Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con
Thế giới I: Min...
2024-10-14 11:09:09
Nếu thật sự bị Cố tổng kim ốc tàng kiều, hình như cũng không tệ.
Cậu cũng không cần cố gắng, cũng không cần vất vả trả tiền.
Ngẫm lại đã thấy tốt.
Thế nhưng, ảo tưởng thì tốt đẹp, hiện thực vẫn phải làm công, Giản Ninh thở dài, mở điện thoại ra, theo thường lệ nhìn thoáng qua wechat của người quản lý, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Anh chào Phương Vũ xong, lại lên wechat, lên mạng lướt sóng.
Anh tìm tên mình, trên quảng trường ngoại trừ fan Chung Hạo vẫn siêng năng mắng anh như trước, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Biệt thự nhỏ rất ổn, giống như có một nhà ba người ở đây, ngựa gỗ nhỏ sạch sẽ, xích đu mới, hồ nước nhỏ trong suốt thấy đáy, dưới đáy còn có tảng đá nhỏ ngũ sắc sặc sỡ.
Giản Dữu trông mong giữ chặt quần áo Giản Ninh, "Ba, nhìn nước kìa."
Không đứa trẻ nào có thể từ chối sự cám dỗ của nước.
Hai ba con đi tới, Giản Dữu ngồi xổm trên một tảng đá nhỏ, đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: "Ba ơi, có cá nhỏ!"
Giản Ninh chăm chú nhìn, thật sự có cá vàng nhỏ, vẫy đuôi lắc tới lắc lui.
Không ngờ cuộc sống của Cố Diệc Đình lại rất thú vị.
Giản Dữu ngồi xổm bên cạnh ao nhỏ, dùng gậy nhỏ chọc đất bên cạnh, đột nhiên, bé nghe thấy một tiếng "Cạc!".
Có vịt nhỏ?!!
Giản Dữu vội vàng đứng lên, nhìn xung quanh, một con vịt nhỏ màu vàng, từ trong bụi cỏ cạc cạc đi tới.
Nho nhỏ, đi ngã trái ngã phải, rất kiêu ngạo, giống như cả bãi cỏ đều là địa bàn của nó.
Vịt nhỏ đi được vài bước, đột nhiên mắt hạt đậu nhìn thấy Giản Ninh và Giản Dữu, cạc cạc kêu một tiếng, thân thể nhỏ cứng nhắc, sau đó nghiêng đầu nhìn Giản Dữu.
Giản Dữu cũng học theo dáng vẻ vịt nhỏ, nghiêng đầu nhìn vịt nhỏ.
Một người một vịt không biết tại sao lại đột nhiên trao đổi ngôn ngữ, Giản Dữu kích động chạy về phía vịt, vịt cũng ngã trái ngã phải chạy về phía Giản Dữu.
Hai đứa nhỏ tập hợp trên bãi cỏ, vịt ngẩng đầu, Dữu Dữu ngồi xổm xuống.
"Ba ơi, vịt!"
Giản Dữu vươn bàn tay nhỏ bé, muốn sờ vịt nhỏ, dường như vịt nhỏ cũng hiểu ý của Giản Dữu, chủ động đưa đầu vịt vào tay Giản Dữu. Lông vịt nhỏ mềm mại, tinh tế.
Con ngươi xinh đẹp của Giản Dữu phóng to, tất cả trong mắt đều là vui vẻ và hoảng hốt, bé đứng lên, chạy về phía Giản Ninh, "Ba, vịt, vịt!"
Vịt nhỏ ở phía sau xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo.
Bé chạy đến, giữ chặt tay Giản Ninh, "Ba, ba thấy vịt không?"
"Thấy", Giản Ninh ngồi xổm xuống, vươn tay ra, vịt nhỏ giống như hiểu chuyện, ngã trái ngã phải nằm trong tay Giản Ninh, mềm mại.
Hai tay Giản Ninh ôm vịt nhỏ lên, đặt lên đùi, học tiếng vịt kêu: "Cạc!"
Vịt nhỏ kêu theo: "Cạc cạc!"
Cậu nhóc: "Cạc cạc cạc!"
Vịt nhỏ tiếp tục: "Cạc cạc!"
Giản Ninh: "..."
Anh ôm vịt nhỏ, đứng lên, đánh giá xung quanh ổ vịt, Cố Diệc Đình đặt ở góc đối diện vườn hoa nhỏ, sắp xếp cho vịt nhỏ một căn phòng nhỏ màu đỏ.
Không ngờ hắn là một người tinh tế như vậy.
Giản Ninh thả vịt nhỏ vào trong căn nhà nhỏ, Giản Dữu trông mong nhìn vịt nhỏ về nhà, vỗ hai cái cánh nhỏ, cúi người xuống, Giản Dữu chui vào trong nhà vịt nhỏ.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh lôi cậu nhóc ra.
"Không được vào nhà vịt nhỏ, con quá lớn."
"Ba ơi!"
Cậu nhóc tủi thân, "Ở với vịt."
"Con sẽ phá hư căn nhà nhỏ của vịt," Giản Ninh nghiêm túc nói, "Muốn chơi với vịt thì gọi vịt ra, không được vào trong nhà nhỏ của vịt."
"Con tự mình xem, con so với vịt nhỏ nhà nhỏ còn cao hơn, con có thể mời vịt nhỏ đến sân cỏ chơi."
Cậu nhóc cúi đầu: "Vâng."
Bé giống như vịt nhỏ, cúi thấp đầu, dường như nhận ra sai lầm của mình.
Vịt nhỏ cũng từ trong ổ vịt đi ra, sát lại Giản Dữu đứng thẳng.
Một lớn một nhỏ ngửa đầu nhìn anh.
Giản Ninh không nhịn được bật cười, quá đáng yêu.
Cậu cũng không cần cố gắng, cũng không cần vất vả trả tiền.
Ngẫm lại đã thấy tốt.
Thế nhưng, ảo tưởng thì tốt đẹp, hiện thực vẫn phải làm công, Giản Ninh thở dài, mở điện thoại ra, theo thường lệ nhìn thoáng qua wechat của người quản lý, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Anh chào Phương Vũ xong, lại lên wechat, lên mạng lướt sóng.
Anh tìm tên mình, trên quảng trường ngoại trừ fan Chung Hạo vẫn siêng năng mắng anh như trước, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Biệt thự nhỏ rất ổn, giống như có một nhà ba người ở đây, ngựa gỗ nhỏ sạch sẽ, xích đu mới, hồ nước nhỏ trong suốt thấy đáy, dưới đáy còn có tảng đá nhỏ ngũ sắc sặc sỡ.
Giản Dữu trông mong giữ chặt quần áo Giản Ninh, "Ba, nhìn nước kìa."
Không đứa trẻ nào có thể từ chối sự cám dỗ của nước.
Hai ba con đi tới, Giản Dữu ngồi xổm trên một tảng đá nhỏ, đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: "Ba ơi, có cá nhỏ!"
Giản Ninh chăm chú nhìn, thật sự có cá vàng nhỏ, vẫy đuôi lắc tới lắc lui.
Không ngờ cuộc sống của Cố Diệc Đình lại rất thú vị.
Giản Dữu ngồi xổm bên cạnh ao nhỏ, dùng gậy nhỏ chọc đất bên cạnh, đột nhiên, bé nghe thấy một tiếng "Cạc!".
Có vịt nhỏ?!!
Giản Dữu vội vàng đứng lên, nhìn xung quanh, một con vịt nhỏ màu vàng, từ trong bụi cỏ cạc cạc đi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nho nhỏ, đi ngã trái ngã phải, rất kiêu ngạo, giống như cả bãi cỏ đều là địa bàn của nó.
Vịt nhỏ đi được vài bước, đột nhiên mắt hạt đậu nhìn thấy Giản Ninh và Giản Dữu, cạc cạc kêu một tiếng, thân thể nhỏ cứng nhắc, sau đó nghiêng đầu nhìn Giản Dữu.
Giản Dữu cũng học theo dáng vẻ vịt nhỏ, nghiêng đầu nhìn vịt nhỏ.
Một người một vịt không biết tại sao lại đột nhiên trao đổi ngôn ngữ, Giản Dữu kích động chạy về phía vịt, vịt cũng ngã trái ngã phải chạy về phía Giản Dữu.
Hai đứa nhỏ tập hợp trên bãi cỏ, vịt ngẩng đầu, Dữu Dữu ngồi xổm xuống.
"Ba ơi, vịt!"
Giản Dữu vươn bàn tay nhỏ bé, muốn sờ vịt nhỏ, dường như vịt nhỏ cũng hiểu ý của Giản Dữu, chủ động đưa đầu vịt vào tay Giản Dữu. Lông vịt nhỏ mềm mại, tinh tế.
Con ngươi xinh đẹp của Giản Dữu phóng to, tất cả trong mắt đều là vui vẻ và hoảng hốt, bé đứng lên, chạy về phía Giản Ninh, "Ba, vịt, vịt!"
Vịt nhỏ ở phía sau xiêu xiêu vẹo vẹo đuổi theo.
Bé chạy đến, giữ chặt tay Giản Ninh, "Ba, ba thấy vịt không?"
"Thấy", Giản Ninh ngồi xổm xuống, vươn tay ra, vịt nhỏ giống như hiểu chuyện, ngã trái ngã phải nằm trong tay Giản Ninh, mềm mại.
Hai tay Giản Ninh ôm vịt nhỏ lên, đặt lên đùi, học tiếng vịt kêu: "Cạc!"
Vịt nhỏ kêu theo: "Cạc cạc!"
Cậu nhóc: "Cạc cạc cạc!"
Vịt nhỏ tiếp tục: "Cạc cạc!"
Giản Ninh: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ôm vịt nhỏ, đứng lên, đánh giá xung quanh ổ vịt, Cố Diệc Đình đặt ở góc đối diện vườn hoa nhỏ, sắp xếp cho vịt nhỏ một căn phòng nhỏ màu đỏ.
Không ngờ hắn là một người tinh tế như vậy.
Giản Ninh thả vịt nhỏ vào trong căn nhà nhỏ, Giản Dữu trông mong nhìn vịt nhỏ về nhà, vỗ hai cái cánh nhỏ, cúi người xuống, Giản Dữu chui vào trong nhà vịt nhỏ.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh lôi cậu nhóc ra.
"Không được vào nhà vịt nhỏ, con quá lớn."
"Ba ơi!"
Cậu nhóc tủi thân, "Ở với vịt."
"Con sẽ phá hư căn nhà nhỏ của vịt," Giản Ninh nghiêm túc nói, "Muốn chơi với vịt thì gọi vịt ra, không được vào trong nhà nhỏ của vịt."
"Con tự mình xem, con so với vịt nhỏ nhà nhỏ còn cao hơn, con có thể mời vịt nhỏ đến sân cỏ chơi."
Cậu nhóc cúi đầu: "Vâng."
Bé giống như vịt nhỏ, cúi thấp đầu, dường như nhận ra sai lầm của mình.
Vịt nhỏ cũng từ trong ổ vịt đi ra, sát lại Giản Dữu đứng thẳng.
Một lớn một nhỏ ngửa đầu nhìn anh.
Giản Ninh không nhịn được bật cười, quá đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro