Vác Bụng Bầu Đi Tìm Kiếm Hậu Cung
Chương 47
Thanh Sam
2024-11-18 13:40:57
"Em định chỗ ăn trưa nhé", Trì Linh nói, "Cẩn thận chút, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta".
Ân Nhược Toại bị mấy chữ "buổi hẹn hò đầu tiên" làm tim thắt lại, mặt đỏ bừng nhìn Trì Linh, nhỏ giọng đáp ứng.
Trì Linh thấy anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ, bèn cho anh chút thời gian, mình đứng dậy đi vệ sinh.
Ân Nhược Toại từng có kinh nghiệm hẹn người đi ăn, nhưng địa điểm thường do thư ký sắp xếp.
Bây giờ để anh nghĩ, anh thấy chỗ nào cũng không ổn, cuối cùng vẫn phải nhờ trợ lý.
Trợ lý không biết anh muốn "hẹn hò", nên đưa ra một vài địa điểm rất thích hợp để tiếp đãi bạn bè.
Ân Nhược Toại đắn đo mãi, cuối cùng chọn Yến Đình Cư.
Một nhà hàng lâu đời ở Kinh Thị, có lịch sử hàng trăm năm.
Món ăn ở đây ngon tuyệt.
Chỉ là lượng khách tiếp đón mỗi ngày của họ chỉ giới hạn ở mười bàn, đến con số này, dù anh có dùng tiền hay quyền lực ép buộc, họ cũng không phá lệ.
Trừ khi anh có thẻ hội viên.
Người có thẻ hội viên không cần đặt trước, chỉ cần đến Yến Đình Cư trong giờ mở cửa là có thể thưởng thức những món ăn ngon do họ chuẩn bị.
Lên xe của Ân Nhược Toại, Trì Linh bảo anh đưa tay ra.
Ân Nhược Toại ngồi bên trái cô, theo bản năng đưa tay phải ra.
"Không phải tay này, phải là tay trái".
Ân Nhược Toại tuy không hiểu ý cô, nhưng vẫn đổi tay.
Trì Linh cầm tay anh, mở lòng bàn tay anh ra, nhìn chăm chú.
Sau đó cô nghiêng người về phía Ân Nhược Toại, nhỏ giọng nói: "Tối qua em bảo anh nghĩ... tìm bạn gái có tìm người như em không, anh đã nghĩ chưa?"
Ân Nhược Toại ngẩn ra, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, em quên mất. Tối nay nhất định sẽ nghĩ".
Tối qua bố anh đến gây chuyện, anh mệt mỏi, không nghĩ đến chuyện này.
"Ừm", Trì Linh không quan tâm lắm đến việc anh có nghĩ hay không, cô vẫn dựa vào anh, nhìn lòng bàn tay anh, mở miệng phân tích, "Nhìn đường tình duyên của anh thẳng tắp, ở trên có nói anh sẽ có một mối tình, anh và người yêu của anh sẽ nắm tay nhau đến già".
Ân Nhược Toại vô thức liếc nhìn Trì Linh: "Em còn biết cả cái này à?"
"Tất nhiên", Trì Linh nói, "Em cái gì cũng biết".
Ân Nhược Toại cười khẽ: "Sao em có cảm giác em đang lừa anh thế".
Trì Linh ngẩn ra, khẽ vỗ vào lòng bàn tay anh: "Này, nhóc con".
Giờ không dễ lừa nữa rồi.
Ân Nhược Toại liếc nhìn kính chiếu hậu, nhỏ giọng nói bên tai Trì Linh: "Đau".
Trì Linh cảm thấy mình chết rồi.
Đây là đại bảo bối gì thế.
Còn biết kêu đau.
Ai nỡ để anh đau chứ?
Trì Linh nói: "Chị xoa cho em".
Ân Nhược Toại nhìn bàn tay mình bị cô xoa, mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ ửng: "Cảm ơn chị".
Tôi... lại chết rồi.
Trì Linh cảm thấy khi anh gọi tiếng chị này, nửa người cô như tê liệt.
Linh hoạt như thể sắp xuất ra ngoài.
Trì Linh cố gắng giữ bình tĩnh: "Không có gì."
"Ừm," Ân Nhược Toại đáp khẽ, "Chị thật tốt."
Trì Linh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Ân Nhược Toại, định nói một câu gì đó cay nghiệt, ví dụ như nếu anh còn thế này nữa, em sẽ hôn anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ân Nhược Toại, cô không nói nên lời.
Còn tưởng anh đã lên trình rồi.
Hóa ra vẫn vậy.
Trì Linh nhìn về phía trước xe, phát hiện không biết từ lúc nào, chú trợ lý đã kéo tấm chắn lên.
Trong lòng cô thầm khen chú trợ lý.
Thật biết điều.
Trì Linh giơ tay lên sờ mặt Ân Nhược Toại: "Sao mặt đỏ thế?"
Ân Nhược Toại không nói gì, cảm thấy nơi cô chạm vào nóng ran, ngay cả không khí trong xe cũng bắt đầu trở nên loãng.
Lần đầu tiên anh cảm thấy không gian trong xe của mình nhỏ đến vậy.
Khiến anh cảm thấy khó thở.
"Không phải bị sốt thật chứ?" Trì Linh nói, đưa tay lên trán anh.
"Không." Ân Nhược Toại nói khẽ, hơi thở phả ra hơi nóng.
Trì Linh nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn mặc cô muốn làm gì thì làm của anh, không khỏi muốn được đằng chân lân đằng đầu.
Cô vén tóc mái của Ân Nhược Toại, áp trán mình vào trán anh, Ân Nhược Toại toàn thân cứng đờ không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở.
Đầu óc choáng váng, tim đập nhanh, đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Không nóng," Trì Linh nói, "Nhiệt độ giống em."
Cô im lặng một lúc, rồi từ từ nói: "Em trai, em không phải là đang xấu hổ chứ?"
Đầu óc Ân Nhược Toại nổ tung, cơ thể khẽ run lên.
Bởi vì, Trì Linh đã ngồi lên đùi anh!
Ân Nhược Toại cảm thấy, hai chân mình có một khoảnh khắc mất đi cảm giác, nhưng ngay khoảnh khắc sau, lại truyền đến một cảm giác tê dại lạ lẫm, khiến tim anh đập nhanh liên hồi.
"Em trai," Trì Linh khẽ nói, hơi thở của cô hòa quyện với hơi thở của anh, vừa quấn quýt vừa mang theo một sự thôi thúc khó nói thành lời, "Khuôn mặt đỏ của em đẹp thật."
Ân Nhược Toại há miệng, cổ họng khẽ chuyển động.
Trì Linh nghiêng đầu, thử hôn lên mặt anh.
Ân Nhược Toại bị mấy chữ "buổi hẹn hò đầu tiên" làm tim thắt lại, mặt đỏ bừng nhìn Trì Linh, nhỏ giọng đáp ứng.
Trì Linh thấy anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ, bèn cho anh chút thời gian, mình đứng dậy đi vệ sinh.
Ân Nhược Toại từng có kinh nghiệm hẹn người đi ăn, nhưng địa điểm thường do thư ký sắp xếp.
Bây giờ để anh nghĩ, anh thấy chỗ nào cũng không ổn, cuối cùng vẫn phải nhờ trợ lý.
Trợ lý không biết anh muốn "hẹn hò", nên đưa ra một vài địa điểm rất thích hợp để tiếp đãi bạn bè.
Ân Nhược Toại đắn đo mãi, cuối cùng chọn Yến Đình Cư.
Một nhà hàng lâu đời ở Kinh Thị, có lịch sử hàng trăm năm.
Món ăn ở đây ngon tuyệt.
Chỉ là lượng khách tiếp đón mỗi ngày của họ chỉ giới hạn ở mười bàn, đến con số này, dù anh có dùng tiền hay quyền lực ép buộc, họ cũng không phá lệ.
Trừ khi anh có thẻ hội viên.
Người có thẻ hội viên không cần đặt trước, chỉ cần đến Yến Đình Cư trong giờ mở cửa là có thể thưởng thức những món ăn ngon do họ chuẩn bị.
Lên xe của Ân Nhược Toại, Trì Linh bảo anh đưa tay ra.
Ân Nhược Toại ngồi bên trái cô, theo bản năng đưa tay phải ra.
"Không phải tay này, phải là tay trái".
Ân Nhược Toại tuy không hiểu ý cô, nhưng vẫn đổi tay.
Trì Linh cầm tay anh, mở lòng bàn tay anh ra, nhìn chăm chú.
Sau đó cô nghiêng người về phía Ân Nhược Toại, nhỏ giọng nói: "Tối qua em bảo anh nghĩ... tìm bạn gái có tìm người như em không, anh đã nghĩ chưa?"
Ân Nhược Toại ngẩn ra, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, em quên mất. Tối nay nhất định sẽ nghĩ".
Tối qua bố anh đến gây chuyện, anh mệt mỏi, không nghĩ đến chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừm", Trì Linh không quan tâm lắm đến việc anh có nghĩ hay không, cô vẫn dựa vào anh, nhìn lòng bàn tay anh, mở miệng phân tích, "Nhìn đường tình duyên của anh thẳng tắp, ở trên có nói anh sẽ có một mối tình, anh và người yêu của anh sẽ nắm tay nhau đến già".
Ân Nhược Toại vô thức liếc nhìn Trì Linh: "Em còn biết cả cái này à?"
"Tất nhiên", Trì Linh nói, "Em cái gì cũng biết".
Ân Nhược Toại cười khẽ: "Sao em có cảm giác em đang lừa anh thế".
Trì Linh ngẩn ra, khẽ vỗ vào lòng bàn tay anh: "Này, nhóc con".
Giờ không dễ lừa nữa rồi.
Ân Nhược Toại liếc nhìn kính chiếu hậu, nhỏ giọng nói bên tai Trì Linh: "Đau".
Trì Linh cảm thấy mình chết rồi.
Đây là đại bảo bối gì thế.
Còn biết kêu đau.
Ai nỡ để anh đau chứ?
Trì Linh nói: "Chị xoa cho em".
Ân Nhược Toại nhìn bàn tay mình bị cô xoa, mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ ửng: "Cảm ơn chị".
Tôi... lại chết rồi.
Trì Linh cảm thấy khi anh gọi tiếng chị này, nửa người cô như tê liệt.
Linh hoạt như thể sắp xuất ra ngoài.
Trì Linh cố gắng giữ bình tĩnh: "Không có gì."
"Ừm," Ân Nhược Toại đáp khẽ, "Chị thật tốt."
Trì Linh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Ân Nhược Toại, định nói một câu gì đó cay nghiệt, ví dụ như nếu anh còn thế này nữa, em sẽ hôn anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ân Nhược Toại, cô không nói nên lời.
Còn tưởng anh đã lên trình rồi.
Hóa ra vẫn vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Linh nhìn về phía trước xe, phát hiện không biết từ lúc nào, chú trợ lý đã kéo tấm chắn lên.
Trong lòng cô thầm khen chú trợ lý.
Thật biết điều.
Trì Linh giơ tay lên sờ mặt Ân Nhược Toại: "Sao mặt đỏ thế?"
Ân Nhược Toại không nói gì, cảm thấy nơi cô chạm vào nóng ran, ngay cả không khí trong xe cũng bắt đầu trở nên loãng.
Lần đầu tiên anh cảm thấy không gian trong xe của mình nhỏ đến vậy.
Khiến anh cảm thấy khó thở.
"Không phải bị sốt thật chứ?" Trì Linh nói, đưa tay lên trán anh.
"Không." Ân Nhược Toại nói khẽ, hơi thở phả ra hơi nóng.
Trì Linh nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn mặc cô muốn làm gì thì làm của anh, không khỏi muốn được đằng chân lân đằng đầu.
Cô vén tóc mái của Ân Nhược Toại, áp trán mình vào trán anh, Ân Nhược Toại toàn thân cứng đờ không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở.
Đầu óc choáng váng, tim đập nhanh, đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Không nóng," Trì Linh nói, "Nhiệt độ giống em."
Cô im lặng một lúc, rồi từ từ nói: "Em trai, em không phải là đang xấu hổ chứ?"
Đầu óc Ân Nhược Toại nổ tung, cơ thể khẽ run lên.
Bởi vì, Trì Linh đã ngồi lên đùi anh!
Ân Nhược Toại cảm thấy, hai chân mình có một khoảnh khắc mất đi cảm giác, nhưng ngay khoảnh khắc sau, lại truyền đến một cảm giác tê dại lạ lẫm, khiến tim anh đập nhanh liên hồi.
"Em trai," Trì Linh khẽ nói, hơi thở của cô hòa quyện với hơi thở của anh, vừa quấn quýt vừa mang theo một sự thôi thúc khó nói thành lời, "Khuôn mặt đỏ của em đẹp thật."
Ân Nhược Toại há miệng, cổ họng khẽ chuyển động.
Trì Linh nghiêng đầu, thử hôn lên mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro