Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng
Chương 58
2024-10-18 20:07:03
Anh ta biết cô Diệp có vị trí đặc biệt trong lòng ông chủ. Trên thương trường, ông chủ chưa bao giờ để ai đợi quá ba phút. Nhưng vừa rồi, ở dưới lầu nhà cô Diệp, anh ta đã đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Bây giờ vì cô Diệp mà tranh giành tình cảm, dường như cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Cuối cùng, Hứa Phương Trì kiệt sức, ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập.
Chu Tắc Hủ thở hổn hển, ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, chậm rãi nói: "Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ mãi mãi, bảo vệ Diệp Anh."
...
Cuối tuần, Diệp Anh được cậu Diệp Quốc Hoa gọi đến nhà ăn cơm.
Trên bàn ăn, Diệp Văn Đồng nói với Diệp Anh: "Chị Anh, Hứa Phương Trì và Hướng Vũ Hàm công khai yêu đương rồi, chị có biết không?"
Diệp Anh gật đầu.
"Vậy thì tốt, em còn sợ chị bị mắc kẹt trong sự mơ hồ đấy." Diệp Văn Đồng giả vờ quan tâm và khó hiểu: "Nhưng mà, chị thích anh ta nhiều năm như vậy, sao cuối cùng anh ta lại ở bên người khác?"
Diệp Văn Dung cười lạnh một tiếng: "Anh đã sớm nhìn ra rồi, hai người không có kết quả. Chỉ có em là ngoan cố, trước đây khuyên em còn không nghe."
"Nói thật, điều kiện của chị Anh so với Hướng Vũ Hàm, đàn ông nào cũng biết nên chọn ai. Chuyện này cũng không thể trách Hứa Phương Trì được." Diệp Văn Đồng thở dài tiếc nuối, "Không phải chị Anh kém cỏi, mà là đối thủ quá mạnh."
“Cho dù không có Hướng Vũ Hàm, cũng sẽ có Trương Vũ Hàm, Lý Vũ Hàm, vấn đề mấu chốt là, anh ta căn bản không hề nghĩ đến việc ở bên cạnh em.” Diệp Văn Dung nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Diệp Anh bình tĩnh như mặt nước hồ thu, chỉ khẽ “ừm” một tiếng rồi im lặng húp canh.
Diệp Văn Đồng còn muốn nói gì đó nhưng vừa mở lời đã bị Diệp Quốc Hoa ngăn lại, “Ăn không nói, ngủ không kể.”
Diệp Văn Đồng uất ức đảo mắt.
“Các con đúng là cố tình nhắc đến những chuyện không nên nhắc đến, cứ thích làm tổn thương thêm cho Anh Anh.”
“Con không sao, dì.” Diệp Anh nói, “Họ nói đều đúng.”
Đã cá cược thì phải chịu thua, chật vật đến nông nỗi này, cô đành nằm im mặc người chế giễu.
Đổng Oánh dịu dàng nói: “Chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện không vui này nữa. Anh Anh, chiều nay cháu đi dạo phố với dì nhé, được không?”
“Dạ được.” Diệp Anh đáp.
Ăn cơm xong, Đổng Oánh và Diệp Anh cùng tài xế ra ngoài.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, chọn xong quần áo chuẩn bị thanh toán thì Đổng Oánh ngăn Diệp Anh lại, “Để dì trả.”
“Không sao, cháu trả ạ.” Diệp Anh nói, “Cháu hiếu kính dì là chuyện nên làm.”
“Dì biết lòng cháu.” Đổng Oánh cười nói, “Gần đây tâm trạng cháu không tốt, dì cũng không biết an ủi thế nào, cháu cứ coi như đây là quà dì tặng, dỗ dành cháu vui vẻ, được không?”
Trong lòng Diệp Anh dâng lên một dòng nước ấm, cô cong môi nói: “Cảm ơn dì.”
Đổng Oánh mua cho Diệp Anh mấy bộ quần áo, rồi lại đưa cô đến thẩm mỹ viện dành cho quý bà mà bà thường lui tới để làm spa.
Hai người nằm trên giường massage, Đổng Oánh nói: “Dì đã tiếp xúc với Ngô Nguyên Trạch vài lần, ấn tượng của dì về chàng trai trẻ này rất tốt, khiêm tốn, điềm đạm, chăm chỉ cầu tiến, hơn hẳn những cậu ấm cô chiêu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc khác.”
“Vì cháu đã hết hy vọng với Hứa Phương Trì rồi, chi bằng thử tiếp xúc với cậu ấy xem sao. Cậu dì đều thật lòng mong cháu hạnh phúc.”
Diệp Anh đáp lại một tiếng “Vâng” với trái tim lặng như nước.
Đổng Oánh không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, bà vui mừng nói: “Cuối cùng cháu cũng nghĩ thông rồi. Con gái ưu tú như Anh Anh nhà mình, Hứa Phương Trì không chọn cháu là tổn thất của anh ta. Cháu nhất định phải sống thật rực rỡ, gả vào một gia đình tốt hơn.”
Diệp Anh cười nhẹ, “Cuộc sống của mình cứ tiến về phía trước là được rồi, không cần phải chứng minh cho anh ta thấy.”
“Dì thích tính cách thẳng thắn dứt khoát của cháu. Không cần người khác khuyên bảo, tự mình đã nghĩ thông suốt rồi.” Đổng Oánh nói, “Vậy cháu cứ thử tiếp xúc với Ngô Nguyên Trạch xem sao, nếu không hợp thì dì sẽ tìm cho cháu người khác. Trong vòng tròn quan hệ của dì, kiểu gì cũng chọn được vài người cháu trai tử tế.”
Diệp Anh: “Dì vất vả rồi.”
Đổng Oánh cảm động nói: “Mẹ cháu mất sớm, dì chỉ có mình cháu là cháu gái, dì coi cháu như con gái ruột của mình vậy.”
Bây giờ vì cô Diệp mà tranh giành tình cảm, dường như cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Cuối cùng, Hứa Phương Trì kiệt sức, ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập.
Chu Tắc Hủ thở hổn hển, ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, chậm rãi nói: "Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ mãi mãi, bảo vệ Diệp Anh."
...
Cuối tuần, Diệp Anh được cậu Diệp Quốc Hoa gọi đến nhà ăn cơm.
Trên bàn ăn, Diệp Văn Đồng nói với Diệp Anh: "Chị Anh, Hứa Phương Trì và Hướng Vũ Hàm công khai yêu đương rồi, chị có biết không?"
Diệp Anh gật đầu.
"Vậy thì tốt, em còn sợ chị bị mắc kẹt trong sự mơ hồ đấy." Diệp Văn Đồng giả vờ quan tâm và khó hiểu: "Nhưng mà, chị thích anh ta nhiều năm như vậy, sao cuối cùng anh ta lại ở bên người khác?"
Diệp Văn Dung cười lạnh một tiếng: "Anh đã sớm nhìn ra rồi, hai người không có kết quả. Chỉ có em là ngoan cố, trước đây khuyên em còn không nghe."
"Nói thật, điều kiện của chị Anh so với Hướng Vũ Hàm, đàn ông nào cũng biết nên chọn ai. Chuyện này cũng không thể trách Hứa Phương Trì được." Diệp Văn Đồng thở dài tiếc nuối, "Không phải chị Anh kém cỏi, mà là đối thủ quá mạnh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho dù không có Hướng Vũ Hàm, cũng sẽ có Trương Vũ Hàm, Lý Vũ Hàm, vấn đề mấu chốt là, anh ta căn bản không hề nghĩ đến việc ở bên cạnh em.” Diệp Văn Dung nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Diệp Anh bình tĩnh như mặt nước hồ thu, chỉ khẽ “ừm” một tiếng rồi im lặng húp canh.
Diệp Văn Đồng còn muốn nói gì đó nhưng vừa mở lời đã bị Diệp Quốc Hoa ngăn lại, “Ăn không nói, ngủ không kể.”
Diệp Văn Đồng uất ức đảo mắt.
“Các con đúng là cố tình nhắc đến những chuyện không nên nhắc đến, cứ thích làm tổn thương thêm cho Anh Anh.”
“Con không sao, dì.” Diệp Anh nói, “Họ nói đều đúng.”
Đã cá cược thì phải chịu thua, chật vật đến nông nỗi này, cô đành nằm im mặc người chế giễu.
Đổng Oánh dịu dàng nói: “Chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện không vui này nữa. Anh Anh, chiều nay cháu đi dạo phố với dì nhé, được không?”
“Dạ được.” Diệp Anh đáp.
Ăn cơm xong, Đổng Oánh và Diệp Anh cùng tài xế ra ngoài.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, chọn xong quần áo chuẩn bị thanh toán thì Đổng Oánh ngăn Diệp Anh lại, “Để dì trả.”
“Không sao, cháu trả ạ.” Diệp Anh nói, “Cháu hiếu kính dì là chuyện nên làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dì biết lòng cháu.” Đổng Oánh cười nói, “Gần đây tâm trạng cháu không tốt, dì cũng không biết an ủi thế nào, cháu cứ coi như đây là quà dì tặng, dỗ dành cháu vui vẻ, được không?”
Trong lòng Diệp Anh dâng lên một dòng nước ấm, cô cong môi nói: “Cảm ơn dì.”
Đổng Oánh mua cho Diệp Anh mấy bộ quần áo, rồi lại đưa cô đến thẩm mỹ viện dành cho quý bà mà bà thường lui tới để làm spa.
Hai người nằm trên giường massage, Đổng Oánh nói: “Dì đã tiếp xúc với Ngô Nguyên Trạch vài lần, ấn tượng của dì về chàng trai trẻ này rất tốt, khiêm tốn, điềm đạm, chăm chỉ cầu tiến, hơn hẳn những cậu ấm cô chiêu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc khác.”
“Vì cháu đã hết hy vọng với Hứa Phương Trì rồi, chi bằng thử tiếp xúc với cậu ấy xem sao. Cậu dì đều thật lòng mong cháu hạnh phúc.”
Diệp Anh đáp lại một tiếng “Vâng” với trái tim lặng như nước.
Đổng Oánh không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, bà vui mừng nói: “Cuối cùng cháu cũng nghĩ thông rồi. Con gái ưu tú như Anh Anh nhà mình, Hứa Phương Trì không chọn cháu là tổn thất của anh ta. Cháu nhất định phải sống thật rực rỡ, gả vào một gia đình tốt hơn.”
Diệp Anh cười nhẹ, “Cuộc sống của mình cứ tiến về phía trước là được rồi, không cần phải chứng minh cho anh ta thấy.”
“Dì thích tính cách thẳng thắn dứt khoát của cháu. Không cần người khác khuyên bảo, tự mình đã nghĩ thông suốt rồi.” Đổng Oánh nói, “Vậy cháu cứ thử tiếp xúc với Ngô Nguyên Trạch xem sao, nếu không hợp thì dì sẽ tìm cho cháu người khác. Trong vòng tròn quan hệ của dì, kiểu gì cũng chọn được vài người cháu trai tử tế.”
Diệp Anh: “Dì vất vả rồi.”
Đổng Oánh cảm động nói: “Mẹ cháu mất sớm, dì chỉ có mình cháu là cháu gái, dì coi cháu như con gái ruột của mình vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro