Vác Bụng Bầu Đi Tìm Kiếm Hậu Cung
Chương 16
Thanh Sam
2024-11-18 13:40:57
Bạch Sở Quân đứng bất động ở cửa, Trì Linh quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông nói: "Em tự vào xem, thấy cái nào đẹp thì mua, lát nữa anh trả tiền cho."
Trì Linh áp sát vào anh hỏi: "Anh không vào cùng em được à? Em xưng, mặc áo lót chật khó chịu, ngại nói với nhân viên bán hàng..."
"..." Vậy thì không ngại nói với anh sao?
Không phải, anh đã nghe thấy gì thế này.
Tai Bạch Sở Quân đỏ bừng, bình tĩnh phân tích: "Nhân viên bán hàng là nữ, có gì mà ngại."
Trì Linh nhỏ giọng nói: "Lúc thử áo lót, họ sẽ vào giúp em cài x, em ngại lắm..."
Cài x?
Bạch Sở Quân vô thức nghĩ đến, một luồng khí huyết dâng trào.
Anh hít một hơi thật sâu, kéo Trì Linh vào cửa hàng, tránh để cô nói thêm điều gì kích thích mình.
Nhân viên bán hàng tiến đến, Trì Linh ôm lấy cánh tay Bạch Sở Quân, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, thể hiện sự ngại ngùng một cách rõ ràng.
Bạch Sở Quân đành phải đóng vai nhà ngoại giao, mặc dù tai anh vẫn còn đỏ, nhưng nhìn sắc mặt thì vẫn bình tĩnh tự nhiên: "Dạo này em ấy có thai, ngực xưng, áo lót bây giờ không còn vừa nữa, cô có loại nào giới thiệu không?"
Nhân viên bán hàng nhìn cặp vợ chồng trước mặt, trong lòng rất ngưỡng mộ, thời buổi này, đàn ông chịu đi mua áo lót cùng vợ không nhiều.
"Có ạ, bây giờ vợ anh có thể mặc áo lót bà bầu, loại áo lót này có thể điều chỉnh, mặc thoải mái, đến thời kỳ cho con bú cũng có thể mặc được."
Bạch Sở Quân vì cách xưng hô vợ này mà tim đập loạn nhịp, nhưng mặt vẫn bình tĩnh, cùng Trì Linh theo nhân viên bán hàng đến khu vực trưng bày sản phẩm cho bà bầu.
Nhân viên bán hàng nói: "Anh xem thích loại nào, đều có thể thử ạ."
Đừng trách cô ấy không hỏi Trì Linh, thực sự là vì Trì Linh cứ ngại ngùng nhìn chằm chằm xuống sàn, mắt không bao giờ ngẩng lên, nhìn không giống người có thể đưa ra quyết định.
Bạch Sở Quân nhìn Trì Linh, cắn răng lấy một chiếc màu hồng, đưa cho Trì Linh xem: "Chiếc này thế nào?"
Trì Linh giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vâng, anh chọn là được."
Đồ ranh ma.
Bạch Sở Quân lại chọn thêm hai chiếc, nhân viên bán hàng hỏi Trì Linh có muốn thử không.
Trì Linh lén chọc vào eo Bạch Sở Quân, cơ thể Bạch Sở Quân lập tức tê dại. Anh hít một hơi thật sâu nói: "Thử thì thử, để cô ấy tự vào thử là được."
Nhân viên bán hàng cũng hiểu ý anh, cười nói: "Được ạ."
Trì Linh cầm áo lót, vào phòng thử đồ, lập tức thay đổi sắc mặt.
Ôi.
Tiếc quá.
Không nhìn thấy biểu cảm của anh trai mình.
Ừm.
Anh trai mình chắc không có biểu cảm gì?
Dù sao thì anh ấy vẫn luôn rất bình tĩnh.
Hoàn toàn quên mất, hai ngày nay Bạch Sở Quân thường xuyên "không bình tĩnh".
Trì Linh mặc áo lót vào, trong lòng lại nảy ra một kế, một lúc sau, cô mở hé cửa, thò đầu ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh vào đây một chút."
Bạch Sở Quân đang bị nhân viên bán hàng giới thiệu váy bầu thì quay lại nhìn cô.
Biểu cảm trên mặt Trì Linh quá bất lực, lại mang theo một chút lo lắng, Bạch Sở Quân không khỏi đi tới, đến cửa, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Bị kẹt rồi, tóc bị kẹt vào cúc áo," Trì Linh nhỏ giọng nói, "Anh ơi, anh vào giúp em tháo ra."
Bạch Sở Quân: "..." Trước đây Trì Linh mua áo lót kiểu gì vậy?
Bạch Sở Quân đứng bất động, còn muốn quay đầu gọi người.
Trong mắt Trì Linh rơm rớm nước mắt, trông rất đáng thương.
Chết tiệt.
Bạch Sở Quân trong lòng bực bội chửi thề.
Kiếp trước tôi nợ cô thật.
Cơ thể cao lớn của anh chen vào phòng thử đồ, cửa đóng lại, không gian chật hẹp, bầu không khí lập tức trở nên không ổn.
Trước mặt Trì Linh còn treo một chiếc gương.
Áo ngực màu hồng bao bọc lấy bầu ngực trắng nõn đầy đặn của cô, vòng eo thon thả.
Bạch Sở Quân nhìn một cái liền thấy mũi hơi ngứa, vô thức sờ sờ, may mà không chảy máu mũi.
"Có phải kẹt ở cúc áo phía sau không?" Anh hỏi.
"Vâng." Trì Linh ngoan ngoãn trả lời.
"Em dịch sang một bên," Bạch Sở Quân nói, "Anh xem nào."
Trì Linh tiến về phía trước, Bạch Sở Quân cúi người cố gắng không chạm vào cơ thể cô, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau lưng, vừa tìm đề tài để nói chuyện, "Vừa nãy không phải buộc tóc sao? Sao lại thả ra rồi."
Trì Linh ngượng ngùng nói: "Em muốn xem thả tóc có đẹp không...
Người đàn ông nói: "Em tự vào xem, thấy cái nào đẹp thì mua, lát nữa anh trả tiền cho."
Trì Linh áp sát vào anh hỏi: "Anh không vào cùng em được à? Em xưng, mặc áo lót chật khó chịu, ngại nói với nhân viên bán hàng..."
"..." Vậy thì không ngại nói với anh sao?
Không phải, anh đã nghe thấy gì thế này.
Tai Bạch Sở Quân đỏ bừng, bình tĩnh phân tích: "Nhân viên bán hàng là nữ, có gì mà ngại."
Trì Linh nhỏ giọng nói: "Lúc thử áo lót, họ sẽ vào giúp em cài x, em ngại lắm..."
Cài x?
Bạch Sở Quân vô thức nghĩ đến, một luồng khí huyết dâng trào.
Anh hít một hơi thật sâu, kéo Trì Linh vào cửa hàng, tránh để cô nói thêm điều gì kích thích mình.
Nhân viên bán hàng tiến đến, Trì Linh ôm lấy cánh tay Bạch Sở Quân, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, thể hiện sự ngại ngùng một cách rõ ràng.
Bạch Sở Quân đành phải đóng vai nhà ngoại giao, mặc dù tai anh vẫn còn đỏ, nhưng nhìn sắc mặt thì vẫn bình tĩnh tự nhiên: "Dạo này em ấy có thai, ngực xưng, áo lót bây giờ không còn vừa nữa, cô có loại nào giới thiệu không?"
Nhân viên bán hàng nhìn cặp vợ chồng trước mặt, trong lòng rất ngưỡng mộ, thời buổi này, đàn ông chịu đi mua áo lót cùng vợ không nhiều.
"Có ạ, bây giờ vợ anh có thể mặc áo lót bà bầu, loại áo lót này có thể điều chỉnh, mặc thoải mái, đến thời kỳ cho con bú cũng có thể mặc được."
Bạch Sở Quân vì cách xưng hô vợ này mà tim đập loạn nhịp, nhưng mặt vẫn bình tĩnh, cùng Trì Linh theo nhân viên bán hàng đến khu vực trưng bày sản phẩm cho bà bầu.
Nhân viên bán hàng nói: "Anh xem thích loại nào, đều có thể thử ạ."
Đừng trách cô ấy không hỏi Trì Linh, thực sự là vì Trì Linh cứ ngại ngùng nhìn chằm chằm xuống sàn, mắt không bao giờ ngẩng lên, nhìn không giống người có thể đưa ra quyết định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Sở Quân nhìn Trì Linh, cắn răng lấy một chiếc màu hồng, đưa cho Trì Linh xem: "Chiếc này thế nào?"
Trì Linh giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vâng, anh chọn là được."
Đồ ranh ma.
Bạch Sở Quân lại chọn thêm hai chiếc, nhân viên bán hàng hỏi Trì Linh có muốn thử không.
Trì Linh lén chọc vào eo Bạch Sở Quân, cơ thể Bạch Sở Quân lập tức tê dại. Anh hít một hơi thật sâu nói: "Thử thì thử, để cô ấy tự vào thử là được."
Nhân viên bán hàng cũng hiểu ý anh, cười nói: "Được ạ."
Trì Linh cầm áo lót, vào phòng thử đồ, lập tức thay đổi sắc mặt.
Ôi.
Tiếc quá.
Không nhìn thấy biểu cảm của anh trai mình.
Ừm.
Anh trai mình chắc không có biểu cảm gì?
Dù sao thì anh ấy vẫn luôn rất bình tĩnh.
Hoàn toàn quên mất, hai ngày nay Bạch Sở Quân thường xuyên "không bình tĩnh".
Trì Linh mặc áo lót vào, trong lòng lại nảy ra một kế, một lúc sau, cô mở hé cửa, thò đầu ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh vào đây một chút."
Bạch Sở Quân đang bị nhân viên bán hàng giới thiệu váy bầu thì quay lại nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu cảm trên mặt Trì Linh quá bất lực, lại mang theo một chút lo lắng, Bạch Sở Quân không khỏi đi tới, đến cửa, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Bị kẹt rồi, tóc bị kẹt vào cúc áo," Trì Linh nhỏ giọng nói, "Anh ơi, anh vào giúp em tháo ra."
Bạch Sở Quân: "..." Trước đây Trì Linh mua áo lót kiểu gì vậy?
Bạch Sở Quân đứng bất động, còn muốn quay đầu gọi người.
Trong mắt Trì Linh rơm rớm nước mắt, trông rất đáng thương.
Chết tiệt.
Bạch Sở Quân trong lòng bực bội chửi thề.
Kiếp trước tôi nợ cô thật.
Cơ thể cao lớn của anh chen vào phòng thử đồ, cửa đóng lại, không gian chật hẹp, bầu không khí lập tức trở nên không ổn.
Trước mặt Trì Linh còn treo một chiếc gương.
Áo ngực màu hồng bao bọc lấy bầu ngực trắng nõn đầy đặn của cô, vòng eo thon thả.
Bạch Sở Quân nhìn một cái liền thấy mũi hơi ngứa, vô thức sờ sờ, may mà không chảy máu mũi.
"Có phải kẹt ở cúc áo phía sau không?" Anh hỏi.
"Vâng." Trì Linh ngoan ngoãn trả lời.
"Em dịch sang một bên," Bạch Sở Quân nói, "Anh xem nào."
Trì Linh tiến về phía trước, Bạch Sở Quân cúi người cố gắng không chạm vào cơ thể cô, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau lưng, vừa tìm đề tài để nói chuyện, "Vừa nãy không phải buộc tóc sao? Sao lại thả ra rồi."
Trì Linh ngượng ngùng nói: "Em muốn xem thả tóc có đẹp không...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro