nếu buồn thì cứ khóc trên vai chị một trận. Tuy vai chị không rộng như vai đàn ông, nhưng cũng có thể cho em dựa vào.”
“Tối qua lúc sốt, em cứ tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng em vẫn khóc, khóc rất đau lòng, đau lòng đến mức như muốn chết…” Diệp Anh để mặc Ngô Hiểu Lê ôm mình, cằm đặt trên vai cô ấy, ánh mắt không hề tập vào một điểm nào trong không gian, giọng nói nhạt nhẽo như nước: “Sáng nay tỉnh dậy, phát hiện ra chuyện hoang đường như vậy mà lại là sự thật, ngược lại em không còn nước mắt nữa. Anh ta không đáng.”
Cô không thể để mẹ trên trời nhìn thấy cô khóc vì một người đàn ông tùy ý làm tổn thương mình.
Ngô Hiểu Lê thở dài một hơi, “Thật tốt, em không nghĩ quẩn, tự mình nghĩ thông rồi.”
“Chị yên tâm đi.” Diệp Anh đứng thẳng người, thoải mái cong môi cười, “Vừa đúng lúc cuối tuần, còn có hai ngày nghỉ để dưỡng sức.”
Ngô Hiểu Lê cùng Diệp Anh dọn dẹp nhà cửa. Diệp Anh lật tấm ga trải giường ướt sũng rồi khô rang lên, chuẩn bị mang đi giặt, tiện tay cuộn bộ đồ ngủ lại thì động tác khựng lại, hình như đây là bộ cô mặc sau khi tắm tối qua.
Cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, vậy bộ này là mặc vào lúc nào…
Cô cũng hoàn toàn không quan tâm chiếc bánh kem này là ai tặng nữa, càng không nghĩ đến câu “Em là tháng tư của nhân gian”, có lẽ chỉ là nhân viên cửa hàng bánh kem chọn ngẫu nhiên. Cô còn ngu ngốc tìm ra bài thơ đó, tự mình đa tình mà cảm động.
Giờ phút này, chiếc bánh kem đối với cô mà nói, chỉ là thức ăn để lấp đầy cơn đói.
Diệp Anh cắt cho mình một miếng bánh kem, ăn từng miếng nhỏ kèm với nước ấm.
Một lát sau, tiếng thông báo WeChat vang lên, Hứa Phương Trì gửi tin nhắn đến.
Hứa Phương Trì: Xin lỗi nhé Tiểu Diệp, hôm qua có một bữa tiệc quan trọng, anh uống say quá, điện thoại hết pin tắt máy, lỡ mất sinh nhật của em rồi, khi nào em rảnh, anh bù cho em nhé, được không?
Diệp Anh đọc xong, mặt không chút cảm xúc, kéo WeChat của Hứa Phương Trì vào danh sách đen.
Cô không hiểu, sao anh ta có thể thản nhiên nhắn tin giải thích với cô như vậy. Bây giờ cô cũng không muốn hiểu nữa. Khi những hành động của anh ta bày ra trước mắt, tất cả những ảo tưởng của cô về anh ta đều tan vỡ.
Hóa ra anh ta chỉ là một tên đàn ông tồi tệ, miệng lưỡi dối trá.
Diệp Anh liếc nhìn chiếc bánh kem trứng cá muối bên cạnh, may mà không phải anh ta tặng, nếu không bây giờ cô phải ném nó vào thùng rác rồi.
Ăn bánh kem xong, điện thoại lại reo, là Ngô Hiểu Lê gọi đến.
“Bảo nhi, bây giờ em ổn chứ?” Nghe thấy đầu dây bên kia bắt máy, Ngô Hiểu Lê kích động đến mức nói không ra hơi, “Tối qua chị gọi cho em mấy cuộc mà em không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, chị lo muốn chết!”
“Không sao… Em chỉ bị sốt nhẹ thôi, uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.” Diệp Anh nói bằng giọng dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em càng nói không sao, chị càng lo cho em, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, chị sắp đến khu nhà em rồi.” Ngô Hiểu Lê tối qua không liên lạc được với cô, sáng nay gọi điện thoại thì lại tắt máy, sợ Diệp Anh đau lòng quá độ mà làm ra chuyện gì dại dột.
Cô ấy biết trong công việc Diệp Anh là một cô gái trầm tĩnh, lý trí, cũng biết trong chuyện tình cảm cô lại hoàn toàn trái ngược, chính là quả hồng mềm để người ta tùy ý nhào nặn, vì Hứa Phương Trì mà dốc hết tất cả, không một lời oán than.
Cô ấy càng biết, cô không có cha mẹ, gia đình, sâu trong nội tâm là nỗi cô độc không nơi nương tựa. Nói cách khác, việc cô dành cho Hứa Phương Trì sự hy sinh không chút toan tính, cũng là bắt nguồn từ sự thiếu hụt của gia đình.
Cô ấy lo rằng niềm tin của cô sụp đổ, cô sẽ đột nhiên cảm thấy cuộc đời chẳng còn gì đáng giá nữa.
Ngô Hiểu Lê vội vàng chạy đến nhà Diệp Anh, phát hiện cô chỉ có chút tiều tụy vì ốm, trạng thái trông rất bình thường. Bình thường đến mức khiến cô ấy khó tin.
Cô ấy ôm lấy Diệp Anh, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô rồi nói: “Em đừng gắng gượng nữa, nếu buồn thì cứ khóc trên vai chị một trận. Tuy vai chị không rộng như vai đàn ông, nhưng cũng có thể cho em dựa vào.”
“Tối qua lúc sốt, em cứ tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng em vẫn khóc, khóc rất đau lòng, đau lòng đến mức như muốn chết…” Diệp Anh để mặc Ngô Hiểu Lê ôm mình, cằm đặt trên vai cô ấy, ánh mắt không hề tập vào một điểm nào trong không gian, giọng nói nhạt nhẽo như nước: “Sáng nay tỉnh dậy, phát hiện ra chuyện hoang đường như vậy mà lại là sự thật, ngược lại em không còn nước mắt nữa. Anh ta không đáng.”
Cô không thể để mẹ trên trời nhìn thấy cô khóc vì một người đàn ông tùy ý làm tổn thương mình.
Ngô Hiểu Lê thở dài một hơi, “Thật tốt, em không nghĩ quẩn, tự mình nghĩ thông rồi.”
“Chị yên tâm đi.” Diệp Anh đứng thẳng người, thoải mái cong môi cười, “Vừa đúng lúc cuối tuần, còn có hai ngày nghỉ để dưỡng sức.”
Ngô Hiểu Lê cùng Diệp Anh dọn dẹp nhà cửa. Diệp Anh lật tấm ga trải giường ướt sũng rồi khô rang lên, chuẩn bị mang đi giặt, tiện tay cuộn bộ đồ ngủ lại thì động tác khựng lại, hình như đây là bộ cô mặc sau khi tắm tối qua.
Cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, vậy bộ này là mặc vào lúc nào…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro